Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Trăm cay ngàn đắng mới tìm được đường về nhà, Bass ngồi xổm cách đó không xa nhìn tẩm cung Pharaoh, có chút sợ hãi.

Bass ôm đuôi, nghiêm túc hỏi: Ngươi nói xem, Jofar không chỉ là đàn ông mà còn là vua Pharaoh của Ai Cập, nếu y biết vương hậu và vương phi tương lai đồng thời ngoại tình đội nón xanh mình thì y có khó chịu hay không, chắc lòng tự trọng bị tổn thương nặng lắm nhỉ…

Đuôi nhỏ lắc lắc, biểu thị con mẹ nó ta không hiểu cục than đen đang nói cái gì.

Bass meo meo than thở: Dù sao y cũng từng giúp ta, còn là sen của ta, ta đương nhiên sợ sẽ làm tổn thương y rồi, hay là ta cho y chút gợi ý nhỉ?

Đuôi nhỏ tiếp tục lay động mù quáng.

Bass tựa như nghe thấy nó nói chuyện, gật đầu: “Được! Quyết định vậy đi!”

Một bên khác, gương mặt anh tuấn khiến nữ thần say mê bị mây mù che phủ, chủ nhân Ai Cập ngồi trên đệm mềm cầm một đống báo cáo của các đại thần trong tay, nhưng y không đọc mà dồn hết lực chú ý vào cửa.

Thị nữ, cận vệ và Nefes tự thân sắp xếp kiểm tra suốt một ngày, cuối cùng xác định mèo nhà y đã sớm chạy đi đâu chơi mất, xem tất cả mọi người là đồ ngốc, làm bọn họ mò thảm lâu như vậy!

“Xem ra ngài cũng bị Bast chơi một vố rồi nhỉ~” Lúc Nefes đỡ eo đi ra ngoài, rít ra một câu giễu cợt từ trong kẽ răng, sau đó không quay đầu lại xin nghỉ về nhà nằm.

Để lại Jofar với biểu cảm đáng sợ.

Trong lúc các thị nữ run lẩy bẩy cho rằng bệ hạ sẽ xử tử nhóc mèo kia rồi đem bọn họ ra trút giận, không ngờ Jofar chỉ ra lệnh cho bọn họ thay tất cả thảm lông trải sàn trong tẩm cung thành màu trắng.

Đám thị nữ kiếm nhặt được một mạng vội vã đi đổi, mà Jofar chỉ ngồi trên đệm đối diện cửa, nhìn chằm chằm vào cửa suốt buổi chiều.

Nhóm người hầu không dám lên tiếng, đầu cúi thấp, hận chính mình tại sao không thể giấu vào trong khe hở giả bộ như không tồn tại.

Đến tận đêm khuya, một cục bông đen thùi đính hai quả nho xanh ngập ngừng vươn móng vuốt bước vào tẩm cung.

“Bỏ về rồi à? Vật nhỏ.”

Jofar liếc mắt liền nhìn thấy Bass, y tiện tay ném tờ giấy chưa chạm tới lên bàn, dáng dấp âm trầm lạnh lùng rút đi, nhướng mày cười lạnh đứng lên, sải chân dài đi tới chỗ Bass.

Bởi vì y đi chân trần trên thảm lông, lông trắng từ kẽ chân hắn ló đầu ra, theo từng bước đi lưu lại một dấu ấn mờ nhạt.

Các cận vệ hết sức hiểu ý đóng cửa, mà các thị nữ cũng tay chân lanh lẹ đóng cửa sổ lại, thậm chí chia nhau đứng trước cửa sổ, phòng bị cực kì kín kẽ!

Bass hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu còn đồng cảm nhìn Jofar đang bước tới.

“Meo… meo meo meo…” Sen ơi, nghe ta nói này, ngươi có biết hay không… Ồ? Ngươi xách gáy ta làm gì? Ngươi quên ngươi bị dị ứng hả! Mau thả ta ra!

Jofar nhìn con mèo nhỏ giãy dụa trong tay mình.

Nó rất nhẹ, mắt mèo xanh biếc mang theo kinh hoảng và bất an, ngoài đồng tử rất nhanh hiện lên một tầng nước mắt, miệng nhỏ há ra, hàm răng rất sắc bén, nhưng mà quá nhỏ. Nó vội vàng meo meo meo, vừa đáng thương vừa đáng yêu nhìn y.

Nó đang giãy dụa, đuôi duỗi thẳng, hai tai cụp về phía sau, bốn móng vuốt ngốc nghếch móc tay y, lộ ra đệm thịt hoa mai trắng trẻo mũm mĩm dưới móng vuốt đen, lại rất cẩn thận không duỗi móc câu ra.

Tại sao giãy dụa, bởi vì đau à?

Nhưng ngươi chọc giận ta, ta sẽ không dễ dàng tha thứ ngươi, vật nhỏ đen như mực.

Jofar nói trong lòng, nhưng chỉ xách nó như vậy, quan sát nó, trái tim bị lửa giận và bất mãn dày vò liền mềm mại hơn nửa, thậm chí y nhíu mày — không phải là vì tức giận, mà do nó kêu quá lớn, khiến Jofar hoài nghi có phải mình dùng sức quá mạnh hay không.

… Thôi.

Jofar mặc kệ vết sưng tấy lập tức xuất hiện trên tay, tránh đuôi đỡ mông nó, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng. Nể mặt việc ngươi đã lấy lòng ta ở phòng nghị sự hôm nay…

“Sau này không được biến mất trước mặt ta, Bast.” Jofar cúi đầu nói với nó, khóe miệng hơi lõm, “Ta đã sai người chuẩn bị ổ mèo mới cho ngươi, bốn góc bện bông xuyến đá quý, ngươi có thể nhào đến chơi, vui không?”

“Meo?” A?

Bass nghiêng đầu mịt mờ vài giây, lúc này mới nhớ tới ổ mèo của mình bị bưng, nhưng Bass không phải người thù dai nên rất nhanh đã quên mất chuyện này, hơn nữa hiện tại nó có chuyện quan trọng hơn muốn nói!

Bass lo lắng đứng lên, hai chân khoát lên vai Jofar, mặt mèo nghiêm túc đến buồn cười, Jofar quả thật cũng bị nó chọc cười, không chê mũi nó ướt nhẹp, hôn một cái.

Giọng điệu Jofar dịu đi: “Ta tha thứ ngươi, vật nhỏ thích làm nũng”

Bass: “…” Tha thứ cái quỷ! Cười cười cười chỉ biết cười thôi, sau này cũng có lúc ngươi khóc cho xem.

“Meo meo —— ” Nhanh thả ta xuống, ngươi đang dị ứng kìa! Còn nữa, ta nói với ngươi này, chậc, ngươi nghe xong đừng kích động nhé, cái kia, ngươi biết đội nón xanh là cái gì không? Ở Ai Cập có từ như ‘đội nón xanh’ à…

Jofar sờ đầu mèo: “Cái gì?”

Bass: “…” Quả nhiên không có.

Boss mèo thở dài, sau đó thông minh meo meo meo một tràn.

Bass: Đội nón xanh đó! Ngươi biết cái gì gọi là đội nón xanh không?!

Jofar: “…”

Bass gian nan uyển chuyển giải thích: Chính là đỉnh đầu ngươi vốn dĩ không có gì cả, thế mà ngày hôm nay nó đột nhiên bởi vì ai kia của ngươi và người khác làm cái kia kia, kết quả ngươi liền cái kia! Hiểu không?

Jofar: “…?”

Bass (kiệt sức.jpg): Bố hận không thể nói tiếng người!

Nó hít một hơi, dùng chân nhỏ khua khoắng loạn xạ trước mặt Jofar.

Meo —— so sánh như này sen nhé, chính là nếu bạn gái của một người lừa dối người kia thì sẽ dùng từ đội nón xanh rồi để miêu tả, ừm… Sau đó, vì vậy…

Jofar nhíu mày, tuy mèo nhỏ trước mặt là Thần Mèo, thiên phú Thần dụ rất xuất sắc cũng không thể làm người ta nghe hiểu toàn bộ những lời nó nói, nghe lời đoán ý cũng chỉ hiểu đại khái, nhưng y nhìn vẻ mặt của vật nhỏ không đúng lắm, vẫn kiên nhẫn nghe tiếp.

Ài… Bass đồng tình vỗ vỗ vai Jofar: Tối nay chúng ta ăn một bữa tiệc lớn đi, tất cả đều là màu xanh lá ý.

Jofar chỉ nghe hiểu câu này: “…Được.”

Bass mừng như điên, tưởng y hiểu hết rồi: “Meo!” Không hổ là sen của ta, xem này biểu cảm bình tĩnh này đi! Trâu bò!

Nửa giờ sau, bọn họ thật sự ăn một bữa tối toàn món chay.

Cục bông đen nhảy lên bàn, xòe móc câu dưới chân, hung hăng gắp đồ ăn vào bát con sen nhà nó.

Xanh lá? Gắp!

Có chút xanh lá? Cũng gắp!

Đệch mợ, cái này xanh quá đi, đây là cái gì? Kê nó kệ nó, gắp!

Oa! Cái này càng xanh hơn!

Còn có cái này!

Gắp gắp!

Bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng gắp hết màu xanh vào bát của Jofar, Bass ngồi xổm ở bên tay của y, ngửa đầu thương yêu dùng móng vuốt vỗ vỗ tay y: Ngớ ra làm gì? Ăn đi.

“……”

Tầm mắt Jofar rời khỏi người thú cưng đáng yêu của mình, im lặng nhìn chằm chằm một đống đồ ăn màu xanh chất cao như núi trong chén — trong đó còn bao gồm một chùm nho và lá sen trang trí thịt nướng.

Sau đó vị vua trẻ tuổi anh tuấn, dũng mãnh thiện chiến, thông minh hơn người bỗng nhiên hiểu ra gì đó…

Bass: Người anh em, mạnh mẽ lên!

Jofar:… A.

Trả lời