Pháo Hôi Hèn Mọn Sống Lại Thành Mỹ Nhân Máu Lạnh

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong cả người tôi nhẹ nhõm ngã xuống giường, Vệ Trác cũng leo lên giường ôm tôi vào lòng thật chặt từ phía sau. Bản thân tôi không thích bị người khác ôm như vậy khi ngủ nhưng cơ thể thực sự quá mệt mỏi, hơn nữa đầu óc đang vô cùng choáng váng không muốn tiếp tục dông dài với hắn chuyện này nữa.

Nửa đêm tôi bị đánh thức bởi vài tiếng nói mê, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn về phía Vệ Trác mới phát hiện hình như hắn bị bóng đè, trên trán rịn một lớp mồ hôi lạnh, miệng đang thì thào nói những lời nào đó mà tôi nghe không rõ. Đưa tai đến gần bên miệng hắn cố gắng lắng nghe cũng chỉ nghe được mấy chữ mơ hồ, đại loại như ‘Đừng mà, tôi không cố ý’.

Tôi mở đèn ngủ lên, cảm thấy hơi khó chịu liền đẩy mạnh hắn hai cái, một lúc sau hắn mới từ từ tỉnh dậy, trợn to mắt nhìn tôi một cái xong rồi bật người dậy vòng một tay ôm tôi vào trong lòng. Tôi nghĩ hắn gặp phải ác mộng nên vươn tay vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng kia, cẩn thận an ủi.

“Sao vậy? Mơ phải ác mộng nào sao?” Tôi bị hắn ôm chặt có chút thở không nổi, đẩy nhẹ hắn ra theo bản năng, nhưng ngược lại hắn càng ôm tôi chặt hơn.

“Tôi mơ thấy cậu rời đi, cũng không quay đầu lại.” Giọng nói nghèn nghẹn vang lên, hiển nhiên tâm trạng hắn không được tốt.

Đây là một điềm báo cho cậu đấy, chẳng phải mơ đâu, sớm muộn gì thì một ngày nào đó tôi sẽ rời bỏ cậu thôi, nhưng những lời này tôi không thể nói thẳng ra trước mặt hắn được, chỉ hơi nhẫn nại cố gắng dỗ dành hắn. Qua một lúc lâu hắn mới miễn cưỡng buông tôi ra, qua ánh đèn mờ ảo, tôi mới nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn giờ phút này có bao nhiêu phần bất lực, hoàn toàn không còn sự hung dữ trước đó, giống như một đứa trẻ sợ hãi bản thân bị bỏ rơi.

Hắn nhìn thấy tôi cũng sửng sốt sau đó vươn tay sờ lên khuôn mặt tôi, nói: “Sao mặt cậu hồng vậy, có phải bị sốt rồi không?”

Tôi gạt tay hắn ra không chút dấu vết, lắc lắc đầu: “Không có, chỉ hơi nóng thôi, mau ngủ đi.”

Nhưng hắn cũng không chịu để yên, nhất quyết phải xuống giường tìm nhiệt kế, tôi không lay chuyển được ý định đó chỉ mặc kệ hắn đi. Sau khi đo nhiệt độ cơ thể thì quả thật có hơi sốt nhẹ, hắn có vẻ hơi bối rồi làm như tôi bị bệnh nặng lắm vậy, nhanh chóng gọi người mang thuốc hạ sốt đến đây ngay. Nhưng lúc này đã hơn nửa đêm nên chắc mọi người đã đi ngủ hết cả, đầu dây bên kia điện thoại vang lên hồi lâu cũng không thấy có ai nghe máy.

Vệ Trác tức giận suýt chút nữa là đập điện thoại xuống đất, tôi đang đinh khuyên hắn đừng quậy nữa thì hắn lại bắt đầu thay quần áo nói: “Tôi đi mua thuốc cho cậu.”

Tôi đỡ trán hơi bất đắc dĩ đáp: “Đã muộn thế này rồi, đừng quậy nữa mà…”

Nhưng mà hắn rất cố chấp, hoàn toàn không thèm nghe theo lời khuyên của tôi, sờ đầu tôi rồi dỗ dành vài câu xong lập tức ra khỏi cửa.

Dĩ nhiên tôi sẽ chẳng ngoan ngoãn chờ hắn về, lập tức nằm lên giường ngủ luôn. Vệ Trác đã trở lại trong lúc tôi nửa tỉnh nửa mê, hắn cẩn thận đỡ tôi ngồi dậy đút thuốc xong lại dán một miếng dán hạ sốt cho tôi, lăn qua lộn lại một lúc mới lên giường nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau tôi thức dậy từ sớm, đầu vẫn còn choáng váng, cả người đau nhức hoàn toàn không có chút sức lực nào. Vệ Trác bị tôi đánh thức, chuyện đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại là xác nhận xem tôi còn sốt hay không, sờ lên trán phát hiện vẫn có hơi nóng liền khuyên tôi xin nghỉ một ngày. Làm sao tôi có thể đồng ý được, hiện tại là năm cuối cấp 3 nếu xin nghỉ một ngày thì sẽ phải tốn rất nhiều sức lực để bù lại những kiến thức của ngày nghỉ đó.

Hắn thấy tôi không muốn xin phép, dĩ nhiên cũng không muốn ép buộc tôi làm vậy, hai chúng tôi vội vàng ăn sáng xong rồi ra khỏi cửa đến trường. Hắn có một chiếc xe chuyên dùng để đưa đón hắn tới trường, chỉ một thoáng đã đến trường học. Cả hai đang bước về phía cổng trường thì bỗng nhiên Vệ Trác nhận được một cuộc điện thoại.

Dường như có chuyện khẩn cấp nào đó, sau khi nhận điện thoại rõ ràng hắn có hơi nôn nóng.

Tôi thử hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Hắn do dự một lúc mới mở miệng nói: “Trong nhà có chuyện, bây giờ tôi phải về.”

Tôi lập tức nhận ra nỗi băn khoăn của hắn, giả vờ nhanh nhẹn nói: “Vậy cậu cứ đi đi, không cần phải lo lắng cho tôi đâu, tôi thật sự không có vấn đề gì cả, huống hồ ở đây còn có rất nhiều giáo viên và học sinh nữa.”

Nghe vậy nhưng hắn vẫn hơi lo lắng, kéo tay tôi nhét hết số thuốc đã mang theo vào trong bàn tay đó, còn nghiêm túc dặn dò: “Nhớ buổi trưa uống thuốc đúng giờ đấy, tôi sẽ quay lại sớm thôi.”

Loay hoay một lúc lâu mới chịu bằng lòng rời đi, tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, người này rốt cuộc cũng chịu đi rồi.

Đầu óc tôi choáng váng trong suốt những tiết học buổi sáng, những kiến thức giáo viên giảng chỉ có thể miễn cưỡng nhớ được đôi chút, nhưng vẫn cảm thấy đầu óc càng ngày càng choáng. Tôi cảm thấy hình như cơn sốt của mình đã nghiêm trọng thêm, sau khi tan học liền muốn đến phòng y tế khám, nhưng vừa đứng lên trước mắt đã tối sầm lại, cơ thể mất khống chế ngã thẳng xuống đất.

Cơn đau không ập đến như đã tưởng, tôi được một người kéo vào trong lòng, cố gắng mở to đôi mắt ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Lâm Chính Nam.

Sau đó đầu tôi nghiêng đi rồi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, không còn ý thức nữa.

 

Trả lời