‘Em với Chu Kha xứng đôi lắm luôn./ Bởi vì có người thích em. ’ Cho nên mỗi lần đều phải nhắc đến Chu Kha.
Thẩm Nhược Thần nhớ đến ngày đó, khi tỏ tình cũng nhắc tới Chu Kha, ra là khi đó nói có người thích, thật đúng là đang chỉ người khác.
Cho nên mặt sau mới ở bên Phương Bạch, còn bị hắn hiểu lầm là sau khi tỏ tình lại chân đạp hai thuyền, bị hắn nhặt về làm một trận.
Thật ra khi đó hắn cũng là bị tức đến lú đầu, ham muốn chiếm hữu lại quấy phá, không suy nghĩ cẩn thận, chứ với tính cách đơn thuần của Tạ Đình Ngọc, anh tuyệt đối không thể làm ra chuyện chân đạp hai thuyền.
Thẩm Nhược Thần ôm lấy trán, lần đầu tiên lộ ra biểu cảm “thật vớ cẩn” trước mặt Tạ Đình Ngọc. “Sao anh lại cảm thấy Chu Kha thích em chứ?” Người Chu Kha thích là ai, đúng là Thẩm Nhược Thần cũng biết, nhưng đó tuyệt đối không phải là hắn.
“…. Là chính em ấy nói với anh mà, em ấy thích người dịu dàng lại có nội tâm mạnh mẽ, có thể mang đến cảm giác an toàn cho em ấy, lại là thành viên trong nhóm chúng ta, cách miêu tả này, không phải rõ ràng là em hay sao?” Tạ Đình Ngọc lộ ra vẻ mặt “đấy không phải chuyện có thể đoán được trong một giây à?”.
“Người dịu dàng nhất trong nhóm chúng ta còn không phải là em hay sao, ừm…. Tuy rằng có đôi khi em thích lén chơi xấu, với cả còn mạnh mẽ có thể mang đến cảm giác an toàn cho em ấy, bối cảnh của em mạnh như vậy, cảm giác an toàn gì mà chẳng có.” Anh phân tích nghe cũng rõ ràng có lý.
Thẩm Nhược Thần cũng muốn tức cười luôn, không biết nên cao hứng chính mình được đánh giá cao như vậy, hay là nên tức giận nữa, “Dù sao người Chu Kha thích là ai thì em sẽ không nói, nhưng đó tuyệt đối không phải em, người em thích cũng không phải Chu Kha, cho nên bọn em không thích nhau, nếu bọn em mà thích nhau thì trùng số rồi (ý nói hai người cùng là 1, là top).” Hắn mới không giúp Chu Kha thể hiện tâm ý đâu.
CP đột nhiên tan vỡ, Tạ Đình Ngọc như hóa đá, cảm thấy, có phải hôm nay là ngày xui xẻo của mình không nhỉ, em trai mình thương yêu nhất đột nhiên tỏ tình với mình, CP mình ship thì bị chính chủ chứng thực là BE luôn.
“Trong bữa tiệc lần trước, không phải anh đã từng hỏi em có thích không rồi sao, khi đó rõ ràng em đã nói là sẽ suy xét một chút mà.” Tạ Đình Ngọc bắt lấy tay Thẩm Nhược Thần, vội vàng muốn phản bác, chẳng lẽ anh thật sự trùng lời nguyền cứ ship đôi nào là đôi ấy BE sao?
“Đúng, em có nói vậy……. Nhưng chuyện em nói em muốn suy xét một chút…… Là muốn suy xét việc thích anh mà, Đình Ngọc.” Nhìn Tạ Đình Ngọc ngây người ra, cuối cùng cũng nói ra được, Thẩm Nhược Thần thở phào nhẹ nhõm, nâng mặt anh lên khẽ hôn một cái lên trán anh an ủi.
/
Tồi tệ, hôm nay thật sự quá tồi tệ, Tạ Đình Ngọc chôn mình trong chăn, như muốn giải thoát bản thân từ thế giới hoang đường này bằng cách ngạt chít.
Ngày xưa, vào lúc này anh đã cầm di động ship CP lăn lộn khắp giường rồi, chứ không phải như bây giờ, vừa online nhìn thấy những “cục đường” kia là lại nhớ ngay đến hai nụ hôn ấy, vừa nhớ một cái là adrenaline lập tức tăng vùn vụt ngay.
Rưng rưng nước mắt nhìn đám anh chị em vẫn đang ship vui ship khoẻ trên mạng, muốn nói cho bọn họ thôi đừng ship nữa, toàn đường nhân tạo không à, ăn vào bệnh đấy! Đau đớn tột đô, Tạ Đình Ngọc mất ngủ đến tận nửa đêm, ngày hôm sau lúc giãy giụa cố thức dậy chỉ cảm thấy cả người như thể bị đào rỗng vậy.
“Tiểu Ngọc, em vừa định đánh thức anh ó. Anh xem xem em làm cài gì cho anh này.” Thấy Tạ Đình Ngọc đã dậy, Hà Lạc cực kỳ vui vẻ, ngày hôm qua cứ thấy hình như tâm trạng của anh ấy không được vui lắm, cho nên hôm nay Hà Lạc quyết định dậy sớm làm một bữa sáng mỹ vị cho Tiểu Ngọc.
Trên người mặc tạp dề nhỏ màu lục nhạt Tạ Đình Ngọc hay mặc mọi hôm, tóc không làm tạo hình mà để xõa rũ xuống nên trông Hà Lạc có vẻ đặc biệt dịu dàng, tay còn giơ bừa sáng do chính mình làm lên cho anh trai xem như đang hiến vật quý vậy.
Tạ Đình Ngọc nhìn trứng gà hơi cháy quá mức và lát bánh mì nướng có chút cứng trên đĩa, bên trên còn được trét mứt blueberry anh thích nhất, vẫn thấy rất là cảm động, quả nhiên Lạc Lạc nhà anh vẫn là ngoan nhất, rõ ràng chưa nấu cơm bao giờ, thấy anh ngủ dậy muộn còn làm bữa sáng tình yêu cho anh nữa chứ. Không như mấy kẻ kia, chỉ biết tạo gây shock cho anh.
Tạ Đình Ngọc cảm động đến hai mắt rưng rưng, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
“Tiểu Ngọc, hôm nay đến công ty học xong, hai chúng ta cũng không bận gì, đến tối chúng ta ra ngoài chơi được không.” Nhân hôm nay các thành viên vướng tay vướng chân khác đều không có mặt, Hà Lạc muốn tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm với anh trai.
“Ngày hôm qua lúc còn ở công viên trò chơi là em đã rất muốn ngồi thử bánh xe quay rồi, nhưng vì làm nhiệm vụ nên chưa có thời gian đi.” Hai người ngồi bên bàn cơm, Hà Lạc nâng mặt, hai mắt lấp lánh, trông vô cùng chờ mong.
Tạ Đình Ngọc gặm bánh mì giòn rụm tựa bánh quy kia như sóc đang nhai hạt, tuy rằng nghĩ không phải bánh xe quay là trò chỉ các bạn học sinh nữ mới thích sao, nhưng nghĩ đến Hà Lạc xinh đẹp như thế, muốn chơi trò đó cũng không kỳ quái, nhỉ, ha ha ha, đi ra ngoài giải sầu cũng không tồi.
Lên lớp xong, hai người đội mũ đeo khẩu trang, làm lơ trợ lý, lên chuyến xe buýt chạy thẳng đến công viên giải trí ở cổng công ty, lúc còn chưa ra mắt họ cũng thường hay ngồi chuyến xe này lên trốn ra ngoài chơi, giờ nhớ lại thế nhưng cũng đặc biệt thấy hoài niệm.
Vào thời gian này, trên xe chỉ có mấy vị hành khách ít ỏi, hai người ngồi xuống hàng cuối cùng, mở cửa sổ cho gió vèo vèo thổi vào trong, Hà Lạc chia một bên tai nghe cho Tạ Đình Ngọc, nghe nhạc trong gió, rất chi là thích ý.
Quãng đường 50 phút, lúc đến công viên trò chơi thì trời đã rất tối rồi, không biết có phải hôm nay có hoạt động gì không, rất nhiều người đến công viên chơi, trạng thái đi làm với trạng thái đi chơi khác nhau hoàn toàn.
Hà Lạc mè nheo đòi Tạ Đình Ngọc mua kem tuyết cho mình, còn hắn thì đi chọn cho Tạ Đình Ngọc một cái bờm có lỗ tai thỏ con, không màng Tạ Đình Ngọc từ chối, đeo lên đỉnh đầu anh, sau đó còn chọn cho bản thân một cái khác có hình tai hổ.
Sau khi đeo xong hai hai người còn cầm điện thoại ra chụp rất nhiều ảnh, rất nhiều du khách gần đó đều vẫn luôn vừa nhìn hai người vừa thầm thì to nhỏ, Tạ Đình Ngọc xấu hổ lôi kéo hắn nhanh chóng bỏ chạy.
Đi dạo một lát còn ăn không ít thứ, Hà Lạc nhìn đồng hồ một cái, sắp đến giờ rồi, hắn nhanh chóng kéo Tạ Đình Ngọc chạy về phía bánh xe quay, không thể bỏ lỡ thời cơ đi lên tốt nhất được.
Hai người xếp hàng, vốn dĩ Tạ Đình Ngọc còn cảm thấy bánh xe quay chậm rì rì, chẳng có gì thú vị, kết quả thế mà thật sự có nhiều người đứng xếp hàng như vậy, hơn nữa rất nhiều người đều là một đôi, cũng đeo bờm tình lữ trên đầu, mười ngón tay đan vào nhau.
Tạ Đình Ngọc mới đột nhiên nhận ra, rằng hai ông con trai như bọn họ đứng giữa cái hàng này nổi bật cỡ nào, anh lập tức có hơi xấu hổ, nhưng vừa nghiêng đầu thấy ánh mắt hưng phấn hiện rõ sự vui vẻ kia của Hà Lạc, anh lại cảm thấy không sao cả.
Xếp một lúc, cuối cùng cũng đến lượt hai người, theo bánh xe quay chuyển động, họ chậm rãi bay lên.
Càng lên cao, tầm nhìn của Tạ Đình Ngọc càng trống trải, ánh đèn lấp lánh xán lạn bên dưới thật sự rất đẹp.
Từ từ, bọn họ cũng sắp lên đến đỉnh vòng quay, sắp lên đến điểm cao nhất, Tạ Đình Ngọc cũng có chút hưng phấn, nhưng anh phát hiện Hà Lạc lại như rất để ý thời gian, tý là lại ngó đồng hồ.
“Làm sao vậy, sao em cứ xem đồng hồ suốt thế?” Tạ Đình Ngọc khó hiểu. Trong khi trò chuyện, bọn họ lên đến điểm cao nhất, đột nhiên, một chùm pháo hoa màu xanh nổ tung giữa trời đêm, xem ở đỉnh cao nhất, tầm nhìn của họ cực kỳ tuyệt vời, hai người đều há to miệng vì chấn động, hoá ra Hà Lạc xem đồng hồ là vì chờ hội bắn pháo hoa này.
Ngày hôm qua lúc còn ở công viên, Hà Lạc đã thấy bên kia tuyên truyền là 8 rưỡi tối mai sẽ có hội bắn pháo hoa cỡ lớn, hơn nữa, nếu xem trên bánh xe quay thì sẽ có tầm nhìn cực kỳ hoàn mỹ.
Hà Lạc muốn ngồi bánh xe quay tỏ tình với anh trai dưới pháo hoa đầy trời, đây không phải là cách thức lãng mạn nhất hay sao.
Trong màn pháo hoa sáng đến hoa mắt và tiếng xé gió đinh tai trong túi sóc, Hà Lạc trịnh trọng cầm lấy tay của anh.
“Tiểu Ngọc… Em muốn thổ lộ với anh.” Hà Lạc rất là hồi hộp, nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
“….. Hả? Lạc Lạc, em nói to hơn chút.” Tiếng bắn pháo hoa quá lớn, Tạ Đình Ngọc không nghe rõ Hà Lạc đang nói cái gì, chỉ là cảm thấy sao biểu cảm của hắn lại hồi hộp như vậy.
“…… Em muốn nói….. Em thích anh… Tiểu Ngọc, vĩnh viễn ở bên cạnh em nhé.” Quả thực là phải gân cổ gào lên.
Tạ Đình Ngọc:……