Đen như vết nứt không gian
Bass vẫn bị trừng phạt vì tội ‘nghịch ngợm’ nhảy lên bàn gây rối trật tự của phòng nghị sự vương cung.
Mấy đại thần nghệt mặt ra, đuôi lông mày nhếch cao, dùng đủ loại lý do tân Mèo Thần không biết quy tắc, hành vi ngu xuẩn xin Jofar trách phạt cục than đen đáng ghét.
Jofar đồng ý.
Y vừa rũ mắt chọc Bass, khiến Bass không nhịn được vồ ngón tay y, vừa không buồn ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói: “Được, vậy thì tịch thu toàn bộ tài sản của Bast là được.”
(Toàn bộ tài sản của Bass: Một cái ổ mèo và nửa con cá khô hôm qua giấu dưới ổ.)
Đại thần: “…”
Các đại thần sắc mặt khó coi, gân xanh trên trán nhảy tưng tưng. Hiển nhiên là vì cảm thấy một con mèo có thể có tài sản gì, còn không biết xấu hổ mà bảo toàn bộ?!
Phi!
Đây rõ ràng là đang lừa chúng ta!
“Xin ngài nghiêm trị!” Lão thần cứng nhắc có chút bất mãn, sắc mặt âm trầm cầu xin lần thứ hai.
Jofar vẫn tiếp tục đùa Bass, “Nếu các ngươi cảm thấy tịch thu toàn bộ tài sản không phải hình phạt nghiêm trọng, vậy sau này các ngài phạm sai lầm thì cứ dùng phương pháp này xử lý đi.”
Đại thần nghẹn lại: “…” Chúng ta có thể so với mèo sao?! Nó không có thứ gì nhưng chúng ta thì giàu đến nứt đố đổ vách đấy!
Loại thái độ trào phúng và coi thường rõ ràng này khiến nội tâm lão thần tử quyền cao chức trọng đã theo hầu hai đời Pharaoh bùm một cái dấy lên lửa giận, thầm mắng ở trong lòng: Quả nhiên là hoàng tử phản nghịch! Xem như trở thành vua thí sao, ngoại trừ đánh trận và chơi đùa thì chả biết gì cả! Bạo quân rõ như ban ngày!
Lại sử dụng cách đánh trận vào trong chính trị, không biết tôn trọng lão thần! Hừ, chờ vương thất có người nối nghiệp rồi, lúc đó xem xem chúng ta tước quyền lực của ngươi thế nào!
Trong lòng mấy lão thần đã sớm tính toán xong, tự cho là quyền khuynh triều chính, banh mặt không tiếp tục nói nữa.
Quan viên không có quyền lên tiếng cũng không đủ can đảm lấy trứng chọi đá cãi lời bệ hạ, bọn họ im lặng giả bộ làm khúc gỗ không gió thổi chiều nào theo chiều nấy đứng về phe bệ hạ hay lão thần.
Bầu không khí dưới ngai vàng căng thẳng, khóe miệng Pharaoh trên ngai vàng có mèo nở một nụ cười, vừa vặn tương phản, đồng thời ai cũng không có ý định nhân nhượng.
Lakemara (tể tướng) nhìn bệ hạ rồi lại nhìn đồng liêu, bị Nefes mỉm cười liếc một cái thì âm thầm thở dài, ngoan ngoãn tiến lên giảng hòa.
“Ha ha, Mèo Thần nói cho cùng cũng chỉ là con mèo mà thôi, thiên phú khác nhau, có chút nghịch ngợm cũng là bình thường.” Hắn vui cười hớn hở nói sang chuyện khác: “Nếu muốn Mèo Thần chọn vương hậu, vậy nghi thức tiếp theo…”
Nhắc tới quá trình cụ thể tuyển chọn vương hậu, nhóm gió thổi chiều nào theo chiều nấy thức thời bắt đầu nghị luận sôi nổi, bộ dạng khó chịu của mấy vị lão thần có bậc thang cũng lỏng ra một chút, vờ như không có chuyện gì phát sinh gia nhập vào cuộc thảo luận.
Chuyện liên quan tới Bass lúc này mới coi như xong.
Bass giả ngu giả dại, lăn lộn vồ cắn dưới bàn tay của Jofar, khịt mũi coi thường đối với việc này: Ầy, đám già không chịu chết, mục tiêu công kích quá rõ ràng, một chút chuyện nhỏ cũng muốn tính toán chi li, quả nhiên ta không có nhìn lầm, bọn họ chính là đang bắt nạt sen của bản meo!
Hơn nữa các ngươi cho rằng chủ nhân biến thái sẽ thật sự tịch thu ổ mèo và cá khô của ta hả?
Meo mu ha ha ha, làm sao mà có thể được ~ hai ta mới là người một nhà nha!
Há há há…
Trở về từ phòng nghị sự, quái vật nhỏ bị Jofar tự tay dùng vải mềm bọc lại ôm vào trong lòng, diễu võ dương oai ngẩng đầu quăng đuôi, lộ ra hoa cúc phấn nộn híp mắt rất là đắc ý ~
Đắc ý~ đắc ý nhắm nhun ~
Sau đó đắc ý nhìn ổ mèo của mình và đồ ăn vặt dưới ổ bị trưởng cận vệ bưng đi.
Bass: “…”
Bass: What?!
“Bệ hạ không nói dối.” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói êm tai của người đàn ông đang nhịn cười, hắn tuyên bố: “Cho nên Bast à, tài sản của ngươi sẽ bị tịch thu toàn bộ bắt đầu từ hôm nay.”
“…”
Boss mèo đen thùi lùi im lặng chừng 3 giây, sau đó, nổ cái bùm.
…
Tẩm điện lúc thường bị một đống cận vệ vây quanh, một con muỗi cũng không bay vào được, ngày hôm nay lại xảy ra một cảnh tượng vừa kỳ lạ vừa buồn cười.
Tất cả cận vệ và thị nữ quỳ trên mặt đất theo hình quạt, hai tay đặt trên thảm trải sàn dày làm từ da động vật vừa phủi về phía trước vừa tìm, thỉnh thoảng còn để sát mặt vào, nheo mắt lại dán chặt vào thảm len màu nâu đen quan sát, miệng phát ra tiếng mô phỏng ‘chít chít chít’.
Hành động kỳ quái này trông không khác gì người bị cận làm rơi kính sát tròng trên mặt đất.
Ngay cả Đại thần quan Nefes cũng bỏ xuống pháp trượng chưa từng rời tay, vén váy dài dùng tay mò mẫm, bởi vì híp mắt tập trung quan sát, vẻ mặt của nàng hiện ra cực kỳ nghiêm túc, phối hợp với cảnh ‘một đám người bệnh bị rơi kính sát tròng tập thể’, trông có hơi buồn cười.
Nàng vừa tìm vừa than thở với người đàn ông mặt âm trầm đang ngồi trên giường nhỏ.
“Bệ hạ…” Nàng nói: “Ngài biết mèo của ngài đen đến mức nào không?”
Jofar im lặng một lúc, nhàn nhạt gật đầu: “Biết.”
“Nếu ngài biết ——” Nefes hít một hơi, chịu đựng mạch máu trên trán nhảy thình thịch, nghiến răng nghiến lợi mỉm cười, “Vậy tại sao còn muốn dùng thảm lông đen trải sàn? Tại sao còn muốn phủ kín toàn bộ tẩm cung?! Tại sao lại để nhóc con đáng ghét kia—— xin lỗi, thần thất lễ, ý thần là, tại sao phải chọc cục bông đen đáng yêu muốn chết của chúng ta!? Hiện tại nó cáu kỉnh ngồi xổm ở một góc nào đó chúng ta hoàn toàn không thể tìm ra được!”
Đúng, không sai.
Nhóm người ngồi xổm trên mặt đất với những tư thế ngớ ngẩn, căng đôi mắt tìm tới tìm lui, chính là đang thay bệ hạ tìm kiếm con mèo đen gây hấn khó chịu kia!
Hơn nữa bởi Bast thực sự quá đen, hễ nó nhắm mắt lại thì gần như hòa vào hầu hết mọi ngóc ngách một cách hoàn hảo, cho nên bọn họ đã mò mẫm thảm trải sàn gần ba tiếng rồi!
Nefes đối mặt với Jofar, im lặng dùng ánh mắt lên án y.
Mẹ nó, ngài không biết mèo nhà ngài đen như lỗ đen biết đi sao?!
Hay là ngài chưa từng tính tới? Hả?!
Jofar không vui cau mày: “… Bast có đôi mắt màu xanh lục.” Cho nên nó cũng không tính là quá đen.
Nghe vậy Nefes cười ha ha: “Vâng, chủ nhân thân mến của thần, ngài nói không sai. Mà vấn đề là, hiện tại nó nhắm mắt lại rồi.”
Jofar: “…”
Thấy Pharaoh vĩ đại im lặng, hình tượng đoan trang mỹ lệ của Đại thần quan Nefes suýt không giữ được, lén lút lườm một cái, nghĩ thầm ai bảo ngài đùa ác với nó, sai người lấy ổ mèo đi, lần này thì vui rồi, mèo nó bỏ nhà đi bụi rồi đấy!
Một đám người cẩn thận từng li từng tí tìm một hồi, sợ đạp phải thú cưng của bệ hạ nên không có ai dám đứng lên đi lung tung, dù sao bọn họ thật sự không nhìn thấy con mèo đen đã hòa làm một với cái thảm kia.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Các thị nữ cầm thịt trên tay đưa về phía trước, hy vọng sẽ dụ được Bass, nhưng toát mồ hôi tìm nửa ngày cũng không có kết quả.
Càng đáng thương hơn chính là các cận vệ vai u thịt bắp, bọn họ có cơ bắp cuồn cuộn, thân thể to lớn, lại phải ấm ức ngồi xổm thành một đống, nheo mắt bĩu môi giả tiếng chuột kêu, hình tượng nghiêm túc oai phong lúc thường bị phá hư sạch sẽ, vụng về dịch về phía trước khiến người ta buồn cười.
“Thần nghĩ thần sắp không được…” Nefes lau mồ hôi trên trán, tẩm cung thực sự quá lớn, nàng mỏi eo đau lưng, vì một chút hình tượng nữ thần cuối cùng kiên cường không có đặt mông ngồi dưới đất.
“Không sao đâu, ta tin tưởng ngươi mà Nefes.” Pharaoh anh tuấn nghiêm mặt, hai mắt băng lam kiên nghị, nhìn qua rất nghiêm túc, “Ngươi có huyết mạch của Đại tư tế, có năng lực tiên đoán.”
Nefes: “…” Đến rồi, cái cách nói chuyện đàng hoàng trịnh trọng nói hưu nói vượn của bệ hạ!
Lần đầu tiên biết năng lực tiên đoán của mình còn có thể dùng như thế, Nefes dở khóc dở cười, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục cam chịu số phận thay lãnh đạo trực tiếp tìm mèo.
Mà không biết, trong lúc bọn hắn tìm mèo, Bass đã sớm thở phì phò nhảy khỏi cửa sổ chạy đi, bỏ nhà đi bụi…
*
Hừ, phá nhà của ta, cướp đồ ăn cho mèo của ta. Thiệt thòi cho ta còn vì ngươi, sợ ngươi bị mấy lão già xấu xa kia bắt nạt, không ngờ ngươi còn dám đối xử với ta như vậy —— bản meo muốn chia tay với sen!
Không thể sống những ngày tháng này nữa!
Bass tức đến xù lông, vẫy đuôi cúi đầu đi về phía trước, sau khi nó biến thành mèo thì nhẹ cân hơn, sức bật nhảy mạnh hơn, lính canh trong vương cung không biết có nhận ra nó hay không mà cũng không ngăn cản.
Vì vậy Bass vừa meo meo meo nói đâu đâu vừa nhảy lên nhảy xuống, vượt qua vô số đầu tường, cũng không biết mình đang đi đâu.
Mãi đến tận trời tối bụng kêu ục ục, Bass mới lấy lại tinh thần, ngồi xổm ở một góc trong khoảnh sân xa lạ hẻo lánh, mặt mèo thẫn thờ.
Ta là ai, ta đang ở đâu?
Đệch mợ!
Mình lạc đường rồi?!
Không thể nào… Với lại đây là nơi nào, sao mình chưa từng đến.
Bởi vì trời tối, hoa cỏ chung quanh như bị giội mực, cả âm thanh cũng không có.
Bass trừng lớn hai mắt meo xanh trong mờ mịt nhìn quanh, có chút sợ sệt, móng vuốt nhỏ đạp trên lá khô đọng nước, nhờ có thịt đệm và cân nặng, nó lặng lẽ khịt mũi một cái, ngửi mùi rồi bước lên hai bước.
Bỗng nhiên, nó nghe có tiếng người, Bass tưởng là chị gái thị nữ, trong lòng vui vẻ, đi cùng với chị gái thị nữ thì nhất định sẽ có thể tìm được đường về!
Cậu vui vẻ nhanh chóng xuyên qua đống đá lộn xộn và lá cỏ rộng, thả người nhảy lên hòn non bộ trước mặt, tầm nhìn rộng rãi sáng sủa, tiếng động bên tai càng rõ ràng hơn!
Trong tiếng rên cao vút của phụ nữ, hòa với âm thanh bạch bạch giòn giã, cả người Bass cứng ngắc lúng túng đứng yên khi nhìn thấy hai nam nữ đang xoay thành bánh quai chèo trông đống lá cây ướt nhẹp phía dưới, hai mắt nó suýt rớt khỏi tròng!
Bass:… À hiểu.
Mây đen gió lớn, khoảnh sân hoang vu, hai người các ngươi ngược lại còn rất cảm xúc mãnh liệt… Chỉ là… bạn ơi, hai người không thấy sợ sao???
Không biết bọn họ có sợ thật hay không, quần áo trên người cũng không có cởi sạch, còn có thể mơ hồ nhìn ra người đàn ông hẳn là người hầu của ai đó trong cung, người phụ nữ lại chỉ mặc lụa mỏng không có tác dụng che kín thân thể.
Theo sự tập trung quên mình của cả hai, mãnh liệt nhấp nhô một trận, thiếu chút nữa chói mù mắt mèo của Bass, cậu vừa phản ứng lại thì da mặt phía dưới đã đỏ chót, hai lỗ tai tam giác xấu hổ run run.
Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn…
Tui không thấy gì hết… Bass nói thầm, quay đầu vừa định tránh đi thì nghe người đàn ông sắp kết thúc gầm nhẹ một tiếng, còn thâm tình hô một câu: “Công chúa điện hạ!”
Bass:…
Chân mèo vừa mới nhấc lên của cục bông đen cứng lại rồi.