Tạ Hoài Dung cố gắng bỏ qua cảm giác không được tự nhiên này, tay co rụt lại, thu hồi giẻ lau.
Cậu vốn dĩ cũng không giỏi đối đáp nói chuyện với người khác.
Tạ Hoài Dung mím chặt môi, cuối cùng nói một câu: “Tôi đi rửa đồ trước, bàn của cậu ở bên trái.”
Hoắc Vân Trạch hơi gật đầu.
Xả nước trong bồn rửa mặt trong chốc lát, trong suốt sạch sẽ, không còn màu vàng đục.
Dòng nước xuyên qua kẽ hở ngón tay.
Tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ khiến người tâm phiền ý loạn.
Tạ Hoài Dung giặt giẻ lau, có chút thất thần.
Trước khi đến đây, ba mẹ kêu cậu chia đặc sản ở nhà cho bạn cùng phòng, bảo cậu tạo mối quan hệ tốt với người ta, dù sao cậu cũng xa nhà, có rất nhiều chuyện bọn họ không thể chăm nom đến.
Chỉ là nhìn cách ăn mặc của đối phương, Tạ Hoài Dung đột nhiên do dự.
Có cần thiết hay không……
Cũng không nhất định phải tặng cho người ta.
Dù sao cậu cũng quen với cuộc sống ít giao tiếp với người khác rồi, cũng không tệ lắm.
Tạ Hoài Dung tắt vòi nước, tay hơi dùng sức vắt khô giẻ lau.
-
Ba ngày sau khi khai giảng, trường bắt đầu huấn luyện quân sự.
Khi thử đồng phục huấn luyện quân, Tạ Hoài Dung là trốn trong nhà vệ sinh thay.
Cậu không quen với Hoắc Vân Trạch lắm, giữ khoảng cách như vậy cũng vừa lúc, nếu không lỡ như đối phương thuận miệng hỏi một câu “Đều là con trai mà tránh làm gì”, cậu nhất định sẽ lắp bắp không đáp lại được.
Tạ Hoài Dung thở mạnh một hơi, đi từ từ phòng vệ sinh ra.
Quần áo không vừa người lắm.
Áo xanh bộ đội có vạt dài, phom dáng vừa cứng vừa dày, tay áo ngắn bên trong lại mỏng manh thô ráp, rất mài người.
Cảm giác được phía trước bị ma sát đến một chút, Tạ Hoài Dung không được tự nhiên mà hơi cong người.
Cậu cúi đầu loay hoay chiếc thắt lưng kém chất lượng lỏng lẻo, kéo đến một cái lỗ phía sau, miễn cưỡng buộc chặt thắt lưng.
Tạ Hoài Dung vừa quay đầu thì thấy Hoắc Vân Trạch đang nhìn về phía cậu.
“Sao, sao thế?”
Hoắc Vân Trạch thấy ống quần dài rộng của cậu buông xuống, gót chân gần như có thể giẫm lên, như là một đứa nhỏ lén mặc quần áo của người lớn.
Tạ Hoài Dung chọn quần còn nhỏ hơn một size, nhưng lưng quần vẫn rộng, những ngón tay gầy guộc trắng nõn móc thắt lưng, eo bị bóp chặt, cho người ta một loại cảm giác nói không nên lời.
“Không có gì, cậu xắn ống quần lên một chút đi.” Hoắc Vân Trạch thu hồi ánh mắt, tựa như chỉ là lười nhác thuận miệng nhắc.
Tạ Hoài Dung rốt cuộc cũng phản ứng lại vị bạn cùng phòng lạnh lùng này đang chủ động quan tâm cậu, chậm nửa nhịp nhỏ giọng đáp: “Ồ”.
Xếp hàng huấn luyện quân sự là dựa theo chiều cao.
Chỉ đứng ngoài trời trưa hè thôi cũng khiến người ta bồn chồn không yên, nhiệt độ cao hơn 30 độ, gió cuốn đến từng đợt hơi nóng, như dội nước sôi vào người.
Tạ Hoài Dung bị phơi đến cả người nóng lên, mái tóc đen mềm mại bết vào tai, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống.
Gọng kính hơi trượt xuống, chân kính sau tai chậm rãi nhếch lên một chút độ cong.
Cơ thể không cẩn thận nghiêng một cái, chóng mặt, chỉ là thoáng cái đã đứng thẳng lại được.
Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng vải ma sát, tuy rằng đọng tác của Tạ Hoài Dung cực nhỏ, nhưng lại đặc biệt rõ ràng trong đội ngũ ngay ngắn yên tĩnh.
Lại hoặc là nói cậu quá gây chú ý.
Thể chất của đàn ông dường như không cùng đẳng cấp với thể chất bọt biển của Tạ Hoài Dung.
Hoắc Vân Trạch chỉ cần hơi nghiêng mắt là có thể nhìn thấy gáy của cậu trai đứng ở hàng trước hắn.
Không biết tại sao, điểm trắng đó lại đặc biệt chói mắt trong tầm nhìn của hắn, giữa cái nóng oi ả của mùa hè, không hiểu sao lại khiến người ta nhớ đến món bánh sữa đông lạnh thơm phức, ngọt ngào lại còn có vị bùi bùi, còn lộ ra khí lạnh.
Muốn cắn.
Hoắc Vân Trạch nhíu mày, mắt đen híp nhẹ lại.
Bị bệnh gì thế.
Hắn xùy một tiếng ở trong lòng.