Thời tiết hôm nay có thể gọi là trời trong nắng ấm.
Hoa viên đẹp đẽ được chăm sóc tỉ mỉ chiếm diện tích cực lớn, chim muông quý hiếm qua lại trong vườn, hoa sen trong đầm nước chảy xuôi vẫn chưa nở, lá sen xanh mượt che phủ hơn nửa mặt đầm, tình cờ để lộ cá nhỏ bơi lội bên dưới.
Thậm chí còn có hai con hươu lắc lư đuôi ngắn, nhàn nhã gặm cỏ.
Các thị nữ ở vườn thú luôn theo dõi chặt chẽ các loài chim thú kia để tránh chúng va chạm với bệ hạ bỗng nhiên giá lâm đến vườn hoa, mà thị nữ cấp cao hơn phụ trách hầu hạ nhà vua thì trải sẵn thảm dày trên mặt đất, mang lên một ít bánh trái và rượu rồi lặng lẽ đứng sang một bên chờ tiếng gọi của chủ nhân..
Cận vệ bao vây chặt chẽ nơi này, mắt nhìn thẳng, hộ vệ đứng cách đó không xa.
Bàn tay khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài cầm ly rượu bằng vàng, mùi rượu nho thuần túy lan tỏa, cảnh đẹp này khiến người ta có cảm giác như đang tận hưởng cuộc sống, buồn ngủ lười biếng.
Nhưng chủ nhân bàn tay ấy lại chỉ cầm ly đặt trước bờ môi hồng nhuận. Toàn bộ sự chú ý của y —— đôi mắt băng giá ấy, chỉ đổ dồn vào một quả bóng lông nhỏ màu đen đang lăn lộn trên đất.
Thỉnh thoảng khi vật nhỏ đen thùi ngã sấp xuống, nó sẽ ủ rũ nằm xòe ra trên đất thành một miếng bánh mèo, bốn cái chân cào cào trên bãi cỏ, đuôi nhỏ mảnh mai duỗi dài, lắc qua lắc lại, thỉnh thoảng lộ ra hoa cúc nhỏ trắng trẻo mũm mĩm.
Ủ rũ xong liền kỳ quái ôm đuôi chính mình đạp loạn cắn loạn, meo meo meo nhấc từng mảnh lông mèo.
Trong không khí có mùi nắng hòa với hương hoa cỏ tươi mát, phủ cho nó một tầng hào quang đáng yêu.
Jofar nhẹ nhàng câu môi, lông mày cong cong, hàng mi dày màu vàng nhạt tạo bóng dưới mắt.
Nefes đang đọc tin tức vừa tra được liếc mắc một cái, mặc dù không có dừng việc báo cáo nhưng cũng bị một màn ấm áp hiếm thấy này khiến cho trong lòng có chút vui vẻ.
Trong mắt người ngoài như bọn họ, vị vua anh tuấn vĩnh viễn luôn ‘nhạt nhẽo’ âm u lạnh lẽo, vừa như tảng băng dưới vực sâu, vừa như rắn độc chực chờ cơ hội.
Tóc, da dẻ, màu mắt, nụ cười… Ngoài sự tàn nhẫn và hung hãn bộc lộ khi chinh chiến, cảm xúc khác của Jofar rất nhạt nhẽo khiến người ta thấy lạnh sống lưng.
Thậm chí có đôi lúc, Nefes làm Đại thần quan lo rằng vị vua Pharaoh này sẽ bị tan chảy nếu tiếp xúc với ánh mặt trời!
Nhưng bây giờ ổn rồi… bệ hạ của bọn họ nuôi một con mèo.
Chỉ là một con mèo.
Nefes quên vụ tìm mèo tìm đến suýt sụp đổ hôm qua, thoả mãn liếc nhìn nhìn cục bông đen đang nhào bươm bướm: Trực giác của ta quả nhiên không sai, cuối cùng bệ hạ của bọn họ cũng giống một người sống hơn rồi!
Lẽ nào nuôi mèo hiệu quả như vậy? Có lẽ nàng nên đưa cho lão cổ hủ Hesse kia một con.
Nghĩ đến người hầu từng báo rằng từ khi Hesse bị Jofar hạ lệnh đến thần miếu tự kiểm điểm, cả ngày đều tự phạt khổ tu ở trong thần miếu, còn bị một cơn bệnh nặng, dù sao cũng từng là đồng liêu, trong lòng Nefes thấy có hơi không đành lòng.
“… Công chúa đệ nhất Nertal và công chúa đệ nhị Bartrana thực sự có quan hệ tình cảm với cùng một người đàn ông, người này tên Saya, là người hầu của Nertal.”
“Nhưng người thần phái ra lại không thu thập được thông tin chính xác về gã, chỉ điều tra ra gã được một tiểu thư quý tộc chơi thân với công chúa Nertal giới thiệu, vị tiểu thư đó là em gái của tướng quân Konopo, mua Saya từ chợ nô lệ, sau này lại vì tướng mạo anh tuấn của Saya mà lén lút nuôi ở dinh thự để làm tình nhân. Sau đó không lâu vì để lấy lòng công chúa Nertal nên đã dâng Saya cho công chúa.”
“Công chúa Nertal giấu gã trong tẩm cung, sắp xếp chức vị người hầu, nhưng không biết vì sao gã lại dính líu tới Bartrana, lén lút gặp riêng không ít lần.”
Nefes đọc đến đây lấy lại tinh thần, cau mày, tâm tình tốt đẹp vừa nãy cũng vì hai vị công chúa dâm loạn làm cho bay sạch sẽ.
Kỳ thực tuổi tác hai vị công chúa cũng không lớn, đều chỉ mới mười bảy tuổi.
Lúc đầu, các nàng cũng không phải công chúa đệ nhất đệ nhị, đứng trước còn có hơn mười anh chị em khác, nhưng những người đứng trước không phải bị lão vua xem như lợi thế đưa đến nước khác thì bị Pharaoh đương nhiệm Jofar chém chết.
Chuyện đã từng đó… Khi ấy hai vị này mới mười hai, mười ba tuổi nên không có tham dự, vì vậy các nàng còn sống.
Bởi vì Jofar tàn bạo sát hại cha mẹ lẫn anh em, cho dù trong vương thất cũng đủ nghe rợn cả người, trở thành cấm kỵ không được nhắc tới, người trong cung đành coi như vương thất chỉ có hai vị công chúa này, không dám nhắc tới cái khác.
Nefes không có cái nhìn gì về hai vị công chúa, các nàng đủ thành thật, sống trong cung nhưng không có độ tồn tại, cũng không chủ động làm ra hành động ngu xuẩn trước mặt Jofar, cho nên Nefes bận rộn rất ít để ý các nàng, thật sự không ngờ sau khi các nàng lớn lên lại có gan như vậy…
Phải biết tương lai của các nàng nhất định muốn sinh người thừa kế cho Jofar, một trong hai sẽ trở thành nữ chủ nhân Ai Cập, bây giờ lại lén lút nuôi chung một tình nhân?
Đây không phải là công khai làm hoen ố huyết thống vương thất, khiêu khích sự uy nghiêm của bệ hạ sao?!
Thần Ra vĩ đại, lẽ nào các nàng không có não à? Cảm thấy chính mình sẽ không bị lộ ư?
Nefes lắc đầu: “Hai vị công chúa chắc là điên rồi.” Tìm chết cũng không nên tìm như thế.
Bass giả vờ như mèo con mới lớn bình thường, ngây thơ hồn nhiên mà nhảy nhảy nhót nhót bắt bướm trong vườn, thực ra là đang nghe trộm cũng nghĩ như vậy.
Hơn nữa nó càng bội phục cái tên Saya kia hơn.
Chậc chậc chậc, đều nói hồng nhan họa thủy, hồng hạnh xuất tường… Ngươi xem người ta đi, tuy xuất thân nô lệ nhưng lại có thể cùng lúc chiếm được trái tim của hai người phụ nữ có thể nói là cao quý nhất Ai Cập.
Mặt không biến sắc, tim không đập nhanh, thành thạo điêu luyện chân đứng hai thuyền, không chút hoảng loạn vững như chó già không nói, còn lăn đến vị trí người hầu của công chúa, trải nghiệm này, thiệt là dốc lòng mà!
Chủ nhân biến thái nhà ta thật đáng thương… Bass có chút chột dạ ngồi trên sân cỏ, nhấc chân sau gãi gãi, giữa đám lông mèo bay tán loạn, mặt mèo âm thầm sám hối:
Meo ~ không nghe lời Miêu Miêu sẽ phải chịu thiệt… Đã bảo đừng để ta chọn rồi, thấy chưa, hối hận rồi ha?
Năm đó ông đây làm mai cho ai thì người ấy bị xanh đến muốn nổ banh chành! Cái buff sát thủ tình yêu treo trên đầu tung hoành khắp học viện! Mấy đôi yêu nhau thấy ta như chuột thấy mèo vậy.
Sám hối thì sám hối, nội tâm Bass còn có chút đắc ý không tên, có lẽ là do năm đó đến lúc chết vẫn còn là một tên FA đi, nhìn bạn bè từng người từng người có đôi, sau đó trong vòng bạn bè điên cuồng rãi cơm chó, Bass đã từng ăn cơm chó đến mức mập thêm mười cân, nhìn lông mèo bay đầy trời của mình mà vô vàn cảm khái, ngay lúc này Nefes đột nhiên nói một câu:
“Bệ hạ, ngày ấy ngài nói sẽ để Bast tuyển hậu, nó đã nói chuyện này phải không?”
Cả người Bass cứng đờ.
“Ừm.” Jofar nghe hết từ đầu đến đuôi cũng không lộ ra một tia lửa giận, thậm chí không rời mắt khỏi Bass, như thể đang nghe chuyện của người khác, đáp một câu “Đúng là nó đã nói như thế.”
Nefes cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn rất vui vẻ nói: “Xem ra nó thực sự rất có thiên phú, lại còn có thể tiên đoán được chuyện này.”
Nghe vậy, Jofar nhướn mày, hơi có thâm ý nhìn mèo đen cứng ngắc càng giống hòn than hơn, khóe môi kéo cao, không phủ nhận.
May mắn thay, Nefes không hoài nghi cậu, Bass đối diện với ánh mắt của y, hoa cúc căng thẳng, có loại ảo giác rằng thực ra Jofar đã biết tất cả mọi chuyện.
Không thể nào…
Bass có tật giật mình mà dời mắt, nuốt ngụm nước bọt, cọ mông trên cỏ.
Vỏ bọc của ta rất dày nha… Ai mà đoán được trong thân mèo lại có linh hồn con người chứ???
Trừ khi Jofar có siêu năng lực!
Nhưng nó cũng không xoắn xuýt bao lâu, vừa đúng giờ Jofar đã sai thị nữ ôm nó đi vệ sinh, mình và Nefes thấp giọng nói gì đó, chắc là đang xử lý chuyện về hai công chúa.
Chờ nó trở về, chỉ mơ hồ nghe được câu nói sau cùng của Jofar.
Y nói: “—— biết chưa, điển lễ tuyển hậu không đổi.”
Nefes cười híp mắt gật đầu: “Vâng.”
Bass không nghe thấy gì: “… Meo meo meo?!” Ơ, thế này là ngươi tha thứ các nàng hả???
Cục bông đen không dám tin nhìn chằm chằm Jofar, cảm giác đỉnh đầu con sen nhà mình đã biến thành đại thảo nguyên tha thứ!