Tạ Hoài Dung vẫn luôn cảm thấy cái tên của mình rất châm chọc, ba mẹ cậu là giáo viên ở một huyện nhỏ, mục đích đặt cái tên này là hy vọng cậu sẽ có lòng dạ rộng rãi, bao dung.
Cậu hít sâu một hơi, nhìn vào trong gương nhà tắm lẩm bẩm phải bình tĩnh bình tĩnh.
Khi bước ra, Hoắc Vân Trạch đã sấy tóc xong, hắn tắt máy sấy, giọng điệu có chút lạnh nhạt lười nhác: “Tạ Hoài Dung, tìm thời gian chúng ta nói chuyện đi.”
Nam sinh trước mặt mới rửa mặt xong, cậu đã tháo cặp kính dày cộp ra. Sau khi rửa mặt, tóc trên trán hơi tách ra, khuôn mặt vẫn gầy như trước, lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.
“Không cần thiết.”
Tạ Hoài Dung phiền, cũng không dám thật sự tức miệng chửi to, châm chọc mỉa mai hai câu là đủ rồi, cậu không đánh lại Hoắc Vân Trạch.
Tạ Hoài Dung cầm di động lên giường, app nhắn tin có một chấm đỏ nhỏ.
Là Chu Kiến An gửi.
Chu Kiến An: 【 Hôm nay đâu có thầy hướng dẫn kiểm tra đâu? Có phải anh Hoắc nhầm rồi không. 】
Tạ Hoài Dung hồi phục: 【Cậu ta cố ý chơi chơi tôi. 】
Đối phương một hồi lâu mới rep lại.
【? Không thể nào, cậu…… cậu ta đâu giống người như vậy. 】
Tạ Hoài Dung mím môi.
Hoắc Vân Trạch có thể là người thế nào, chính là đồ hai mặt.
Không phải vô duyên vô cớ mà ghét một người. Tạ Hoài Dung không muốn cùng cấp bậc với Hoắc Vân Trạch, nói xấu ở sau lưng người khác.
Cậu đổi chủ đề: 【 Không có chuyện gì, cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi. 】
Chu Kiến An trả lời: 【 Thất tình rồi, không ngủ được. 】
Cậu ta thở ngắn than dài một phen, sau đó bổ thêm mấy câu.
【 Thôi, cậu không cần quan tâm tôi đâu, cứ mặc kệ tôi đi, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu. 】
Đèn tắt vào lúc 0 giờ.
Tạ Hoài Dung nằm ở trên giường, tháo kính đặt ở bên gối.
Màn đêm giống như một chiếc máy bơm dinh dưỡng, giúp dưỡng ra cảm xúc hỗn loạn không đàng hoàng tồi tệ.
Những suy nghĩ phức tạp không rõ ràng dần trở nên vướng víu.
Tạ Hoài Dung nhớ tới một số chuyện lúc trước.
…… Thực ra ban đầu quan hệ của cậu và Hoắc Vân Trạch cũng không tệ như vậy.
Không có ai vừa đến trường đã cãi nhau với bạn cùng phòng.
Trên thực tế, ngược lại bởi vì cậu bị cảm nắng trong mấy ngày huấn luyện quân sự, cậu và Hoắc Vân Trạch quen biết rất nhanh.
Thường xuyên qua lại, Tạ Hoài Dung thật sự cho rằng mình đã tìm được một người bạn tốt.
Chỉ là sau só cậu phát hiện, đối phương ngoài mặt đối xử tốt với cậu, sau lưng lại rất ghét cậu.
Hoắc Vân Trạch không chỉ nói xấu cậu một lần, thậm chí có lần còn thừa dịp cậu say rượu đập cậu một trận, gáy của cậu phải mất năm sáu ngày mới hết sưng.
Tạ Hoài Dung nắm chặt bàn tay, để lại vết móng tay cong cong trong lòng bàn tay.
Cậu trở mình, mái tóc hơi dài mềm mại rủ xuống.
Nhưng mình không làm được gì cả, không đánh lại cậu ta, ngay cả nhược điểm của cậu ta cũng nắm được xíu cái nào.
……
Trừ khi……
Trừ khi cậu tìm cách trả thù đối phương, đến lúc đó Hoắc Vân Trạch thẹn quá thành giận, người quýnh lên, tự nhiên sẽ lộ ra bộ mặt thật thôi.
Tạ Hoài Dung liếm cánh môi.
—— Nếu cậu giả làm con gái lừa đối phương thì sao.
Suy nghĩ này vừa ra, cậu liền bắt đầu không kiềm được mà suy nghĩ tới.
Hoắc Vân Trạch trông không giống như là kiểu sẽ yêu qua mạng với người khác. Tạ Hoài Dung từng thấy hắn từ chối rất người cô gái, có rất nhiều cô gái trẻ sau khi nhận được tín hiệu từ chối khéo của hắn đều sẽ tự động dừng bước, một khi có ai vượt quá giới hạn tỏ tình với hắn thì giây tiếp theo cách thức liên hệ của đối phương sẽ bị cho vào danh sách đen, lạnh lùng lại dứt khoát.
Cậu lại nghĩ tới dáng vẻ đau khổ của Chu Kiến An, đối tượng hẹn hò qua mạng của Chu Kiến An là người cậu ta không quen biết, nhưng cậu và Hoắc Vân Trạch ở cùng một phòng ngủ, lỡ như ngày nào đó bị lộ tẩy, có lẽ mình không thể ở đây nữa.
Tạ Hoài Dung phiền lòng, chua chát và bất lực như một con dao sắc nhọn quấy đầu óc cậu thành đống hồ nhão.
Chẳng lẽ cứ mặc kệ cậu ta trêu đùa mình?
Hay là, cứ thử xem sao.
Tạ Hoài Dung bật lại màn hình điện thoại, chạm vào ô tìm kiếm trên app, nghiêm túc nhập câu hỏi.
“Làm cách nào để tìm hiểu về hẹn hò qua mạng?”
“Làm thế nào để hẹn hò qua mạng hiệu quả.”
“Lừa dối trong hẹn hò qua mạng có phạm pháp không?”
Cậu tìm kiếm cả đêm mới mơ hồ hiểu được chút ít về chuyện hẹn hò qua mạng này.
Xem đến cuối cùng, Tạ Hoài Dung choáng váng đầu óc, cậu cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ để ghi lại mấy điểm tổng kết vào điện thoại.
Hẹn hò qua mạng không thấy được người, cho nên phải chọn một cái nickname ngọt ngào đáng yêu, sau đó phối thêm cái ảnh đại diện thu hút, thiết lập một vòng bạn bè tốt, định ra vai trò thiết lập nhân vật của mình, cố gắng bổ sung phong phú.
Quan trọng nhất chính là, hẹn họ qua mạng cần phải có cảm giác tiết tấu, mở đầu cần tạo một sự tác động nhất định cho đối phương, sau đó tiến hành từng bước một, không thể quá nóng vội hoặc quá nhanh, nước ấm nấu ếch xanh, từ từ đạt được mục tiêu.
-
Ngày hôm sau.
Tạ Hoài Dung bị kẹt ngay bước đầu tiên.
Cậu còn chưa yêu ai bao giờ, càng không biết con gái thường lấy nick name tên gì.
Rất nhiều hướng dẫn trên mạng là từ hai ba năm trước, con gái bây giờ đặt tên đều không bị gò bó, Tạ Hoài Dung muốn tìm tham khảo, cho nên cậu lướt xem tên của mấy bạn nữ trong lớp, kết quả chỉ nhìn mấy cái nickname theo phong cách này.
—— “Một bữa năm chén” “Hôm nay cũng phải cho nổ tung trái đất”.
Cậu do dự một giây, rồi lui ra.
Tạ Hoài Dung rối rắm trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới nickname mình từng dùng.
Cậu tìm một tấm ảnh cô gái ôm gấu, đổi ID thành “Nhóc Gấu Sữa Đậu”.
Đêm qua Tạ Hoài Dung đã đăng một đoạn trích dẫn Plato lên vòng bạn bè của nick mới.
Cậu cảm thấy những người biết hẹn hò qua mạng dường như là những người có nhu cầu tinh thần tương đối cao, có lẽ bây giờ mọi người đều theo đuổi và khao khát sự đồng điệu hơn.
Cậu đăng thêm một bài lên tường.
【 Hôm nay mới mua váy mới. Xoay tròn rải hoa.jpg】
Như vậy chắc được nhỉ……
“Cậu lên lớp cũng xem di động à?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau cậu, rất nhẹ.
Tạ Hoài Dung lại giật mình kinh hoảng, như là một con mèo bị hù xù lông.
Quả nhiên, Hoắc Vân Trạch thật sự rất phiền.
Cậu ấn tắt màn hình di động, chờ sau khi tan học tranh thủ trốn vào nhà vệ sinh.
Tài khoản Hoắc Vân Trạch đã ở trên màn hình của cậu được một lúc.
Ảnh đại diện của hắn là một con chó Dobermann màu đen oan phong.
Swamp.
Rơi vào, đầm lầy.
Lòng bàn tay Tạ Hoài Dung ướt sũng, bị mồ hôi rịn ướt nhẹp.
Ngón tay thon gầy của cậu chạm vào chữ “Thêm vào sổ thông tin”.
Cậu căng thẳng gõ nội dung.
Nhóc Gấu Sữa Đậu: 【 Hi. Anh cần bạn gái không? Em muốn thử hẹn hò qua mạng với anh. 】
Lát nữa còn có tiết, Tạ Hoài Dung không trông cậy Hoắc Vân Trạch sẽ nhận lời mời kết bạn của cậu ngay lập tức.
Cậu rửa tay, điều hòa lại nhịp thở gấp gáp của mình.
Sau khi xung động qua đi, cuối cùng cậu cũng lấy lại được chút lý trí.
Hoắc Vân Trạch hẳn là sẽ không đồng ý, cậu nghĩ.
Có đôi khi người ta sẽ biết rõ về người mà mình ghét nhất.
Tạ Hoài Dung bước ra khỏi phòng vệ sinh, thở ra một hơi thật mạnh.
Nếu lần này không được, cùng lắm thì chờ sau khi tốt nghiệp sẽ trùm bao bố đập cho cậu ta một trận……
Điện thoại trong túi chợt rung lên.
Tạ Hoài Dung lấy di động ra.
【 Ngài đã kết bạn thành công ~ vui lòng mở trò chuyện! 】
Swamp: 【 Hẹn hò qua mạng? 】
Swamp: 【 Nghiệm bướm trước đi. 】