Một câu không hay của Bùi Lê đã hoàn toàn dẹp tan cái ý nghĩ này của Kỳ Ẩn.
“Tiếp theo đi đâu?” Bùi Lê hút mấy ngụm Coca còn chưa uống xong.
Kỳ Ẩn một tay cầm nửa hộp bắp rang, một tay cầm Coca, “Khu game, thế nào? Chỉ ở dưới lầu thôi.”
“OK, đi thôi.”
Lần trước Bùi Lê đến khu game đã là hơn một năm trước, lúc ấy là kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học cùng đi với Tiền Triệt, hai nam sinh cùng chơi trò bắn súng, trò xạ kích… chơi tới chơi lui nhiều lần.
Khu game bên dưới rạp chiếu phim rất lớn, bao trọn cả một tầng.
Bùi Lê đã lâu không chơi, tay có chút ngứa ngáy, bước đi nhanh hơn, “Kỳ Ẩn, chúng ta đổi xu trước đi, cậu muốn chơi cái gì?”
Kỳ Ẩn ném Coca vào thùng rác, đi ở phía sau Bùi Lê, nói: “Chụp ảnh Hàn Quốc*.”
* kiểu buồng chụp ảnh hay là sản phẩm (một tấm ảnh trang trí rực rỡ thường có kích thước 4×6 inch) từ một buồng chụp ảnh như thế.
“Hả?” Bùi Lê sửng sốt, quay đầu lại.
Kỳ Ẩn ôm bắp rang đến gần, “Muốn chụp ảnh Hàn Quốc.”
“……”
Sau khi đến quầy đổi một hộp xu trò chơi, Kỳ Ẩn kéo ống tay áo của Bùi Lê đi thẳng đến buồng chụp ảnh Hàn Quốc.
Có năm máy nhưng bên trong đều có người, hai người xếp hàng ở bên ngoài.
Trên mặt Bùi Lê có chút nóng lên, cậu cảm giác mặt đất dưới chân cũng đang nóng dần lên.
Đây là cảnh tượng gì thế? Người chụp ảnh Hàn Quốc không phải là tình nhân thì chính là mấy cô gái trẻ, làm gì có hai tên con trai xếp hàng ở bên ngoài thế này.
Kỳ Ẩn lại không hề mất tự nhiên, hắn cực kỳ thản nhiên, thậm chí cầm di động seach “Các tư thế chụp ảnh Hàn Quốc?”.
Một lúc sao, người ở bên trong đi ra, Kỳ Ẩn túm lấy Bùi Lê kéo vào.
Kỳ Ẩn chọn cảnh nền, thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi Bùi Lê: “Cái này đẹp không? Có hồng quá không?”
Khuôn mặt Bùi Lê càng ngày càng nóng, “Tùy cậu.”
Sau một phen chọn lựa tỉ mỉ, Kỳ Ẩn cuối cùng cũng chọn được một khung ảnh màu lam.
“OK.”
Nói xong, Kỳ Ẩn ôm lấy vai của Bùi Lê, “Cưng à, xích vào một chút, không chụp được em kìa.”
Bùi Lê hoàn toàn không biết nên tạo dáng thế nào, Kỳ Ẩn cũng không ép cậu.
Tấm ảnh chụp xong được in ra từ dưới máy, Kỳ Ẩn kéo ra, “Cưng ơi, cái mặt em đơ quá, cảm giác cứ như kiếp trước anh thiếu em cả đống tiền vậy.”
“……” Bùi Lê đẩy vai của Kỳ Ẩn rồi đi ra ngoài, “Nhanh đến chỗ khác đi!”
Vì để gỡ lại vinh dự, Bùi Lê trực tiếp chọn game bắn súng, tuy rằng đã lâu không chơi, nhưng độ chính xác cũng không kém, một hơi giết hơn hai mươi cái đầu.
“Thế nào? Giỏi đúng không?” Bùi Lê buông súng.
Kỳ Ẩn rất cổ vũ, vẻ mặt tập trung, “Giỏi lắm.”
“Tới cậu này.” Bùi Lê nhường vị trí, “Lúc trước cậu từng chơi chưa?”
“Chưa. Đây cũng là lần đầu đến khu game thế này.” Kỳ Ẩn cầm lấy súng mà Bùi Lê đặt xuống, đứng đối diện với màn hình.
Bùi Lê đút đồng xu cho hắn, “Rất đơn giản, cứ bắn vào đầu xác sống là được.”
Màn hình phía trước thay đổi, một đám xác sống dữ tợn xuất hiện từ khắp nơi.
Bùi Lê vốn tưởng rằng Kỳ Ẩn có thể giết được mười cái đầu đã rất không tồi, nhưng không ngờ độ chính xác của Kỳ Ẩn còn tốt hơn cả cậu, không một phát bắn trượt nào, một ván giết gần ba mươi con.
“Cậu… Thật sự là lần đầu chơi à?” Bùi Lê nhìn con số, sinh ra hoài nghi.
Kỳ Ẩn buông khẩu súng xuống, dáng vẻ không có hứng thú gì, “Đúng rồi. Nhưng Nhưng đôi khi công việc đòi hỏi phải chơi game bắn súng trên máy tính.”
Bùi Lê nghĩ đến lần trước khi ở nhà Kỳ Ẩn, Kỳ Ẩn cũng từng nhắc đến có công việc cần xử ký. Cậu vẫn tò mò, “Công việc gì thế?”
Kỳ Ẩn nhìn cậu, “Muốn biết hở?”
Bùi Lê không có đề phòng, “Có hơi.”
Kỳ Ẩn: “Hôn anh một cái đi rồi anh nói, phải hôn lưỡi nha.”
Hắn thật sự hao hết tâm tư dể thả dê Bùi Lê.
Bùi Lê lập tức xoay người, “Cũng không tò mò đến thế đâu.”
Hai người chơi ở khu game chơi rất lâu, Bùi Lê chơi rất vui vẻ, cho đến khi đói bụng mới nhớ ra, nhìn thời gian thì thấy đã là 7 giờ rưỡi.
Vừa vặn cũng chơi hết xu rồi, Kỳ Ẩn trả rỗ nhựa về chỗ cũ, “Đến nhà anh nhé? Ăn cơm tối.”
“Tôi…” Bùi Lê do dự.
Kỳ Ẩn nhìn ra cậu suy nghĩ cái gì, “Ăn xong rồi anh đưa em về trường.”
“Được rồi.”
Khi ra khỏi khu mua sắm thì trời đã tối hẳn.
Kỳ Ẩn đưa chìa khóa xe cho Bùi Lê, “Em vào trong xe trước đi, anh đi làm cái này một chút.”
“Ờ.” Bùi Lê nhận chìa khóa, cũng không hỏi nhiều.
Ghế sau vẫn còn đặt thức ăn thừa của bữa trưa hôm nay, toàn bộ thùng xe đều là mùi, Bùi Lê hạ cửa sổ xuống để xua tan mùi.
Gió lạnh ùa thẳng vào trong xe không rộng rãi, trong khu game chơi đến nóng người, Bùi Lê mở cổ áo, vừa mở cửa thì gió lạnh đã chui tọt vào cơ thể, nổi da gà nhanh chóng dựng thẳng lên, cậu vội vàng siết chặt cổ áo.
Hít thở được một lúc, Bùi Lê mới đóng cửa sổ xe lại,, gió lạnh thổi đến cái mũi cậu lạnh buốt, cậu hít hít cái mũi.
Kỳ Ẩn còn chưa trở về, Bùi Lê dựa vào ghế phụ mở di động, bấm vào nhật ký, không có cuộc gọi nhỡ nào.
Lần trước sau khi Tiền Triệt cho với cậu rằng Bùi Mẫn Tri không thể liên lạc với cậu, Bùi Lê liền bỏ chặn số điện thoại của Bùi Mẫn Tri, nhưng mà đã nhiều ngày trôi qua, điện thoại di động không có cuộc gọi nào, Bùi Mẫn Tri không hề gọi điện thoại cho cậu.
Bùi Lê bỗng nhiên nghĩ đến Bùi Mẫn Tri gọi cậu qua nói chuyện, còn chưa nói được mấy câu thì Bùi Mẫn Tri đã bị dì Chu gọi lại. Lúc ấy dì Chu và con trai bà đi đến bên cạnh Bùi Mẫn Tri, Bùi Lê đứng ở đối diện nhìn bọn họ, cậu càng hiểu rõ hiện giờ Bùi Mẫn Tri mới là người một nhà với bọn họ.
Cộc cộc cộc.
Cửa kính ô tô bị gõ từ bên ngoài..
Suy nghĩ của Bùi Lê bị cắt ngang, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kỳ Ẩn đang đứng ở bên ngoài, nửa dưới khuôn mặt hắn vùi vào chiếc khăn quàng cổ, lộ ra đôi chân mày xinh đẹp mà ôn hòa.
Bùi Lê đang định hạ cửa kính xuống để bảo hắn nhanh lên xe, Kỳ Ẩn bỗng nhiên đưa tay vẽ một hình trái tim nhỏ lên cửa kính. Tay của Bùi Lê dừng lại, Kỳ Ẩn vẫn tiếp tục vẽ.
Bên trái viết một chữ P, vẽ hình trái tim ở giữa, bên phải viết một số 7.
Mấy cái hành động ấu trĩ này, Kỳ Ẩn lại làm đến say sưa ngon lành.
Bùi Lê ngồi ở trong xe, ngón tay chọc vào ở bên trong cửa sổ.
Có sương mù nên để lại dấu vết rõ ràng ở bất cứ nơi nào ngón tay lướt qua.
Kỳ Ẩn vẽ hình trái tim xiêu xiêu vẹo vẹo, Bùi Lê sửa lại theo hình hắn vẽ, vẽ ra một hình trái tim tiêu chuẩn ở bên trong cửa sổ xe.
Đôi mắt của Kỳ Ẩn rất sáng, hiện giờ đồng tử đen nhánh, cách cửa sổ xe, hắn đang nhìn mặt của Bùi Lê, rất đẹp, ánh đèn đường hơi chiếu vào mặt của cậu, vẽ ra đường nét sáng ngời.
“Mau lên xe đi.” Bùi Lê yên lặng làm khẩu hình với Kỳ Ẩn.
Kỳ Ẩn cong ngón tay gõ gõ cửa sổ xe lần nữa, giơ bàn tay đang buông thõng bên người lên, trong tay cầm một chiếc bánh dâu tây.
Ánh mắt Bùi Lê ngẩn ra, ngón tay đặt trên mép cửa sổ xe không khỏi siết chặt.
Kỳ Ẩn đi vòng qua rồi ngồi vào trên ghế lái, hắn vừa xoa đầu cậu, vừa đặt bánh lên đùi của Bùi Lê, “Bên ngoài bắt đầu mưa rồi, lạnh quá.”
Trong xe bật điều hòa rất ấm áp, bánh kem lạnh, khi đặt ở trên đùi có xúc cảm rõ ràng.
“Cậu mua bánh kem làm gì?” Tay của Bùi Lê cứng đờ không dám chạm vào.
Kỳ Ẩn hơi nhướng mày, “Cho em đấy, không thể chỉ có người khác có.”
Người khác?
Con trai dì Chu?
“Nhưng…” Bùi Lê cảm thấy trong lồng ngực tràn ra một loại cảm xúc không bình thường, cổ họng của nghèn nghẹn, “Hôm nay phải là sinh nhật của tôi, cái bánh đó là mua để mừng sinh nhật con trai dì Chu mà.”
Kỳ Ẩn trả lời một nẻo: “Ờm, sinh nhật sẽ bù cho em một cái khác.”
Bọn họ ông nói gà bà nói vịt, ý của Bùi Lê là, không phải sinh nhật của cậu, không cần phải mua bánh kem. Ý của Kỳ Ẩn lại là, sinh nhật hay không cũng chẳng sao cả, dù sao cũng không thể người khác có, Bùi Lê không có được.
Tim đập thình thịch, đầu óc Bùi Lê trống rỗng, l không theo kịp lời của Kỳ Ẩn.
Bật đèn xe lên, trong ánh đèn có thể thấy rõ mưa đang rơi.
Kỳ Ẩn lái xe không nhanh lắm, nhưng quãng đường lại ngắn, rất nhanh đã tiến vào bãi đậu xe ngầm..
Bùi Lê xách theo bánh kem cùng Kỳ Ẩn đi thang máy lên lầu.
Suốt chặng đường không nghe Bùi Lê nói câu nào, Kỳ Ẩn cuối cùng không nhịn được, hỏi: “Cưng ơi, sao không nói câu nào thế? Không thích bánh kem sao?”
Bóng dáng của họ phản chiếu trên cánh cửa thang máy, hiện giờ Bùi Lê hơi không dám ngẩng đầu đối diện với Kỳ Ẩn, chỉ dám nhìn bóng dáng Kỳ Ẩn trên cửa, “Không phải không thích.”
“Vậy sao lại trông không vui như thế?” Kỳ Ẩn muốn sờ Bùi Lê, hắn liền giơ tay xoa đầu của Bùi Lê.
“Không phải không vui, tôi không biết,” Giọng Bùi Lê hơi run run, không biết là bởi vì lạnh hay vì sao, “Bố mẹ của tôi chưa từng mua bánh kem cho tôi.”
Cậu nói một câu không đầu không đuôi như thế.
Tay của Kỳ Ẩn trượt xuống, xoa bóp vành tai lạnh băng của Bùi Lê, “Anh sẽ mua cho em.”
Sau khi đến tầng, thang máy phát ra một tiếng “Đinh”.
Vào căn hộ, Kỳ Ẩn bật đèn phòng khách và phòng bếp, cầm tạp dề rồi xách đồ ăn thừa vào bếp, “Ngồi một lát, anh đi hâm đồ ăn.”
Bùi Lê đặt bánh kem lên bàn ăn.
Điện thoại trong túi rung lên, Bùi Lê kéo ghế ngồi ở đối diện bánh kem, cậu lấy di động ra.
【Tệ Tử】: Thí Tử, đang làm gì đấy?
【Tệ Tử】: Có ra ngoài đón năm mới không?
【:P】: Vừa mới về đây.
【Tệ Tử】: Một mình mày sao?
【:P】: Không phải.
【Tệ Tử】: Cùng bạn à?
【:P】: Không tính là bạn.
Bên kia, Tiền Triệt nhìn dòng tin nhắn này, sờ sờ cằm.
Không tính là bạn à?
Có ý gì đây?
Bùi Lê lại gửi một tấm hình bánh kem, nhưng lại nhanh chóng thu hồi về.
【Tệ Tử】:?
【Tệ Tử】: Thu hồi làm gì?
Bùi Lê không trả lời câu hỏi này.
【:P】: Hôm nay tao gặp Bùi Mẫn Tri
【:P】: Còn có dì Chu với con của bà ấy.
【Tệ Tử】: Thế nào?
【Tệ Tử】: Bùi Mẫn Tri có tìm mày nói gì không?
【:P】: Chưa nói được hai câu đã đi rồi
Nhưng Bùi Lê lại phải nghe rất nhiều, là bị ép nghe được suy nghĩ của dì Chu và Bùi Mẫn Tri.
【Tệ Tử】: Mày định làm thế nào?
【Tệ Tử】: Không định liên lạc với họ nữa à?
【:P】: Ngay từ đầu đã không định liên lạc rồi.
Lại nói chuyện với Tiền Triệt trong chốc lát, Kỳ Ẩn đã dọn đồ ăn lên, “Chuẩn bị ăn cơm.”
Bùi Lê lên tiếng, đứng dậy cùng với Kỳ Ẩn bưng thức ăn lên.
Sau khi ăn xong, Kỳ Ẩn ra ngoài ban công nhìn một lúc rồi quay lại,, “Hay là hôm nay em ngủ ở nhà anh đi? Bên ngoài mưa lớn lắm.”
Bùi Lê lại nghe được tiếng bàn tính vang lên, cậu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, do dự gật đầu.
Kỳ Ẩn âm thầm nắm chặt nắm đấm, mím chặt khóe miệng nhếch lên, “Được rồi.”
“Khi nào được ăn bánh kem?” Bùi Lê ngẩng đầu lên hỏi.
Kỳ Ẩn ngồi xuống, “Muốn ăn lúc nào cũng được, nhưng cần chờ một lát không, mới ăn cơm xong.”
Bùi Lê đẩy chén ra, “Vậy để tôi chừa bụng!”
Kỳ Ẩn không biết bánh kem lại có sức hấp dẫn lớn đối với Bùi Lê như vậy, hắn đẩy bát đĩa còn lại ra rồi đặt chiếc bánh lên bàn, sau đó tháo dây ruy băng và hộp đóng gói ra.
“Khi anh đến chỉ còn bánh kem dâu tây, em thích vị nào thì lần sau anh sẽ mua cho em.” Kỳ Ẩn cắm nến rồi thắp lên, “Không phải sinh nhật cũng có thể cầu nguyện.”
Hắn trực tiếp thao tác trên điện thoại di động, tắt đèn, ánh nến lờ mờ tỏa ra.
Bùi Lê nhắm mắt lại, chung quanh rất yên tĩnh, cậu cảm nhận được Kỳ Ẩn đến gần, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của mình.
“Cưng à, tuy rằng vừa mới ăn cơm, nhưng anh vẫn còn hơi đói.”