Lục Uy Hải ngây ra, quên mất mình vừa định nói gì. Trái lại sau khi Mạc Ân Sở thấy hắn thì hoảng hốt dùng hai ống tay áo lau vội mặt và mắt, định che lại sự thất lễ của mình.
Sao Lục Uy Hải lại đuổi theo tới đây? Không phải anh ấy thích Cao Nghi Trăn sao?
“Không phải, em cũng không biết em bị làm sao nữa, em thật là kỳ lạ. Uy Hải, anh đừng để ý đến em…” Mạc Ân Sở không biết nên giải thích nguyên nhân mình đột nhiên rời khỏi nhà hàng, không có cách nào nói ra tâm ý của mình với hắn. Trong đầu cậu nghĩ chắc chắn Lục Uy Hải cảm thấy cậu rất kỳ lạ. Vì thế, cậu cố gượng nụ cười, thử cong khóe miệng, hy vọng hắn bỏ qua cho.
Nhưng dù cậu có lau nước mắt mình như thế nào, nước mắt vẫn cứ rơi mãi không kiềm lại được. Cảm giác đau lòng vẫn cứ đánh mạnh vào cơ thể cậu, cậu không tài nào kiềm chế được cảm xúc của mình. Cậu nhìn Lục Uy Hải cũng đơ ra, mình cũng không biết nên làm gì, vì thế xoay người muốn rời đi trước, dự định sau khi bản thân bình tĩnh lại rồi sẽ tính tiếp nên xin lỗi và giải thích với hắn như thế nào.
Đáng ghét! Rốt cuộc mình đang làm gì vậy chứ?
Lục Uy Hải cắn răng không cam lòng, đè lại bả vai đang muốn trốn của Mạc Ân Sở, tràn ngập sự tức giận và hối hận đối với bản thân, nói: “Sao anh có thể để một mình em khóc chứ!”
Lần đầu tiên Mạc Ân Sở thấy vẻ mặt đau khổ của Lục Uy Hải, cùng với gầm lên giận dữ hơi cuồng loạn, cậu trợn mắt há hốc mồm, đồng thời cũng hơi kiềm chế lại cảm xúc của mình.
Lục Uy Hải nắm lấy tay cậu, thấy bên cạnh có một khách sạn thì liền trực tiếp dẫn người đi vào. Mạc Ân Sở vừa nhìn thấy là khách sạn, thoáng chống cự, nhưng vẫn không địch lại sức lực của Lục Uy Hải, cổ tay bị mạnh mẽ kéo đi.
Lục Uy Hải có chút không kiềm chế được sức lực. Sau khi tiến vào sảnh lớn, hắn cởi áo khoác âu phục của mình ra đắp lên trên người Mạc Ân Sở, sau đó ôm người vào trong lòng, để gò má vừa khóc dán vào trên ngực mình, không để cho bất kỳ ai thấy.
Ngay cả khi làm thủ tục ở quầy lễ tân cũng ôm chặt lấy người, chẳng hề sợ ánh mắt người khác bắn tới. Chiều cao của Mạc Ân Sở vừa vặn đến vị trí xương quai xanh của Lục Uy Hải, cả người đều bị hơi thở của người đàn ông vây lấy.
Mạc Ân Sở vẫn muốn trốn khỏi cái ôm trong ngực của hắn, lại bị Lục Uy Hải dùng cơ thể cường tráng giam cầm cậu trong lòng, không thể đi đâu cả.
Vừa vào cửa phòng, Lục Uy Hải trực tiếp ôm ngang người lên, đi về phía giường đôi. Sau đó hắn ngồi xuống mép giường, để Mạc Ân Sở ngồi trên đùi mình, hai tay vẫn dùng sức vòng qua cơ thể mảnh khảnh của cậu, vững vàng ôm chặt lấy.
Lục Uy Hải còn chưa biết nên mở miệng như thế nào. Hắn nhìn khóe mắt vẫn có những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống, khiến hắn đau lòng không thôi. Mỗi một lần khóe mắt Mạc Ân Sở ướt một lần, lòng Lục Uy Hải lại đau thêm một chút.
Mạc Ân Sở vốn cho rằng Lục Uy Hải đã quyết định muốn ở chung với người khác, không ngờ hắn lại đuổi theo mình ra ngoài, thậm chí bây giờ còn dùng vẻ mặt lo lắng xen lẫn buồn phiền mà nhìn mình, khiến trong lòng cậu hơi loạn. So với tim mình đau, cậu bỗng nhiên để ý đến cảm nhận của Lục Uy Hải hơn. Vì thế, cậu sờ lên gò má hắn, muốn duỗi lại đôi lông mày đang nhíu chặt của hắn.
Lục Uy Hải lưu luyến nhiệt độ bàn tay của Mạc Ân Sở, bàn tay ấm áp chủ động sờ lên hắn, cánh tay lại càng siết chặt hơn nữa. Nửa người trên của hai người dính chặt đến mức không có kẽ hở nào. Sau đó, tay Lục Uy Hải cũng sờ lên gò má của Mạc Ân Sở, mặt đầy lo âu nhìn cậu. Thế nên Mạc Ân Sở cũng dần dần bình tĩnh lại, tay hai người đều không muốn buông nhau ra.
“Em không sao…” Mạc Ân Sở yếu ớt nói, nhưng ngực vẫn còn thở hổn hển. Lục Uy Hải không ngừng nhẹ nhàng lau nước mắt đang trượt xuống, Mạc Ân Sở thuận theo nhắm mắt lại, vì thế Lục Uy Hải phát hiện ngay cả lông mi của cậu cũng bị thấm ướt. Hắn thầm mắng mình bất tài, lại để cho Mạc Ân Sở bị người ta bắt nạt lúc hắn không phát hiện ra, còn khóc đến mức đau khổ như thế này. Hắn hận không thể quay ngược lại thời gian, hối hận vì ban đầu không kiên quyết để hai người ăn bữa tối riêng tư.
Lục Uy Hải đè người tựa lên bả vai mình, cũng nắm lấy tay cậu đặt lên trên ngực mình. Mạc Ân Sở nằm ở vai hắn, ngửi được hơi thở của người đàn ông rồi dần dần yên tâm lại, cuối cùng nước mắt cũng ngừng rơi.
“Ân Sở… Em… Sao rồi?…” Lục Uy Hải dùng giọng nói dịu dàng hết mức để đặt câu hỏi, nhẹ nhàng ghé sát mặt mình đến trán Mạc Ân Sở, dựa sát vào cậu, sau đó lại tiếp tục thăm dò: “Cô Cao… nói gì à?”
“Ừm… Ừm…” Mạc Ân Sở thích Lục Uy Hải thân mật dính sát lại một chỗ với mình, không kiềm được cũng cọ lại lên mặt hắn, phát ra tiếng hừ hừ đáng yêu.
Lục Uy Hải cảm nhận hành động đáng yêu của cậu, nhất thời trong lòng cũng ấm áp đến tan chảy. Vì thế hắn dính sát mặt mình với mặt cậu, cảm nhận làn da mềm mại của cậu.
Hai người chìm đắm trong thế giới riêng một hồi, Lục Uy Hải vẫn ngẩng đầu lên, cũng đỡ Mạc Ân Sở dậy, trịnh trọng hỏi: “Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Mạc Ân Sở không biết nên giải thích như thế nào, nhưng thấy mặt Lục Uy Hải đầy vẻ sốt ruột muốn biết câu trả lời, vì vậy nói trước thế này: “Cô Cao nói cô ấy thích anh…”
Như thế đã khiến Ân Sở đau khổ đến khóc ư?
Lục Uy Hải cảm thấy hẳn là Mạc Ân Sở còn chưa nói hết, vì thế dịu dàng vuốt lưng cậu, giục cậu nói tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Cô ấy muốn em giúp cô ấy theo đuổi anh…” Mạc Ân Sở ngoan ngoãn tiếp tục trả lời. Nhưng cậu không biết có nên nói tiếp hay không, nếu tiếp tục như vậy sẽ bị Lục Uy Hải phát hiện cậu đã bắt đầu muốn độc chiếm một mình hắn.
Lục Uy Hải tựa trán mình vào trên trán Mạc Ân Sở, trong lòng hắn khá là vui vẻ. Bởi vì hắn cảm thấy Mạc Ân Sở không hy vọng mình và người khác ở chung một chỗ. Khóe miệng hắn bắt đầu nhếch lên một độ cong, rồi lại tiếp tục dịu dàng tra hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ưm…” Mạc Ân Sở không nói nên lời, hai tay túm chặt áo sơ mi của Lục Uy Hải, trán cụng trán. Lục Uy Hải ở khoảng cách gần, giọng nói và hơi thở quyến rũ ập vào mặt cậu, khiến cho cậu hơi run rẩy.
Lục Uy Hải đoán có lẽ Cao Nghi Trăn đã nói chuyện bọn họ tới khách sạn kia ra, khiến hắn cảm nhận được sâu sắc thì ra Mạc Ân Sở đau buồn về chuyện này như vậy, hóa ra cậu cũng có tâm trạng giống như mình vậy. Hai tay hắn nâng mặt Mạc Ân Sở lên, kiên định nói với cậu: “Anh chỉ muốn ở cùng với em thôi.”
Trái tim Mạc Ân Sở đột nhiên rung động. Lời nói của Mạc Ân Sở đánh thẳng vào trong lòng cậu, chấn động cơ thể cậu, dường như khóe mắt lại ươn ướt.
Lục Uy Hải rời khỏi trán Mạc Ân Sở, hai tay vẫn nâng cằm cậu, hai mắt thâm tình khôn nguôi nhìn chăm chú cậu. Mạc Ân Sở cũng nhìn lại hắn như thế. Hai người nhìn nhau một hồi lâu, tầm mắt cũng không thể nào rời khỏi đối phương, cứ như nhìn như vậy cả đời cũng không đủ.
Lục Uy Hải hơi giật giật mặt mình, hơi đến gần Mạc Ân Sở một chút, sau đó nhích lại gần một chút, lại nhích thêm một chút nữa, động tác chậm đến mức gần như không thể nào phát hiện. Hắn thương xót nhìn gương mặt Mạc Ân Sở, đồng thời cũng quan sát phản ứng của cậu. Cho đến khi chóp mũi hai người chạm nhau, Mạc Ân Sở từ từ nhắm mắt lại, giống như chuẩn bị sẽ tiếp nhận bất cứ chuyện gì mà Lục Uy Hải sắp làm với cậu. Một giây tiếp theo Lục Uy Hải cũng nhắm hai mắt lại, rồi chuẩn xác in môi mình lên trên môi Mạc Ân Sở.
Nụ hôn giống như một cách xác nhận tình cảm dành cho nhau.
Trong nháy mắt khi chạm vào nhau, dường như hai người đều yên tâm và thả lỏng xuống, không có động tác khác. Thời gian cứ như ngừng trôi vào lúc này, hai người tựa như cũng quên mất mình đang ở đâu, chỉ cảm nhận được sự yêu thương vô tận từ bốn cánh môi truyền tới.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lục Uy Hải mới từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Mạc Ân Sở thả lỏng như giao hết mọi thứ cho mình. Hắn đổi góc độ khác tiếp tục dán lên môi cậu, nhưng vừa tiếp xúc với môi cậu liền bị cánh môi mềm mại trơn bóng kia quyến rũ thật sâu, vô tình dán chặt lên thêm nữa.
Được Lục Uy Hải hôn dịu dàng như vậy khiến trái tim Mạc Ân Sở rung rinh không dứt. Cậu chủ động vươn lưỡi ra liếm môi Lục Uy Hải một chút, sau đó lại dán môi mình lại.
Lòng Lục Uy Hải vui như nở hoa, cánh tay vẫn còn ôm lấy Mạc Ân Sở dùng sức buộc chặt cậu vào trong ngực mình. Sau đó bắt đầu mổ lên cánh môi Mạc Ân Sở từ từ từng chút một, cực kỳ hưởng thụ hương vị của cậu, giống như món ngon cực kỳ.
Hai tay Mạc Ân Sở đè lên ngực Lục Uy Hải, cũng phối hợp với hắn khép mở miệng mình, ma sát tới lui với đôi môi đối phương, cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Bốn cánh môi theo đuổi lẫn nhau, luôn hợp chung một chỗ phát ra âm thanh hôn môi sau mỗi lần buông ra. Hai người cùng nhắm mắt lại, không ngừng thay đổi góc độ để hôn, giống như càng hôn tập trung thì có thể càng kết hợp thân mật với đối phương hơn, không thể nào tách ra.
Hai tay Mạc Ân Sở từ từ lướt qua bả vai rộng của Lục Uy Hải, vắt chéo hai tay mình quàng qua cổ hắn, để mình ôm chặt lấy Lục Uy Hải hơn, nụ hôn càng nồng nhiệt hơn. Hai người ôm hôn nhau một hồi, cuối cùng mới nguyện ý tạm thời thả đối phương ra.
“Sau này không cho phép khóc một mình ở nơi mà anh không biết nữa.” Lục Uy Hải lại cụng trán thân mật với Mạc Ân Sở, dặn đi dặn lại. Hắn không muốn nhìn thấy Mạc Ân Sở khó chịu như thế nữa.
Em chỉ có thể bị anh làm cho khóc thôi.
“… Ừm…” Đầu tiên Mạc Ân Sở ngây ra, không biết đây là yêu cầu quái gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý trước.
Lục Uy Hải hài lòng hôn lên gò má cậu một cái, sau đó cuối cùng cũng thấy Mạc Ân Sở lộ ra một nụ cười mỉm ngọt ngào.
Vì để tránh cho Mạc Ân Sở hiểu lầm, trong đầu Lục Uy Hải nghĩ vẫn nên giải thích sơ qua với cậu, lại không biết rốt cuộc Cao Nghi Trăn đã miêu tả hình huống ngày hôm đó như thế nào, vì vậy nói: “Ân Sở, anh không vào phòng khách sạn với cô Cao, lần nào cũng từ chối rất tốt lời bày tỏ của cô ấy. Anh hoàn toàn không có hứng thú với cô ấy.”
Mạc Ân Sở cảm giác bàn tay Lục Uy Hải ôm mình càng dùng sức hơn, vì thế cũng dùng sức ôm lại, vùi đầu vào gáy Lục Uy Hải, gật đầu một cái thật mạnh: “Ừm!”
Lục Uy Hải yên tâm thở phào một hơi, cũng tựa mình lên vai Mạc Ân Sở, hít lấy mùi hương trên người cậu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu một cái, cực kỳ nhẹ nhàng như đang ôm lấy bảo vật cực kỳ trân quý.
Tối nay, bọn họ ôm lấy nhau cùng nằm trên giường. Chỉ ôm nhau thôi, nhưng vượt qua một đêm ngọt ngào.