Thẩm Uẩn nghe thấy câu hỏi này, có hơi buồn cười.
Hắn thiếu hụt tình cảm từ trong xương cốt, rất ít xúc động, làm chuyện gì cũng sẽ cẩn thận suy tính được mất, suy nghĩ kỹ trước khi tiến hành bất kỳ hành động nào. Cho dù không có được kết quả tốt, trước hết nghĩ đến cũng là tìm mọi cách đền bù. Loại cảm xúc hối hận này, có thể nói trước nay chưa từng xuất hiện ở trong người của hắn.
Thẩm Uẩn ôm Tạ Đạo Lan sát chút: “Đương nhiên sẽ không, ta có được sư phụ, vui còn không kịp. Chỉ cần sư phụ không hối hận là được rồi.”
Nói xong câu đó, hắn lại cảm thấy có khi nào mình nói khoa trương quá không, giả dối khá rõ như thế.
Cúi đầu thì lại sửng sốt.
Dưới ánh trăng mỏng manh, hắn mơ hồ nhìn thấy Tạ Đạo Lan nhếch khóe môi, thế mà cười một cái.
Cuối cùng sau hơn một tháng, lần đầu tiên Thẩm Uẩn nhìn thấy trùm phản diện lộ ra nụ cười, nhất thời sửng sốt.
Không hiểu sao, hắn lại nhớ tới lúc ở trong hẻm nhỏ, khi đối mặt Tạ Đạo Lan rơi vào điên loạn, trong lòng hắn có một cảm giác chắc chắn không thể giải thích được, cảm thấy bản than có thể làm Tạ Đạo Lan tỉnh táo trở lại.
Bản thân Thẩm Uẩn cũng không biết loại chắc chắn đó đến từ đâu, trong lòng có nghi hoặc một chút, có điều lại bị hắn bỏ qua rất nhanh.
Hắn hôn lên trán của Tạ Đạo Lan, nói: “Ngủ đi, sư phụ.”
Tạ Đạo Lan rúc vào trong ngực ấm áp của thiếu niên, chẳng mấy chốc đã nặng nề chìm vào mộng đẹp.
……
Thẩm Uẩn bị tiếng ồn ào dưới lầu đánh thức.
Hắn mở mắt ra, phát hiện Tạ Đạo Lan đã dậy từ lâu, đang đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt âm trầm.
Thẩm Uẩn lười biếng ngáp một cái, đứng dậy mặc quần áo, cầm ấm trà trên bàn rót một tách trà rồi uống cho thấm giọng.
Tạ Đạo Lan nghe được động tĩnh, xoay người nhìn hắn, ánh mắt vốn lạnh băng dịu xuống: “Ngươi dậy rồi à.”
“Sư phụ.”
Thẩm Uẩn đi đến phía trước, hết sức tự nhiên ôm eo của y: “Đang xem cái gì đấy?”
Tạ Đạo Lan chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Thẩm Uẩn nhìn theo ngón tay của y, chỉ thấy trong đám người náo nhiệt có một người đàn ông tóc tai bù xù, không phân biệt được nam hay nữ bị trói trên một giá gỗ nhỏ, bốn người đàn ông cường tráng khiêng giá gỗ chen qua đám người đi thẳng đến bờ sông.
Máu nhỏ giọt xuống giá, chảy cả một đường.
Thẩm Uẩn giật mình trong lòng, khó có thể tin nói: “Bọn họ đang dùng người tế sông hả?”
“Ừm.” Trong giọng nói của Tạ Đạo Lan không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì: “Hành hạ vật sống cho đến chết, cung phụng tà linh, thành Vấn Hà bắt đầu bị phản phệ rồi.”
Nói xong, bỗng nhiên quay đầu lại: “Ngươi muốn cứu bọn họ không?”
Thẩm Uẩn bị y hỏi đến sửng sốt, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi: Cứu? Tại sao phải cứu?
Lúc ban đầu thành Vấn Hà Thành xây miếu bái thần chính vì lo nghĩ kế sinh nhai của mọi người, nhưng sau đó lại dâng lên vô số tế phẩm, mỗi người đều đi cầu đi bái, ai biết được người ta đã cầu nguyện điều gì? Ngay từ đầu là bái thần, sau đó lại biến thành bái dục vọng của chính mình, bị phản phệ cũng là chuyện đương nhiên.
Lại thấy Tạ Đạo Lan hỏi nghiêm túc, trong lòng bật cười, suy đoán có lẽ là bởi vì mình đã cứu y hai lần, cho nên được y xem là thánh mẫu người tốt rồi.
Tiêu chuẩn nhìn người của trùm phản diện đúng là luận việc làm không luận tâm, thảo lại bị đâm sau lưng.
Thẩm Uẩn nói: “Ở ác gặp dữ, ở hiền gặp lành. Nếu kẻ ác làm việc ác không bị báo ứng, tựa như người tốt làm việc thiện không nhận được hồi báo tốt. Lòng tham của những người này không đủ rắn nuốt voi, hết lần đến lần khác cung phụng cầu nguyện, dục vọng ngưng tụ thành hậu quả xấu hiện giờ, hết thảy đều là bọn họ gieo gió gặt bão mà thôi.”
Tạ Đạo Lan nghe, trong lòng buông lỏng.
Thực ra y từng lo lắng, sợ việc bản thân trở về Tu Giới báo thù này sẽ bị Thẩm Uẩn xem như một kẻ tàn nhẫn độc ác, cay nghiệt vô tình.
Cũng may……
Tạ Đạo Lan khép cửa sổ lại: “Hiện giờ tu vi của ta đã khôi phục, chẳng mấy chốc sẽ trở về Tu Giới. Tu Giới nguy cơ tứ phía, một phàm nhân như ngươi ở trong đó thì sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta về thành Phi Diệp trước, chờ khi nào ta đả thông kinh mạch, nắn linh căn cho ngươi xong thì hãy trở về.”
Nói xong, giọng điệu ôn hòa rất nhiều: “Đừng lo, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Thẩm Uẩn đáp vâng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Chân nam đá chân chiêu, quanh co một hồi, cuối cùng cốt truyện đã đến bước này.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới thành Phi Diệp cách nơi này rất gần, sợ bị ảnh hưởng đến cho nên hỏi: “Sư phụ, chắc là tình huống khác thường ở nơi này sẽ không liên lụy đến người vô tội nhỉ.”
Tạ Đạo Lan chỉ cho là tâm tính của hắn thiện lương, nói: “Không đâu. Những tà linh được cung phụng sẽ chỉ nuốt chửng tín đồ của chúng, chỉ cần chưa từng cung phụng chúng nó thì sẽ không bị phản phệ.”
Nói cách khác, cho dù là người ở thành Vấn Hà, chỉ cần bọn họ không cung phụng máu thịt cho tà linh vì ham muốn cá nhân thì sẽ có thể bình an tránh được một kiếp này.
Nhưng mà, khi ở trong một hoàn cảnh méo mó như thế này, lại có bao nhiêu người có thể giữ vững bản tâm đây?
Thẩm Uẩn thu hồi tầm mắt, cười cười: “Vậy là tốt rồi. Đi thôi, sư phụ, chúng ta về thành Phi Diệp thôi.”