Từ sau khi bái sư trở thành đệ tử nội môn, ngày nào Lương Ngộ cũng phải đi theo sư tôn tham gia các lớp văn hoặc võ.
Hôm nay là giờ văn, y tiến vào học đường sớm, thấy có thời gian rảnh bèn lấy một trang giấy ra, nhấc bút viết mấy chữ.
Bị đá vào ngực, ngất xỉu, tự tổn thương vai, tự nhiên tỉnh lại, hôn mê do sặc nước.
Đây chính là nguyên nhân khiến y liên tục xuyên qua giữa hiện thực và thế giới thứ hai, Lương Ngộ tập trung đọc kỹ hòng tìm ra quy luật.
Xếp chúng theo mức độ nghiêm trọng thương tổn, có thể khẳng định rằng việc trở về hiện thực từ thế giới thứ hai dễ dàng hơn nhiều. Nhưng xuyên từ hiện thực đến thế giới thứ hai lộn xộn hơn nhiều.
Y hãy còn nhớ sau khi từ thế giới thứ hai về hiện thực lần thứ hai, y đã từng thử nhiều cách quay về hiện thực, bao gồm cách dùng mũi tên rạch tay, thậm chí còn làm theo cách đâm dao găm vào vai, chỗ y hệt như lần bị đâm trong Tàng Thư Các nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Ngón tay lướt qua trang giấy, chợt khựng lại, nhấc bút viết thêm vài chữ.
Không đúng, mấu chốt là bị ma tu hút tinh huyết.
Mấy ngày nay, y quả thật có cảm giác thân thể mềm nhũn vô lực đi nhiều, khó tập trung tinh thần hơn trước, may mà cơ thể đang từ từ khôi phục cũng không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn.
Có lẽ bởi vì lần xuyên thứ hai y đã cướp được nguyên dương của Sở Yến Kiệu khiến cho linh lực tăng mạnh, cho nên nỗi đau thể xác trước đó không đủ để y xuyên đến thế giới thứ hai?
Còn chưa nghĩ xong, Lương Ngộ chợt cảm thấy tim nhói đau, nỗi đau kinh khủng khiếp khiến y suýt nữa không cầm được bút lông.
Lúc Thích Tin Hoa bước vào tình cờ nhìn thấy cảnh này: “Lương Ngộ, có phải thấy không khỏe ở đâu không?”
“Ta thấy sắc mặt ngươi mấy ngày nay vẫn luôn tái nhợt, trạng thái không ổn. Nếu thấy không khỏe thì mau về phòng nghỉ ngơi đi.” Hắn nhíu mày nói: “Với sự chăm chỉ cần cù của ngươi, gắng sức đuổi theo chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, đừng vì nhất thời mà làm hỏng sức khỏe.”
“Tạ sư tôn quan tâm, ta vẫn có thể kiên trì.”
Qua mấy ngày sống chung, Thích Tin Hoa đã có đôi phần hiểu biết tình tính của người đồ đệ này, chỉ biết thở dài, bắt đầu dạy học.
Lương Ngộ tự biết tại sao cơ thể mình lại như thế, việc này không liên quan gì đến làm lụng vất vả mà là do bị hút tinh huyết và ăn Huyết Linh Chi.
Tinh huống đang dần khôi phục rồi, vấn đề là ở Huyết Linh Chi.
Gần đây, tim y luôn xảy ra vấn đề, thường xuyên chịu cảm giác như bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt, đứng ngồi không yên, mà trạng thái này càng ngày càng tăng lên theo thời gian.
Công cuộc luyện chế hỏa độc không thể lại đợi được nữa, may mà hôm nay Thích Tin Hoa sẽ giảng giải về các loại thảo dược, đây cũng là nguyên nhân Lương Ngộ nhất định phải ở lại.
Thích Tin Hoa giảng từ hình dạng, tính chất của thảo dược đến sự nguy hiểm khi vô tình ăn phải, thấy thời cơ đã đến, y nhân cơ hội đặt câu hỏi: “Vậy sư tôn, xin hỏi nếu thật sự vô tình ăn phải thảo dược và trúng độc thì phải làm sao? Chẳng hạn như là, hỏa độc?”
“Hỏa độc cũng không khác gì những loại độc khác, nếu là lượng độc nhỏ thì cơ thể hoàn toàn có thể tiêu hóa, đả tỏa tu luyện mấy ngày, phun nạp chân khí độc tự sẽ bài xuất.”
“Mà nếu lượng nhiều thì rất rắc rối. Các gọi là ‘độc’ ở đây chỉ là một cách gọi, thực chất đúng hơn là do tu vi của người ăn phải không đủ để luyện hóa dược hiệu mạnh mẽ ẩn chứa trong thảo dược, tốt quá hóa lốp, ngược lại bị xâm hại.”
“Người xuất hiện triệu chứng trúng hỏa độc trừ khi có thể tăng cường tu vi đáng kể trong thời gian ngắn, luyện chế dược tính thành của mình, nếu không…” Thích Tin Hoa lắc đầu: “Thần tiên khó cứu.”
Lương Ngộ rùng mình: “Ta hiểu rồi, tạ sư tôn giải đáp.”
Sau đó, Thích Tin Hoa lại giảng thêm mấy nén hương, tới gần giờ cơm trưa mới tuyên bố các đệ tử có thể rời đi.
Đặt sách về phòng, Lương Ngộ dừng chân ngoài đình viện.
Hỏa độc này y đã tiêu thụ.
Còn Hỏa Linh Chi có tác dụng hay không, có thể giúp y tiêu hoa bao nhiêu thì lại chưa từng trải nghiệm.
Lượng Ngộ động ý niệm, hồi tưởng lại hỏa cầu do Sở Yến Kiệu triệu ra trên lôi đài tỷ thí, duỗi tay triệu một hỏa cầu y hệt.
Ngọn lửa bắn ra từ lòng bàn tay, ánh lửa hừng hực không còn giống như tia lửa chỉ cần động vào là sẽ tắt như xưa nữa.
Lúc đầu có kích cỡ bằng móng tay cái, sau đó nhanh chóng tròn và to hơn, rồi dần mở rộng đến kích thước bằng nắm tay. Sau đó, tốc độ chậm lại rõ ràng, hỏa cầu không còn dấu hiệu tăng thêm nữa.
Trán Lương Ngộ lấm tấm mồ hôi, y lại dường như không phát hiện, vẫn tiếp tục sử dụng nội lực.
Nội lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong hỏa cầu, hỏa cầu lay động chốc lát rồi cuối cùng đến một cực hạn nào đó, nó bành trướng thành kích cỡ khiến người ta khiếp sợ trong trí nhớ Lương Ngộ.
“Phụt!”
Cổ họng Lương Ngộ tanh ngọt, phun ra một ngụm máu.
Hỏa cầu trong lòng bàn tay lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi.
May mà đã có chuẩn bị từ trước, không thể không nói, cảm giác máu kinh mạch chảy ngược thật sự không dễ chịu chút nào.
Lương Ngộ đang dùng khăn lau miệng, Sở Yến Kiệu phấn khích tiến vào: “Quả nhiên ngươi ở đây! Đã ăn cơm trưa chưa?”
Hắn vẫn chưa phát hiện ra điều khác thường, đặt đồ ăn mang đến lên bàn.
“Ngươi tới đây làm gì?” Lương Ngộ lau sơ miệng rồi cất khăn đi.
“Biết ngay là người chưa dùng cơm mà.”
Sở Yến Kiệu nói một mình, cẩn thận dọn đồ ăn trong hộp lên bàn đá, sau đó lại kéo Lương Ngộ đến ngồi, nhìn y với vẻ mong chờ: “Ta đi học với đầu bếp đấy, nếm thử đi?”
Lương Ngộ: “Đồ ngươi làm ăn được à?”
Các món trên bàn đầy đủ từ món chính, canh đến đồ ngọt, tổng thể mà nói cũng không quá tệ. Nhưng kiểu người mười ngón tay không dính nước như Sở Yến Kiệu khiến y rất nghi ngờ món hắn làm có độc hay không.
“Đương nhiên! Ta đặc biệt học vì ngươi đó, nếm thử đi mà.” Sở Yến Kiệu nhìn y chằm chặp.
Lương Ngộ quả thật hơi đói, nhất là khi vừa nãy còn hao phí nhiều tinh lực như vậy, mà lúc này cũng lười ra ngoài dùng bữa, y đành cầm đũa lên gắp một miếng cá cho vào miệng.
Thịt cá mỡ béo thơm ngon, không khó nhận ra con cá trước khi chế biến tươi đến mức nào. Ngoại trừ thời gian hấp hơi lâu thì không còn gì đáng bắt bẻ.
“Ta nói rồi mà.”
Sở Yến Kiệu vui vẻ lau tay, lấy một con tôm luộc từ trong hộp thức ăn ra rôig bóc vỏ. Dáng vẻ kiều thê này khiến các đệ tử đi ngang qua phải mở rộng tầm mắt, hắn liếc xéo tên đệ tử kia một cái rồi đặt tôm vào trong bát của Lương Ngộ: “Ở đây còn có…”
“Yến Kiệu…” Có người cắt ngang: “Sư tôn tìm ngươi kìa.”
Chàng thiếu niên dáng người thon dài xuất hiện ở ngoài cửa viện, đó chính là Mộ Dục đã lâu rồi không thấy. Tầm mắt hắn lướt qua món ăn bày biện trên bàn, nhìn hai người, cuối cùng lại nhìn Lương Ngộ.
“A?” Vẻ mặt Sở Yến Kiệu ủ rũ hẳn đi: “Nhất định phải là lúc này sao?”
Hắn không muốn lãng phí bầu không khí tốt như vậy chút nào!
Nghe Mộ Dục nói ‘phải’, hắn đành phải không cam tâm tình nguyện từ biệt Lương Ngộ, lưu luyến rời đi.
Mộ Dục không vội rời đi mà nhàn nhã đến bàn đá ngồi xuống: “Sư huynh đang dùng bữa à?”
“Ừm.”
Lương Ngộ mặt vô cảm, thực ra đã âm thầm nâng cao cảnh giác từ lúc Mộ Dục xuất hiện.
Nếu nói Sở Yến Kiệu trong hiện thực xấu xa, vậy thì ít nhất cũng xấu ra mặt, xấu bằng phẳng, ghét người nào là lộ ra mặt ngay. Mà Mộ Dục thì hoàn toàn ngược lại, hắn giấu tất cả cảm xúc của mình dưới vẻ ngoài hoàn hảo, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể cho ngươi một đòn trí mạng.
Mộ Dục thích Sở Yến Kiện, khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi không thể nào không xúc động.
Chỉ là Mộ Dục không tỏ rõ ý đồ đến, Lương Ngộ cũng án binh bất động, tiếp tục dùng bữa của mình.
Mộ Dục dùng tay chống cằm, nghiêng đầu ngắm y, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì, ít nhất vẻ mặt của hắn lúc này rất đơn thuần vô hại, dường như thật sự rảnh rỗi không có việc gì tới thăm bạn vậy.
Bầu không khí an tĩnh mà quỷ dị giữa hai người tiếp diễn một thời gian.
Mộ Dục thấy Lương Ngộ đã ăn uống xong và đang định ăn bánh ngọt, hắn mới chỉ vào món bánh ngọt, nói: “Ta cũng muốn ăn thử.”
Bánh ngọt là ba miếng bánh hoa quế, nhỏ nhắn xinh xắn, nằm gọn trong hộp đồ ăn, tỏa ra mùi hương thơm phức.
Lương Ngộ cầm một miếng đưa cho hắn.
Ai ngờ Mộ Dục không cầm lấy mà hơi cúi người, khẽ cắn một miếng, cứ như vậy ăn bánh từ trong tay Lương Ngộ.
Xúc cảm mềm mại từ cánh môi vẫn còn lưu lại ngón tay, Lương Ngộ thậm chí còn không thể xác định ngón tay mình vừa rồi bị liếm một cái có phải là do ảo giác hay không.
“Cảm ơn sư huynh.”
Mộ Dục đứng dậy, cười ngọt ngào với Lương Ngộ.
Dưới ánh mặt trời, lúc này Lương Ngộ mới chú ý tới hóa ra hắn có hai chiếc răng nanh không rõ ràng.