Không Thể Ngờ Trúc Mã Lại Ra Tay Với Tôi!

Khương Hà òa khóc lên, trong miệng lẩm bẩm: “Sai rồi…… anh ơi…… hu hu hu…… em thật sự biết sai rồi… A! đừng đánh nữa… hu hu…… xin anh… Cầu xin anh mà…… A! Hức hức…… A!”

Mấy bạt tay của Lôi Văn Uyên không hề nương tay chút nào, cũng gần như không để lại chút sức lực nào, đánh đến tay của hắn cũng tê, lại không hề nhíu mày một cái, bình thường, hắn rất nuông chiều Khương Hà, nhưng khi dạy dỗ, hắn cũng là một người ra tay nặng nhất.

Hôm nay Khương Hà làm chuyện này, có thể nói là to gan lớn mật, Lôi Văn Uyên cũng không biết suy nghĩ của cậu là từ đâu ra, cậu tìm phụ nữ ở đâu, nghĩ đến những cái này, Lôi Văn Uyên càng hung ác hơn với Khương Hà.

Nếu không hung hăng dạy cho cậu một bài học, Khương Hà còn tưởng rằng có thể bỏ qua chuyện này một cách nhẹ nhàng, sau này chẳng phải mấy ngày là sẽ tái phạm sao?

Trong nháy mắt đánh thêm mười cái, Khương Hà khóc thở hổn hển, cậu chưa từng bị đau như vậy, so mấy cái này với lần trước Lôi Văn Uyên đánh mông của cậu thì cứ y như đánh chơi vậy.

Lôi Văn Uyên đánh tầm hai mươi cái thì dừng lại, Khương Hà trên mông đã chằng chịt những vệt đỏ, mơ hồ có hơi sưng lên, hắn cũng đau lòng, quay mặt đi không nhìn nữa.

Khương Hà nằm trên giường không nhúc nhích, chỉ là vùi đầu vào gối khóc, từ nhỏ đến lớn cậu đều yếu ớt, chưa từng chịu tội thế này, đương nhiên là không nhịn được.

“Đồ chó này …… hu hu…… hức… Đánh đau muốn chết… Tôi thấy cậu rõ ràng là không thích tôi…… cậu có thù với tôi mới đúng… hu hu hu hu…… hức…… tôi… tôi không bao giờ để ý đến cậu nữa … không bao giờ nói chuyện với cậu nữa…… hức……” Khương Hà khóc, trong miệng còn buông lời hung ác.

Lôi Văn Uyên lật bả vai cậu qua, bóp cằm của cậu, mặt không cảm xúc nói: “Lặp lại lần nữa.”

Khương Hà nhìn khuôn mặt không hề dịu đi của hắn qua hai mắt đẫm lệ mờ mịt, khóc nức nở cũng không dám nói một câu tàn nhẫn nữa, chậm rãi cũng dừng khóc, muốn nói một hai câu lấy lòng, khi vừa ngẩng đầu thì thấy Lôi Văn Uyên đang thong thả ung dung cởi quần áo, một tia sét đánh giữa trời quang, cơ thể Khương Hà run rẩy lên.

Không phải giống như cậu nghĩ đâu, đúng không? Cậu nhanh chóng dịch mông lui về sau, cũng không rảnh lo cái mông bị thương, giường rất mềm, thực ra ngồi lên cũng không đau như vậy.

“Cậu… cậu làm gì? Lôi Văn Uyên, nếu hôm nay cậu dám…… dám làm cái gì tôi, tôi tôi… tôi sẽ méc dì! Không đúng, tôi sẽ méc bác trai, để cho bác ấy…… A! Tránh ra tránh ra!” Khương Hà dính sát vào đầu giường uy hiếp, nhưng lời còn chưa nói xong thì đã bị túm lấy cổ chân kéo đến giữa giường lớn.

Hai tay của Khương Hà múa may lung tung mấy cái, không có bất kỳ hiệu quả gì, cơ thể bị trần trụi bị Lôi Văn Uyên chỉnh đốn hai ba cái là ngoan ngoãn, hai chân đạp lung tung cũng ép cực kỳ chặt chẽ.

“Anh ơi… em biết hôm nay mình làm sai rồi, em không cố ý đâu, nhưng lời anh nói làm em sợ, anh…… anh cho em thêm một thời gian đi, để cho em suy nghĩ thật kỹ, nói không chừng em sẽ nghĩ thông suốt đấy……” Người là dao thớt, ta là cá thịt, Khương Hà chỉ có thể hạ thấp mình, nhút nhát sợ sệt nhỏ giọng xin tha.

Chút tính toán này của cậu có thể lừa được Lôi Văn Uyên sao? Nhất định là kế hoãn binh, Lôi Văn Uyên hoàn toàn không mắc lừa, cúi người nói bên tai cậu: “Dù sao sớm muộn gì em cũng là của anh, nếu hôm nay biết được cái sai rồi, vậy thì cứ chịu bị phạt đi.”

Bị phạt, nói thật dễ nghe! Còn không phải là chỉ để thỏa mãn ham muốn ích kỷ của riêng mình à! Ai lại phạt kiểu này?! Khương Hà tức giận phồng má lên, cậu nổi nóng, nói không được hai câu mềm mỏng thì đã lộ nguyên hình.

“Cậu vốn là vì ham muốn ích kỷ của mình!” Lôi Văn Uyên dùng một lực xé toàn bộ cúc áo của Khương Hà, hai ba cái bị lột sạch sành sanh, cậu oán hận nói một câu, trề môi, muốn khóc nữa.

Vốn muốn để cho thằng anh em biết con gái tốt, cuối cùng thì hay rồi, lại đưa mình vào, cậu còn thế làm gì đây?

“Cho dù là ham muốn ích kỷ của anh, em có thể làm gì?” Lôi Văn Uyên rất gợi đòn hỏi, hắn muốn để Khương Hà biết, có một số thời điểm, nắm đấm lớn mới là đạo lý cứng, để cho tên lười biếng này không chịu học võ với mình thấy.

Khương Hà còn muốn giãy giụa một chút, “Anh ơi…… em thật sự chưa chuẩn bị tốt, từ nhỏ đến lớn anh thương em nhất mà, chuyện gì cũng chiều theo em, em biết anh rất tốt với em, chờ một chút được chưa? Xin anh đấy…… anh ơi……” Giọng điệu mềm mại khi làm nũng của cậu là cực đáng yêu, một tiếng anh ơi, có thể làm cho lòng Lôi Văn Uyên muốn hòa tan.

Nhưng đó là ngày thường, hôm nay hành động Khương Hà đã làm cho Lôi Văn Uyên sợ hãi, một bài học cả đời khó quên mới có thể làm cho Khương Hà cũng không dám nảy sinh ra suy nghĩ hoang đường như vậy nữa.

“Căn phòng này đương nhiên đều có chuẩn bị cả.” Lôi Văn Uyên kéo ngăn kéo ra, bôi trơn, bao cao su đều là có sẵn, hắn cầm một lọ bôi trơn ra. Từ trước đến nay khách sạn luôn chuẩn bị chu đáo mấy thứ này.

Khương Hà thật sự hận không thể ngất xỉu ngay bây giờ, sao cậu lại ngu như vậy, ngu dữ thần vậy trời!

Thấy Lôi Văn Uyên lưu loát mở đóng gói ra, nghiêng đầu nhìn về phía mình, toàn thân Khương Hà đều nóng lên, “Không không không…… không phải cái này chuẩn bị ấy, với lại, làm gì có ai vừa mới tỏ tình, người ta còn không có đồng ý với anh, anh cứ …… cái này là anh trắng trợn cướp đoạt dân nam đấy!”

Lôi Văn Uyên trở lại trên giường, lật cậu lại, chổng mông lên, Khương Hà bất kể thế nào cũng không thể giãy giụa,, hốc mắt chứa đầy nước mắt, trinh tiết của cậu! Không ngờ mới vừa tròn 18 đã tan thành mây khói thế này.

Khi một ngón tay dính đầy bôi trơn tiến vào lỗ sau, Khương Hà đã kêu lên tiếng, ngón tay của Lôi Văn Uyên vừa thô vừa trường, cúc mềm mại không chịu nổi, Khương Hà nghĩ đến vừa mới nhìn đến cái gậy thịt nhếch lên của Lôi Văn Uyên, nó vừa dài vừa thô như vậy, còn to hơn gấp mấy lần ngón tay này, khóc còn dữ hơn.

“Đừng…… đừng mà…… anh ơi……anh ơi …… em không chịu nổi đau…… Đau quá…… hu hu…… xin anh thương xót đi mà…… A… đừng cử động……” Khương Hà xin tha, còn chưa nói xong, ngón tay Lôi Văn Uyên đã đâm vào rút ra.

Cậu không biết lúc này kêu anh ơi, sẽ chỉ làm độ thú tính của Lôi Văn Uyên tăng vọt, chỉ là, sau này cậu sẽ biết thôi.

 

Trả lời