Vai Chính Thụ Bị Bug Mọe Rồi

Hướng Yến Lễ vừa bước vào thì Văn Chung cũng vừa khéo xuống lầu, sắc mặt tái nhợt, bước chân loạng choạng.

“Cậu sao thế?” Hướng Yến Lễ hỏi. Nhìn Văn Chung xuống lầu xong đi về phía phòng bếp, hắn không khỏi lo lắng vì trông người này đi như sắp ngã vậy.

Văn Chung lấy bánh mì trong tủ lạnh ra cắn hai miếng, mới chầm chậm đá: “Không có gì.” Nhưng thật sự thì cậu không đứng nổi nữa, lập tức kéo ghế bên cạnh bàn ăn ra ngồi xuống.

Sáng nay, khi tỉnh lại, cậu vẫn còn ở trong phòng Từ Cảnh Sơ, Từ Cảnh Sơ ngồi bên cạnh trông cậu. Trí nhớ khó khăn khởi động, Văn Chung mới nhớ ra tối qua mình cả đêm không về. Vì thế, chịu đựng cảm giác khó chịu trên người, cậu ngồi dậy, muốn đi về, nhưng nói cho Từ Cảnh Sơ biết chuyện thuốc của bác sĩ cho có vấn đề xong mới đi. Khi mới đứng lên đi được hai bước thì đã đứng không vững té ngã, Từ Cảnh Sơ cầm quần áo mặc vào cho cậu, sau đó cõng cậu về.

Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói gì. Từ Cảnh Sơ bước rất vững, Văn Chung lắc qua lắc lại, lại thấy buồn ngủ. Đến cửa nhà, Từ Cảnh Sơ đang định đưa Văn Chung vào, Văn Chung lại xuống khỏi người anh, nói: “Tôi tự vào là được.”

Đi về phía nhà hai bước, Văn Chung nhớ ra, xoay người bước đến trước mặt Từ Cảnh Sơ, nói: “Thật ra tôi không định rời đi, cho nên anh không cần thấy mình có lỗi.” Nói xong, lại dặn dò nói: “Nhưng anh nhất định phải cẩn thận Đổng Nghi.”

Nói xong lập tức quay về nhà, cậu nằm vật xuống giường, ngủ thật lâu, tận đến chiều bị đói tỉnh mới ra ngoài tìm đồ ăn, lại thấy Hướng Yến Lễ đứng như trời trồng trong phòng khách.

Văn Chung ánh mắt liếc qua người Hướng Yến Lễ, “Sao anh lại đến đây?”

Hướng Yến Lễ vừa đi về phía Văn Chung, vừa nói: “Tôi đến lấy văn kiện cho chú Văn. Chú ấy bảo tôi tiện đường nhắn với cậu, gần đây chú rất bận, tối sẽ không về nhà, dặn cậu chú ý chăm sóc mình cho tốt.”

Văn Chung gật đầu, thầm nghĩ Hướng Yến Lễ biết nịnh nọt thật đấy, rõ ràng có rất nhiều người để sai sử, nhưng hắn lại phải tự mình chạy đến lấy văn kiện cơ.

Khoảng cách giữa hai người ngắn lại, lúc này, Hướng Yến Lễ mới nhìn rõ, văn Chung được nuôi rất tốt, da trắng, cho nên, dấu vết này nọ cũng rất dễ lưu lại. Hướng Yến Lễ gắt gao nhìn chằm chằm phần cổ để lộ của Văn Chung, thon dài xinh đẹp, lại phân bố từng dấu đỏ, có một cảm giác gợi tình mờ ám.

Mấy dấu này, nhìn qua cũng biết không phải do bị muỗi đốt, mà là bị người nào đó dùng cách thô bạo làm ra, như là đã chôn đầu vào cổ thiếu niên, hít thật sâu, sau đó dùng lưỡi và răng liếm cắn, tạo thành từng vết dấu hôn và dấu cắn một.

“Ai làm?!” Trên mặt Hướng Yến Lễ đầy vẻ nghiêm túc, bỗng nắm lấy cổ tay của Văn Chung, chất vấn nói.

Xương cổ tay sinh đau, Văn Chung đau đến nhíu mày, giãy giụa nói: “Không ai cả, buông tôi ra, đau!”

Hướng Yến Lễ không buông tay, ngược lại kéo Văn Chung lại gần hơn, lạnh giọng nói: “Văn Chung, cậu thành thật nói cho tôi biết, có phải có ai dám bắt nạt cậu? Hay là cậu bị…”

“Không phải.” Văn Chung đẩy tay Hướng Yến Lễ ra, xoa xoa cổ tay đỏ lên của mình, nhìn Hướng Yến Lễ nghiêm túc nói: “Không có ai bắt nạt tôi, anh đừng nghĩ quá nhiều.”

Nói xong, Văn Chung cầm bánh mì đứng dậy đi lên lầu.

Hướng Yến Lễ đuổi theo, nhưng vừa liếc đến sau cổ Văn Chung, hắn lại khựng lại. Cần cổ thì cũng thôi, phần da thịt sau cổ thậm chí có thể nhìn rõ mấy dấu cắn bằng mắt thường, đỏ rực, rõ rành rành.

Văn Chung không cho hắn cơ hội hỏi nhiều, trở về phòng đóng cửa lại.

Hướng Yến Lễ lấy văn kiện Văn Viễn Hạc để quên trên mặt bàn trà phòng khách, trên đường quay về, vẫn luôn suy đoán rốt cuộc là ai dám to gan động vào Văn Chung như vậy. Nhưng việc càng khiến hắn kinh ngạc chính là, với tính cách của Văn Chung, nhất định sẽ trả thù lại gấp mười lần, nhưng vừa rồi, Văn Chung lại phản ứng như vậy.

So với những suy đoán khác, Hướng Yến Lễ càng tin Văn Chung bị người đó uy hiếp nên mới không nói thật cho hắn biết.

Đến cửa văn phòng của Văn Viễn Hạc, Hướng Yến Lễ sửa sang lại văn kiện, gõ cửa đi vào.

Ai trong căn cứ cũng nhận ra là Văn Viễn Hạc rất coi trọng Hướng Yến Lễ, sự thật cũng đúng là như thế. Thấy Hướng Yến Lễ trở về, ông buông bút, đầy mặt đều là ý cười, “Để lên trên bàn là được, cháu vất vả rồi.”

Hướng Yến Lễ buông văn kiện, đáp: “Không sao, không sao, vậy cháu về đây ạ.”

Văn Viễn Hạc gật đầu nói được.

Sắp ra đến cửa, Hướng Yến Lễ quay đầu lại nhìn Văn Viễn Hạc một cái, xong vẫn quyết định không nói chuyện của Văn Chung cho ông biết, hắn có thể tự đi điều tra trước. Từ tầng 13 xuống đến văn phòng của mình, Hướng Yến Lễ định dành thời gian đi tìm Văn Chung hỏi rõ mọi chuyện.

Vừa nghĩ vậy, hắn bỗng nghe thấy có người nói: “Từ Cảnh Sơ, tôi có thể đổi nhiệm vụ với cậu không? Tôi sẽ làm nhiệm vụ tuần sau của cậu.”

Hướng Yến Lễ dừng bước, nhìn về hướng đó, phát hiện Từ Cảnh Sơ đứng cách đó không xa, chờ người vừa gọi mình bước đến, hai người nói chuyện mấy câu. Hướng Yến Lễ thấy Từ Cảnh Sơ gật đầu.

Hôm nay Từ Cảnh Sơ mặc một cái áo hoodie màu xám đậm, cổ áo khá rộng, lúc nghiêng đầu để lộ một dấu màu đỏ chói mắt bên dưới cổ, nhưng Từ Cảnh Sơ túm túm cổ áo, chặn mất.

Như là vừa nhìn nhầm vậy, Hướng Yến Lễ chớp chớp mắt, chờ đến khi lại nhìn về phía đó, lại đột ngột đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Từ Cảnh Sơ.

Từ Cảnh Sơ chỉ liếc mắt chăm chú nhìn Hướng Yến Lễ một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, đi rồi.

Sau khi vào văn phòng, Hướng Yến Lễ nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, cảm giác khó chịu như bị cây kim đâm vào bụng vậy. Ngồi trên ghế bành, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Văn Chung cùng vệt đỏ mới hiện lên trước mắt mình vừa nãy. Hướng Yến Lễ có một phỏng đoán không mấy thực tế, nhưng rất nhanh đã bị hắn lật đổ, Văn Chung ghét Từ Cảnh Sơ còn không đủ nữa là.

Văn Chung ở nhà, dì giúp việc nấu cơm xong là cậu đúng giờ xuống ăn, ăn xong lại ngủ, nghỉ ngơi mấy ngày mới khôi phục lại. Rảnh rỗi không có việc gì, Văn Chung nhớ tới cốt truyện, gọi 01, “Người của căn cứ khác đến chưa?”

01 nói thầm, hoá ra cậu còn biết có cốt truyện cơ à, trả lời nói: “Đến từ sáng hôm nay.”

Văn Chung tức thì lắn long lóc bật dậy, “Từ Cảnh Sơ thì sao? Có gặp phải hai tên kia không?”

01 nói: “Vẫn chưa.”

Văn Chung không chờ nồi, so với Hướng Yến Lễ và Đổng Nghi, hai tên công khác càng biến thái càng khốn kiếp hơn, cậu nhanh chóng rời giường thay quần áo ra ngoài, trên đường đến tòa nhà trung tâm, Văn Chung nhớ sơ qua về nguyên văn.

Hai tên công kia, một người là Sở Mặc, một người là Đàm Dịch. Cái mác Văn Chung dán cho bọn họ lần lượt là biến thái và thần kinh. Trong nguyên văn, Từ Cảnh Sơ bị Hướng Yến Lễ lăn lộn xong, lại lọt vào tay Đàm Dịch, chẳng có ngày nào dễ chịu. Sau này, lại gặp phải hai tên này, càng là rơi vào vực sâu, bị hại không thành dáng vẻ gì.

Văn Chung đã đến văn phòng mình từng làm việc tìm Từ Cảnh Sơ, những nhìn quanh một vòng đều không thấy người đâu.

Tưởng Phục từ hành lang đi tới, nhìn thấy Văn Chung, đang định giả vờ không thấy.

Văn Chung lại đột nhiên ra tiếng gọi hắn: “Tưởng Phục, anh có biết Từ Cảnh Sơ đang ở đâu không?”

Tưởng Phục không thể không dừng lại, đạp lại một cách nề nếp: “Không biết.”

Mặt Văn Chung rất là nghiêm túc, “Tôi tìm anh ấy có việc gấp, không đùa với anh.”

Thấy thế, Tưởng Phục không tình nguyện nói: “Cậu ấy vừa bị gọi lên tầng 12.”

Văn Chung vừa nghe, không chờ Tưởng Phục nói xong đã xoay người chạy tới cửa thang máy luôn.

Tầng 12.

Từ Cảnh Sơ giao nhiệm vụ xong.

Nhân viên văn thư ôm một chồng giấy nhận lấy tài liệu công việc Từ Cảnh Sơ vừa ký xong, nhìn một lượt, “Kia tháng sau anh chỉ cần làm một nhiệm vụ là được.”

Từ Cảnh Sơ “Ừ” một tiếng, đứng lên.

“Đi thong thả.” Nhân viên văn thư nói.

Sau khi đóng cửa lại, Từ Cảnh Sơ nghe thấy tiếng Văn Chung gọi mình, lúc đó, anh cho rằng mình vừa nghe lầm, quay đầu lại lại thật sự nhìn thấy Văn Chung đang hùng hổ bước đến.

“Sao cậu lại đến đây?” Từ Cảnh Sơ khó hiểu hỏi.

Văn Chung đi đến trước mặt anh, lo lắng gấp gáp, đôi mắt giống như quả nho nhìn thẳng vào anh, vội vàng hỏi ngược lại: “Hôm nay, những người vừa đến căn cứ đó, anh đã gặp họ chưa?”

Đuôi lông mày Từ Cảnh Sơ khẽ nhếch lên một chút xíu xiu, thật sự nghe nói hôm nay sẽ có người đến căn cứ, lãnh đạo trong toà nhà và rất nhiều người có dị năng đều bị phái đi đón người. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến anh chứ, Từ Cảnh Sơ còn chẳng thèm đi xem, càng không gặp bọn họ.

“Chưa.” Anh đáp.

Hai hàng mày của Văn Chung buông lỏng, lại hỏi lại một lần: “Anh chắc chứ? Liệu có khả năng là họ đã nhìn thấy anh, nhưng anh thì chưa nhìn thấy họ không?”

Từ Cảnh Sơ nói rõ: “Hôm nay lúc tôi đến toà nhà thì thời gian cũng muộn rồi, không có khả năng đụng phải bọn họ.”

Văn Chung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Anh vẫn nên tránh bọn họ đi thì hơn, nếu gặp phải thì cứ tránh xa chút, đừng lại gần họ, cũng đừng cười với những người đó, họ đều không phải người tốt……”

Văn Chung nói rất nhanh, mang theo chút ý thảo phạt. Cậu đi vội, ra khỏi thang máy xong tìm một vòng mới thấy Từ Cảnh Sơ, cho nên bây giờ đầu tóc rối xù, tai, mặt cũng hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, đôi mắt sáng long lanh, trông đặc biệt đẹp.

Ánh mắt Từ Cảnh Sơ từ đôi mắt của Văn Chung liếc đến khóe miệng cậu. Miệng thiếu niên không ngừng lải nhải, miệng hồng rực, chúm chím đáng yêu. Hầu kết anh lăn lộn, lần trước ở cửa nhà ăn, Văn Chung nhìn thấy Đổng Nghi xong cũng là như thế này, Văn Chung rất thích nói với anh những chuyện này, còn ngửa đầu nhìn anh, trên mặt tràn đầy sốt ruột.

Văn Chung thấy Từ Cảnh Sơ vẫn luôn nhìn chính mình không nói lời nào, hỏi: “Anh muốn nói gì sao?”

Khoé miệng Từ Cảnh Sơ cong lên, tư thế có chút lười nhác, tùy ý “Ừ” một tiếng.

“Vậy anh nói đi.”

Trong mắt Từ Cảnh Sơ tràn ra ý cười rất nhỏ, “Hôn không?”

“……” Văn Chung không đuổi kịp: “Hả?”

Từ Cảnh Sơ nhẹ giọng lặp lại: “Tôi nói, hôn không?”

“Không phải, tôi đang nói là anh đừng lại gần đám người mới đến căn cứ kia, mà anh lại hỏi tôi cái này.” Văn Chung khô cằn nói. Không biết vì sao, sau khi Từ Cảnh Sơ nói đến hôn xong, Văn Chung lại thấy hơi khô miệng.

Tác dụng tâm lý sao?

Từ Cảnh Sơ nói: “Thế có hôn không?”

Văn Chung nhận thấy ánh mắt của Từ Cảnh Sơ lướt qua miệng mình. Từ Cảnh Sơ được công nhận là có khuôn mặt đẹp, Văn Chung rất thích, nhưng cậu cảm thấy hiện giờ Từ Cảnh Sơ đáng bị nghi ngờ là muốn quyến rũ cậu. Cho nên trái tim Văn Chung cũng thấy xao động, nhỏ giọng ấp úng nói: “Cũng, cũng được.”

Trả lời xong, Văn Chung bỗng nhiên phản ứng lại, sao lại muốn hôn? Không bị điên đó chứ?

Đèn trên cầu thang là đèn cảm ứng, hai loại tiếng bước chân dẫm lên ánh đèn sáng trắng, ánh sáng chói mắt xong tối đi.

Văn Chung theo bản năng nhắm mắt lại, dựa lưng trên vách tường vừa cứng vừa lạnh, cơ thể Từ Cảnh Sơ thì nóng, cậu bị kẹp ở giữa, vô thức nhón chân lên.

Eo bị vòng lấy, Văn Chung rướn cổ, được nhận một nụ hôn ướt át.

Từ Cảnh Sơ đỡ gáy Văn Chung, cổ tay hơi dùng lực một chút, để Văn Chung ngửa đầu lên.

Môi bị ngậm lấy, bị mút vào, lúc nhẹ lúc mạnh, sau đó, hàm răng bị tách ra, đầu lưỡi ướt dầm dề chui vào trong. Từ Cảnh Sơ tỉ mỉ liếm từng nơi trong miệng Văn Chung, nóng hầm hập, ngậm lấy đầu lưỡi của Văn Chung, hút sang miệng miệng. Tiếng nước vang lên trong yết hầu và lỗ tai, Văn Chung nuốt nước bọt thấm vào, cảm giác ướt át lan tràn vào tận lồng ngực. Cậu vươn tay ôm lấy eo Từ Cảnh Sơ, tấm tác học liếm theo.

Hàng hiên vang lên tiếng nước cuồn cuộn, nhưng là rất nhanh, đèn tắt phụt đi.

Giờ khắc này, trong thế giới của Văn Chung tạm thời chỉ có Từ Cảnh Sơ.

Nước bọt chảy dọc theo bờ môi, Từ Cảnh Sơ thuận thế liếm xuống dưới, mặt lưỡi ướt nóng lưu lại một vệt nước trên cằm Văn Chung. Từ Cảnh Sơ lại hôn lên, chậm nhưng dùng sức, thêm động tác gặm cắn, bắt đầu gặm mút môi lưỡi của Văn Chung.

Văn Chung phát ra tiếng rên nho nhỏ, đôi tay gắt gao nhéo lấy quần áo Từ Cảnh Sơ, không khí trong phổi như sắp bị đoạt sạch, đuôi mắt tẩm ra chút nước mắt.

Từ Cảnh Sơ thấy đã rồi thì thôi, cứ thế từ tư thế dán sát rời ra, khuôn miệng ướt át dựa gần môi dưới sưng đỏ của Văn Chung, duỗi tay lau nước mắt cho cậu. Chà xát nước mắt trong lòng bàn tay, nói, “Như này thôi đã khóc?”

Văn Chung hít thở, không hé răng.

Qua một hồi lâu, hai người mới từ cầu thang đi ra ngoài. Lúc đứng chờ ở cửa thang máy, Văn Chung mới chậm chạp đỏ hết cả lỗ tai.

Từ Cảnh Sơ nhìn cậu chằm chằm.

Rất nhanh, thang máy đi xuống, cửa mở. Văn Chung nhìn thấy Hướng Yến Lễ và mấy đội viên trong đội ở bên trong.

Hướng Yến Lễ nhìn thấy Văn Chung, có chút kinh ngạc, sau khi nhìn thấy Từ Cảnh Sơ đang đứng bên cạnh Văn Chung thì càng kinh ngạc hơn. Trạng thái của hai người hiện rất quái dị, Hướng Yến Lễ lại phát hiện miệng hai người này đỏ quá mức bình thường, nhất là Văn Chung, môi dưới còn sưng cả  lên.

Vừa đối diện với ánh mắt hời hợt của Từ Cảnh Sơ, trong đầu hắn lên ong một tiếng.

Trả lời