Tôi đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mơ, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt bị phóng đại của Lâm Chính Nam ở ngay trước mắt, hắn đang dùng tăm bông thấm nước để dưỡng ẩm cho đôi môi khô khốc của tôi, hắn có hơi ngạc nhiên khi thấy tôi đột ngột tỉnh lại.
Hắn đứng dậy hơi xấu hổ lúng túng nhìn tôi, nhỏ giọng hỏi: “Khỏe hơn chút nào chưa?”
Tôi gật gật đầu muốn nói gì đó nhưng hồi lâu cũng không nói được gì vì cổ họng đã khô khốc, Lâm Chính Nam thấy vậy vội mang một cốc nước vào ân cần giúp tôi uống, còn lấy ra một cái gối ở giường bên cạnh nhét ra phía sau lưng cho tôi tựa vào. Sau khi uống một chút nước tôi mới có thể miễn cưỡng mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn khó nghe hệt như tiếng quạ đen kêu: “Cậu đưa tôi đến bệnh viện à? Cảm ơn cậu nhé.”
Hắn gật gật đầu, sau đó nhìn vào chai nước đang truyền của tôi, nói: “Cậu hôn mê hai tiếng đồng hồ, giờ cũng gần giữa trưa rồi, để tôi đi mua cơm trưa cho cậu.”
Tôi vội kéo cánh tay hắn lại nói: “Không cần đâu, đợi truyền xong tôi tự đi ăn là được rồi, không cần làm phiền tới cậu.”
Hắn quay lại nhìn tôi một lát, thấy được cảm xúc trong mắt vô cùng bình thản, sau một lúc mới ngồi lại trên chiếc ghế cạnh giường, nói: “Tôi đi cùng cậu, cô giáo đã dặn tôi phải hộ tống cậu an toàn quay về trường.”
Nghĩ đến chuyện không có cách nào để hắn rời đi nên tôi đành từ bỏ ý định của mình, chán nản nhìn từng giọt từng giọt nhỏ nước thuốc nhỏ xuống từ trong bình đựng đang chảy vào người qua ống tiêm.
Tôi không thể giải thích được vì sao bản thân từ khi còn nhỏ đến lớn đều hiếm khi bị bệnh phải vào viện, trước kia dù có ốm đau cũng không đến bệnh tiện truyền dịch hay tiêm chích, ý vào bản thân mạnh khỏe nên chỉ dựa vào việc uống thuốc để qua cơn bệnh. Mãi cho đến sau khi tinh thần tôi trở nên bất ổn, không thể không lén lút đi một mình đến bệnh viện nhằm tiến hành điều trị, thường xuyên phải truyền nước và lấy máu, làm đủ loại xét nghiệm. Phương pháp trị liệu đau đớn cộng thêm cảm giác cô đơn khôn tả khiến cho tôi có tâm lý sợ hãi muốn tránh xa bệnh viện trong khoảng thời gian sau đó, thực sự không muốn đến bệnh viện nữa.
Lần đến bệnh viện hiếm hoi này lại bỏ lỡ mất một buổi học ban sáng, nghĩ đến lại có hơi buồn bực. Lâm Chính Nam dường như nhìn ra được suy nghĩ của tôi liền nhét một quyển vở ghi chép vào trong tay tôi, nói: “Những gì giáo viên giảng trong hôm nay đều được chép trong này, tôi đã sắp xếp lại vào trong này rồi, cậu xem xong sẽ không bỏ sót bài học hôm nay đâu.”
Không hổ danh là học sinh giỏi toàn diện, có thể đoán trước được những gì giáo viên sẽ nói. Dĩ nhiên tôi sẽ không từ chối ý tốt như vậy, thản nhiên nói lời cảm ơn xong rồi tự mở ra xem.
Qua được một lúc thì nước thuốc của tôi đã truyền xong, Lâm Chính Nam gọi hộ sĩ tới rút kim châm cho tôi. Đôi chân tôi vẫn hơi yếu, cơ thể còn chưa thể tự mình xuống giường, muốn tự đi giầy cũng khó khăn không làm nổi.
Lâm Chính Nam biết tôi yếu ớt nên lập tức ngồi xổm xuống không để ý sự ngăn cản của tôi, giúp tôi đi giày vào, sau đó cẩn thận đỡ lấy cánh tay giúp tôi từ từ bước ra ngoài.
Chúng ta tìm bừa một quán ăn nào đó ăn một ít cháo trước đã, lúc ăn cơm hắn thường xuyên đưa mắt nhìn về phía tôi, hình như muốn hỏi tôi điều gì đó, thấy vậy tôi thẳng thắn mở lời hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Hắn uống một hơi cạn sạch cháo trong bát, do dự một lúc mới mở miệng hỏi: “Địch… Tuấn Ngạn là ai?”
Tôi không ngờ hắn lại hỏi về người này, yên lặng một lúc mới nói: “… Sao cậu lại biết anh ta?”
“Vừa rồi trong lúc cậu hôn mê hình như đã nói mơ, không ngừng nhắc tới tên của người này.” Hắn có hơi bất an lo sợ nhìn tôi, trong đôi mắt vốn chứa sự lạnh nhạt giờ khắc này mang theo những gợn sóng khó có thể che dấu được.
“Trước đây tôi từng rất để ý một người, nhưng bây giờ…” Tôi không nói tiếp nữa chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, cầm đôi đũa gảy cháo trắng trong bát, có đôi chút suy nghĩ không thông.
Lâm Chính Nam thản nhiên ừ một tiếng không hỏi nhiều thêm. hắn cúi đầu khép nửa đôi mắt lại, dường như tâm trạng không được tốt cho lắm, tôi cũng không quá để ý đến hắn.
Cơm nước xong hắn hộ tống tôi suốt quãng đường quay về ký túc xá, trước khi tới cửa hắn còn hỏi: “Sao Vệ Trác chưa xuất hiện, cậu đã bị bệnh như thế này mà.”
Tôi hơi khó hiểu nhìn hắn, hỏi lại: “Sao cậu ấy phải xuất hiện?”
Lâm Chính Nam không ngờ tôi lại hỏi lại như vậy, lập tức ngây người lẩm bẩm nói: “Không phải cậu ta là bạn trai cậu sao?”
Lúc nghe được hai từ bạn trai tôi không nhịn được bật cười trào phúng, đáp: “Cậu ta không phải bạn trai của tôi. Cậu hiểu nhầm rồi, quan hệ giữa hai chúng tôi chỉ là mối quan hệ xác thịt thuần túy mà thôi.”