Ở trong mơ, dường như tôi lại quay về kiếp trước.
Cơ thể rơi vào trạng thái nửa trong suốt, giống như một linh hồn lang thanh bay bổng trong không gian, trong tim có một giọng nói nào đó đang không ngừng dẫn dắt mình, thoáng qua một lúc tôi đã đi tới một căn phòng tối tăm. Đồ đạc bài trí bên trong gian phòng này rất quen thuộc, không hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy áp lực, trái tim bắt đầu hơi đau, nhưng tôi lại chẳng nhớ rõ nơi này rốt cuộc là ở đâu.
Bỗng dưng tôi nhìn thấy một người đàn ông nằm cuộn mình trên chiếc ghế sô pha, cả người gã nhếch nhác không thể tả, khom người ôm lấy chính mình như một quả bóng. Tôi bất giác tiến tới trước mặt gã, thấy được cơ thể ấy còn hơi run rẩy.
“Rốt cuộc anh muốn suy sụp tới bao giờ?” Một giọng nói lạnh như băng vang lên, trong giọng nói ấy ngập tràn sự lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.
Tôi giật mình vì giọng nói bất ngờ vang lên, quay đầu nhìn lại thì thấy một người mặc áo sơ mi trắng dáng người cao lớn đang đứng ở đó. Khi nhìn kỹ lại, cả người tôi ngẩn ra, nhịp tim mất khống chế không ngừng đập thình thịch.
Cho dù thời gian trôi qua bao lâu đi nữa tôi cũng chẳng bao giờ quên được người đàn ông tên Thẩm Cảnh Vưu này, cũng chẳng thể nào quên đi gương mặt ấy, bởi vì khuôn mặt tôi khá giống với người đàn ông này nên mới có thể…
Thẩm Cảnh Vưu mang theo khuôn mặt lạnh lùng chậm rãi bước tới gần người đàn ông đang cuộn mình trên sô pha, khuôn mặt cũng dần hiện ra từ trong bóng tối, đó là một khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ đầy mị hoặc. Nhất là đôi mắt hẹp dài với phần đuôi mắt hơi hướng lên trên, lông mi dày rậm, đôi mắt sáng trong sâu lắng như một viên ngọc quý, nhưng trong đôi mắt ấy lại chứa đầy sự lạnh lẽo.
Địch Tuấn Ngạn từng nói đôi mắt của tôi giống với hắn nhưng bây giờ nhìn lại thì chẳng thấy giống chút nào.
“Này, anh chết rồi à? Không nghe thấy tôi đang nói sao?” Hắn khoanh hai tay nhìn từ trên cao xuống người đàn ông ở trên ghế sô pha.
Qua một lúc người đàn ông kia mới khó khăn ngẩng đầu lên để lộ ra một khuôn mặt vô cùng gầy gò của mình, lúc này tôi mới nhận ra người nhếch nhác không thể chịu nổi trước mắt lại là Địch Tuấn Ngạn. Người đàn ông từng anh tuấn kiêu ngạo cả một đời, giờ đây lại có dáng vẻ như thế này.
“Cảnh Vưu… Anh muốn yên tĩnh một mình một lát.” Giọng nói của gã khàn khàn, trong ánh mắt mang theo sự khẩn cầu hèn mọn.
Thẩm Cảnh Vưu khinh thường cười khẩy một tiếng, tiếp tục châm chọc nói: “Người cũng đã chết rồi, anh còn giả vờ nặng tình làm gì?”
Địch Tuấn Ngạn nghe thấy vậy, sắc mặt hiện lên vẻ ăn năn hối hận, đôi mắt ngập tràn tia máu lúc này khiến cho người khác thấy mà sợ hãi, gã nắm tóc mình, lẩm bẩm: “Anh không biết, anh không biết… Anh tưởng rằng anh chưa từng yêu em ấy…”
Thẩm Cảnh Vưu nghe được mấy lời này sắc mặt lập tức tối sầm lại, hắn túm cổ áo Địch Tuấn Ngạn lên, lớn tiếng hỏi: “Tôi từ bỏ tất cả tâm huyết của mình ở nước ngoài để liều lĩnh chạy về nước tìm anh, sau đó anh nói với tôi anh yêu người khác rồi, đúng không? Địch Tuấn Ngạn, sao anh lại có thể đê tiện như vậy hả.”
Dứt lời, Thẩm Cảnh Vưu hoàn toàn không để ý đến hình tượng ném Địch Tuấn Ngạn ngã xuống đất, hốc mắt hắn đã hơi ươn ướt nhưng sắc mặt vẫn cứng rắn, nói: “Nặng tình muộn như vậy còn rẻ tiền hơn cả cỏ rác, dù anh tự tra tấn bản thân mình như thế nào đi nữa thì Vu Nguyên Dực cũng sẽ không tha thứ cho anh, càng không thể chết đi sống lại nữa.”
Tôi vốn dĩ chỉ là một người đứng xem nhưng khi nghe nhắc đến tên mình đã không thể kìm lòng được mà hơi căng thẳng. Giấc mộng này chẳng phải quá chân thực rồi sao?
Ngay lúc tôi đang hết sức ngạc nhiên, Địch Tuấn Ngạn đang ngồi ở dưới đất đột nhiên mở to hai mắt nhìn về chỗ tôi đang đứng, sắc mặt gã vừa kinh ngạc vừa mừng như điên, đứng dậy từ trên mặt đất từ từ tiến tới chỗ tôi.
“Nguyên Dực? Nguyên Dực, là em sao? Em, em chưa chết?” Giọng nói nghẹn ngào gần tắt gọi tên tôi, dáng vẻ có hơi điên cuồng.
Tôi không nghĩ tới gã lại có thể nhìn thấy mình, cảm giác không ổn vội lùi về phía sau theo bản năng. Nhưng Địch Tuấn Ngạn không buông tha mà tiến lên trước bắt lấy tôi, nhưng mỗi lần đều vồ vào trong khoảng không.
“Nhất định là em không nỡ rời xa anh nên mới, mới quay về, đúng không?” Gã cẩn thận hỏi tôi, dường như sợ rằng sẽ dọa tôi sợ mà bỏ chạy mất.
Thẩm Cảnh Vưu đứng ở một bên nhìn Địch Tuấn Ngạn như nhìn thấy ma, quát: “Có phải anh điên rồi không? Chỗ đó chẳng có gì hết!”
“Câm miệng! Em ấy ở ngay đây!” Địch Tuấn Ngạn đột nhiên nóng nảy rống lên một tiếng với Thẩm Cảnh Vưu giống như bị bệnh thần kinh vậy.
“Anh dám nói chuyện như vậy với tôi…” Thẩm Cảnh Vưu trợn mắt nhìn Địch Tuấn Ngạn với vẻ không thể tin nổi, hắn không thể tin được người đàn ông luôn nâng niu hắn trong lòng bàn tay vào lúc này lại nói những lời khó nghe như vậy với mình.
Tôi nhìn cảnh tượng khôi hài này không khỏi bật cười thành tiếng, sau đó tôi hướng ánh mắt về phía Địch Tuấn Ngạn, bản thân không chắc gã có thể nghe được giọng nói của mình hay không, nhưng tôi vẫn nói ra một câu này: “Địch Tuấn Ngạn, anh thực sự khiến tôi thấy buồn nôn.”
Lời cuối cùng vừa dứt thì tôi đã bị một sức mạnh bí ẩn cuốn đi, trước mắt là một màu đen kịt không thể nhìn thấy gì hết, nhưng bên tai lại vang vọng tiếng gào thét như điên của Địch Tuấn Ngạn: “Nguyên Dực, Vu Nguyên Dực! Không được, không được đi! Anh cầu xin em!”