Buổi sáng, Trình Tuyển Vân đang trong trạng thái mông lung lại bị đánh thức bởi tiếng nệm lò xo kẽo kẹt. Anh mơ màng dụi mắt, phát hiện Nghiêm Vấn Phong đang quay lưng về phía mình mặc áo sơ mi. Cảm giác sau lưng có tiếng động , Nghiêm Vấn Phong quay đầu lại: “Đánh thức anh rồi à?”
Trình Tuyển Vân lắc đầu, trên người không sức lực, nằm trên giường hồi sức một chút.
Anh nghe thấy tiếng người đàn ông đứng dậy, thắt dây lưng.
Trong lòng Nghiêm Vấn Phong nghĩ cái đệm này vừa nhỏ vừa cứng, nằm không thoải mái, còn không ngừng tạo ra tiếng cót két khi lật người, vì vậy muốn nhanh chóng thay nó.
“Sao anh dậy sớm vậy?”
Bên ngoài trời vẫn còn tối, Trình Tuyển Vân đoán đã hơn 6 giờ.
Nghiêm Vấn Phong gật gật đầu, hôm nay là đám tang của cha Nghiêm, hắn bắt buộc phải đi.
“Anh ngủ đi.” Nghiêm Vấn Phong mặc xong quần áo liền đi ra ngoài rửa mặt, một lát sau bước ra cửa.
Nghe thấy tiếng cửa chống trộm kim loại cũ kĩ nhẹ nhàng khép lại, Trình Tuyển Vân nhắm hai mắt lại, ngặt nỗi không ngủ được, một lúc sau liền rời giường.
Đám tang của cha Nghiêm có các anh em trung thành của ông lo hậu sự, chú Ngô biết Nghiêm Vấn Phong và cha hắn không thân nhau, biết điều không nói gì nhiều, chỉ nói Nghiêm Vấn Phong tới tham gia lễ tang.
Sáng nay trời phảng phất vài giọt mưa nhỏ, ngôi mộ của cha Nghiêm được chôn cất ở một góc hẻo lánh của nghĩa trang, cũng là nơi hơn 20 năm trước chôn cất mẹ Nghiêm .
Mười mấy người mặc đồ đen có già có trẻ, đứng trên cỏ xanh ở trước bia mộ. Chú Ngô ôm hũ tro cốt của cha Nghiêm, còn có trợ lí đứng cạnh cầm ô cho chú.
Nghiêm Vấn Phong đứng hút thuốc cách đó không xa, Triệu Tùy cầm ô cho hắn, chiếc ô lớn che cho Nghiêm Vấn Phong giữa bầu trời đen u ám.
Hắn nhìn bức ảnh của mẹ mình trên bia mộ, Nghiêm Vấn Phong trông giống mẹ mình. Nhìn bức ảnh chụp đen trắng vừa quen thuộc vừa xa lạ, người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ tựa như ánh mặt trời, thật khó để tưởng tượng được 23 năm trước, bà đã bỏ rơi đứa con trai chưa đầy một tuổi và cắt cổ tay, tự kết thúc sinh mệnh của mình.
Bức ảnh được sử dụng trên bia mộ của cha Nghiêm là khi ông còn trẻ, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, ông có đôi môi mỏng bạc tình, nửa dưới gương mặt của Nghiêm Vấn Phong có đến chín phần giống ông.
Nghiêm Vấn Phong hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Năm nay hắn 24 tuổi, cha mẹ đều đã mất, không họ hàng thân thích, thực sự trở thành một kẻ cô đơn, vô gia cư trên đời này.
Trong bi thương càng có thêm nhiều mê mang, mơ hồ.
Hắn cảm thấy có lẽ mình không có duyên phận với cha mẹ. Mẹ mất sớm, cha không quan tâm, có thể nói quan hệ cha con hai người lạnh nhạt như nước. Trên thực tế, hắn đã sớm buông bỏ, vẫn tự coi mình là một kị sĩ cô độc, chẳng có gì phải lo lắng. Chỉ là đến khi mộ của cha Nghiêm được đóng lại, chú Ngô dẫn đầu tất cả những người đứng đầu quỳ trên mặt đất rơi những giọt nước mắt chảy dài trên mặt, những giọt mưa phùn buổi sáng ở nghĩa trang bị gió thổi xiên vào mu bàn tay của hắn, trái tim hắn chợt sụp đổ.
Cha hắn đi rồi, hắn thật sự không có nhà nữa.
Khi ra khỏi nghĩa trang vào buổi sáng, mưa đã tạnh, mặt trời bắt đầu ló rạng. Triệu Tùy biết tâm trạng Nghiêm Vấn Phong không tốt, đến khi lên xe mới hỏi: “Đại ca, bây giờ đi đâu ạ?”
Nghiêm Vấn Phong ngồi ở hàng phía sau, điếu thuốc trên tay hắn cháy hết và bị ném ra ngoài cửa xe.
Một lúc lâu sau, hắn nói: “Tìm một cửa hàng bán đồ nội thất.”
Triệu Tùy gật đầu và khởi động xe.
Suốt cả quãng đường đi đến một cửa hàng bán đồ nội thất sang trọng, Nghiêm Vấn Phong đều im lặng không nói gì. Tới khi xuống xe, hắn mới ổn định lại cảm xúc của mình. Các nhân viên trong cửa hàng tinh ý nhìn thấy Nghiêm Vấn Phong mặc một bộ vest thủ công cao cấp, đồng hồ đeo tay cũng trị giá hàng trăm triệu, thái độ tiếp đón hết sức niềm nở:
“Mời ngài tới xem nệm ạ, ở đây loại nào cũng có, hàng luôn sẵn trong kho, nếu muốn có thể lấy luôn ạ.”
“Thưa ngài, ngài muốn lấy kiểu dáng nào? Muốn loại có độ đàn hồi cao hay là loại mềm mại? Sản phẩm mới của chúng tôi..”
Nghiêm Vấn Phong ngắt lời họ: “Loại nào nằm ngủ thoải mái là được rồi, mang loại đắt nhất đến đây đi.”
Nhân viên cửa hàng cười đến không thấy mặt trời: “ Ngài có nhu cầu gì về kích thước không ạ?”
“Hai người ngủ, rộng rãi một chút.” Nghiêm Vấn Phong nhớ đến khung giường của Trình Tuyển Vân không lớn: “Thêm một chiếc giường nữa, ngay bây giờ.”
“Chúng tôi có rất nhiều kiểu giường, ngài có muốn dạo qua xem một chút không ạ?”
“Không cần, cứ chọn đại một cái đi, thoải mái sạch sẽ là được.” Nhớ tới Trình Tuyển Vân hay bị hắn làm cho đụng vào đầu giường, Nghiêm Vấn Phong lại nói thêm: “Tôi muốn loại đầu giường mềm mại một chút.”
“Chúng tôi có một loại sản phẩm cao cấp dành riêng cho khách hàng VIP, đầu giường được làm từ chất liệu bọt biển có độ đàn hồi cao, cả giường đều được khâu vá thủ công bằng da cừu…”
Nghiêm Vấn Phong quá lười để nghe lời giới thiệu mãi không dứt của nhân viên bán hàng: “Lấy cái này luôn đi.”
“Các anh bán ly ở đâu?”
Nhân viên cửa hàng nhanh nhẹn tiếp lời: “Để tôi đưa ngài qua đó.”
Nghiêm Vấn Phong từ chối dịch vụ giao hàng tận nhà của cửa hàng, yêu cầu Triệu Tùy tìm người mang đệm về nhà. Triệu Tùy đi theo người nhân viên vào trong, còn Nghiêm Vấn Phong đứng sau một nhân viên bán hàng khác với hai tay đút túi.
“Đây là khu triển lãm trưng bày cốc thủy tinh của chúng tôi.”
Những chiếc tủ kính trong suốt, cao tới tận trần nhà, đâu đâu cũng thấy những chiếc ly pha lê tinh xảo, đa dạng màu sắc rực rỡ. Nghiêm Vấn Phong nhìn một lượt, hỏi nhân viên cửa hàng: “Có cái nào màu đỏ không?”
“Dạ?”
“Ly màu đỏ, làm bằng gốm sứ.” Nghiêm Vấn Phong đoán trước được rằng Trình Tuyển Vân sẽ thích loại đó: “Loại ly mà tròn tròn thấp thấp ấy.” Hắn cố gắng miêu tả nó, nhưng nhân viên lại cười ngượng ngùng và nói: “Xin lỗi ngài, bên chúng tôi không có loại ly đó ạ.” Ở đây là phòng triển lãm cốc thủy tinh, lấy đâu ra gốm sứ chứ!
Tuy nhiên để tiếp cận được loại khách hàng giàu có ở địa phương này không phải là dễ, nữ nhân viên nhiệt tình nắm bắt cơ hội: “Hiện tại chúng tôi có dịch vụ dành riêng cho khách hàng VIP, chỉ cần ngài trở thành hội viên kim cương sẽ được nhận đặc quyền. Đó là được yêu cầu thiết kế theo ý kiến của mình. Ngài có muốn tìm hiểu không ạ?”
Dịch vụ này nghe cũng không tệ, Nghiêm Vấn Phong hỏi: “Làm sao để trở thành hội viên kim cương?”
“Chỉ cần ngài mua hàng ở cửa hàng của chúng tôi trên 12 lần và số tiền tích lũy trong thẻ đạt trên 5 triệu nhân dân tệ, ngài sẽ nhận được…”
Nghiêm Vấn Phong ngàn năm không tới mua đồ ở cửa hàng nội thất, không kiên nhẫn hỏi: “Có thể nạp tiền vào thẻ tích lũy ngay bây giờ không?”
Nhân viên bán hàng sửng sốt hai giây mới ý thức được nạp tiền vào thẻ là có ý gì, vội vàng gật đầu: “Được, được chứ ạ.”
“Lần này tôi nạp 7 triệu NDT, có thể thăng cấp lên hội viên kim cương luôn không?”
“Tất nhiên là có thể rồi ạ.” Làm trong nghề này nhiều năm, nữ nhân viên từ trước đến nay chưa từng gặp khách hàng nào nạp tiền vào thẻ ở cửa hàng nội thất, nhưng mà khách hàng là thượng đế, khách nói gì thì phải làm thế đó.
“Chiếc ly được thiết kế riêng của ngài, có cần tôi liên hệ với nhà thiết kế giúp ngài không ạ?”
Nghiêm Vấn Phong suy nghĩ, dù sao cũng là tặng cho Trình Tuyển Vân, không bằng để lần sau hắn tự liên lạc, bàn bạc với nhà thiết kế, xua xua tay nói: “Không cần, để lần sau đi.”
Cuối cùng, Nghiêm Vấn Phong chọn một chiếc ly thấp tròn màu hồng nhạt, dù sao thì nhà Trình Tuyển Vân cũng không có cốc để uống nước.
Nhân viên giúp hắn đóng gói chiếc ly cẩn thận. Vài người đàn ông to lớn mặc vest đen đến nơi, để tiện cho việc vận chuyển giường và nệm, họ đã lái hai chiếc xe bán tải cỡ lớn Mercedes Benz X520, thu hút không ít sự chú ý của người qua đường.
Nghiêm Vấn Phong ngồi trong chiếc Cayenne của mình, mặt lạnh lùng, trên tay còn xách theo chiếc hộp được đóng gói cẩn thận. Đợi cho đến khi Triệu Tùy ngồi vào ghế lái, mới cau mày hỏi: “Tôi đã nói là phải khiêm tốn rồi, ai cho bọn họ lái xe đến đây?”
Triệu Tùy bất đắc dĩ nói: “Là chú Ngô. Chú ấy nói đây đã là hai chiếc bán tải bình dân nhất trong gara của bọn họ ở thành phố Z rồi, nếu thấp nữa sẽ là xe ba bánh chở thịt lợn cho nhà hàng.”
“……” Nghiêm Vấn Phong cạn lời.
“Bây giờ đi về sao đại ca?” Triệu Tùy hỏi.
Nghiêm Vấn Phong gật gật đầu, mở ra cửa sổ xe hút điếu thuốc.
Đã gần trưa, mặt trời nắng chói chang, Trình Tuyển Vân đang phơi ga trải giường trong sân, không khí thoang thoảng mùi nước giặt quần áo.
Vào buổi sáng, anh giặt sạch quần áo, dọn dẹp nhà cửa, sửa sang lại giấy cắt tối hôm đó. Anh đứng trong sân, đắm mình dưới ánh mặt trời, tâm trạng trở nên vui vẻ, cho dù nhìn thấy chậu hoa bị Nghiêm Vấn Phong giẫm nát cũng không làm ảnh hưởng đến bài hát anh đang ngâm nga.
Trình Tuyển Vân thay một bộ quần áo dày ở nhà, mang bao tay nhựa, vừa ngâm nga vừa dọn dẹp chỗ hoa cỏ đáng thương.
Nghiêm Vấn Phong đi vào trong sân, nhìn thấy Trình Tuyển Vân được bọc trong một cái áo bông màu xanh lam nhạt thật dày, đưa lưng ngồi xổm về phía hắn, ngồi thành một cục tròn, đang cầm xẻng nhỏ bồi đất cho cỏ.
Nghe thấy tiếng, Trình Tuyển Vân quay đầu lại: “Sao cậu về sớm….” Nửa câu sau nghẹn lại trong họng. Vài người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen khiêng một chiếc giường cỡ lớn đứng sau lưng Nghiêm Vấn Phong, có chút xấu hổ, không dám nhìn anh.
“Cậu làm gì vậy?”
Nghiêm Vấn Phong đi tới bên cạnh, đá nhẹ vào mông nhỏ của anh: “Mua nệm mới chứ sao!”
“Cậu mua nệm làm gì?” Chẳng lẽ định đóng quân lâu dài ở đây sao?
“Cái nệm kia của anh nửa đêm cứ kêu cọt kẹt.” Nghiêm Vấn Phong nhớ ra điều gì đó, nhìn anh cười nham hiểm: “ Nhưng cũng có thể đặt cái nệm kia ở phòng khách, lúc làm anh nó sẽ vang lên tiếng kẽo kẹt, như thế có phải phấn khích hơn không?”
“Cậu bị điên à?” Trình Tuyển Vân đỏ mặt đứng dậy, mới đầu có chút choáng váng, vẫn không quên nhấc chân muốn đá Nghiêm Vấn Phong.
Nghiêm Vấn Phong cũng không giận, duỗi tay đưa chiếc hộp màu xanh lam được đóng gói cẩn thận qua: “Này, mua cho anh chiếc ly mới.”
Trình Tuyển Vân cầm hộp, bĩu môi: “Đã nói là không cần rồi mà.”
“Cứ dùng nó trước đi, chờ cái ly của anh rửa sạch sẽ rồi sau đó lại dùng tiếp.”
Trình Tuyển Vân mở hộp ra xem, không thể hiểu tên thương hiệu hoa hoét lòe loẹt trên đó, cầm chiếc ly được thiết kế tinh xảo lên ước lượng, cảm thấy nó không hề rẻ. Nhưng trong lòng vẫn thấy rất ngọt ngào.
“Vừa lúc tôi đang khát, dùng luôn cái ly này của cậu đi.” Trình Tuyển Vân muốn vào phòng rửa cốc, Nghiêm Vấn Phong ừ một tiếng, dặn dò: “Đi đi, tôi ở đây xem bọn họ chuyển đồ, trước khi dùng nhớ tráng qua nước sôi.”
Nếu nữ nhân viên cửa hàng nghe được Nghiêm Vấn Phong muốn dùng nước sôi tráng qua cốc thủy tinh của bọn họ, e là sẽ ngất tại chỗ mất.
Trình Tuyển Vân không để ý, sau khi rửa qua liền rót một ly nước ấm, cầm cái ly mập mạp trong tay, cảm giác có chút giống chiếc ly màu đỏ anh hay dùng trước đó.
Ở bên này, Triệu Tùy cùng mấy đàn em đang ra ra vào vào trong sân để nghiên cứu, sân ở tầng một được bao quanh bởi một bức tường xi măng cao hai mét để đảm bảo sự riêng tư, trên tường còn có mảnh thủy tinh vỡ ngăn không cho người khác trèo vào, mà cửa kim loại chống trộm kiểu cũ trên tường xi măng quá thấp, không cách nào nhét chiếc nệm này vào được. Triệu Tùy nói: “Để nghiêng qua, đi chéo mà vào.”
Vẫn có chút miễn cưỡng.
Mấy người đàn ông cao lớn có chút xấu hổ, bọn họ không phải công nhân vận chuyển chuyên nghiệp, chỉ có sức mạnh thô bạo, loay hoay nửa ngày vẫn không di chuyển được cái nệm.
Nghiêm Vấn Phong không kiên nhẫn nói: “Dùng sức chút đi, cái nệm này độ đàn hồi cao mà, cứ nhét vào là được.”
Đám người liếc nhau, gật gật đầu, dùng hết sức uốn cong tấm nệm, cuối cùng lại kẹt vào trong cửa, Triệu Tùy và một người đàn ông ở trong sân tiếp ứng, túm lấy đầu còn lại của chiếc nệm: “Tôi đếm đến ba, cùng nhau dùng sức nhé.”
“Một.”
“Hai.”
“Ba.”
Mấy thanh niên khỏe mạnh hít một hơi sâu, cơ bắp trên cánh tay căng chặt.
Trình Tuyển Vân đang uống nước, đi ra đến cửa phòng, nghe thấy “ầm” một tiếng khiến anh giật mình, giương mắt lên nhìn: “Phụt!”
Một ngụm nước phun vào sau gáy Nghiêm Vấn Phong.
Nệm đã vào, nhưng khung cửa kim loại chống trộm lại kẹt chặt ở giữa nệm. Ở trên tường, mấy khối xi măng rơi xuống, làm dập nát bồn hoa ở phía dưới.
Mọi người lại im lặng như gà lần nữa.
Nghiêm Vấn Phong khiếp sợ, hồi lâu sau mới bình ổn lại tinh thần. Triệu Tùy xấu hổ cười cười: “Ha ha, cái tường này thật không chắc chắn chút nào.”
Trình Tuyển Vân đứng hình một lúc, trong nháy mắt huyết áp tăng lên: “Nghiêm! Vấn! Phong!”