Bố cục ký túc xá là bốn góc tường, bốn cái giường, ở giữa hai giường mỗi bên đều có một cái bàn học và tủ quần áo áp sát vào tường, cửa đối diện có một ban công nhô ra, ngay cửa vào có phòng vệ sinh, đối diện phòng vệ sinh bồn rửa tay, điều kiện là thật sự không tệ.
Khương Hà đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh một trong những chiếc giường mà Lôi Văn Uyên nói, hai cánh buông thõng trên lưng ghế, ngoan ngoãn nói: “Ồ.” Dù sao cậu cũng quen Lôi Văn Uyên đưa ra quyết định thay cậu, hắn cũng sẽ cậu hại cậu.
Lôi Văn Uyên cầm giẻ lau bắt đầu lau dọn vệ sinh, lau bàn và tủ quần áo, sau đó giặt lại phơi lên, lúc này Khương Hà cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, đang cầm di động nhắn tin.
Hắn đi qua đá đá chân ghế của Khương Hà, “Đi chuyển bưu kiện chăn mềm lại đây.” Khương Hà chơi xấu nằm bò trên bàn, “Tôi không đi, mệt quá à, cậu đã là người trưởng thành rồi, tự làm chuyện của mình đi.”
Lôi Văn Uyên nhướng mày: “Thật sự không đi à?”
Khương Hà lắc đầu một cái, “Chính mồm ông đây nói còn có thể xạo được à?”
Lôi Văn Uyên đi đến trước mặt cậu, cảm giác hết sức áp bách, Khương Hà khẩn trương xê dịch sang bên cạnh, “Cậu muốn làm gì? Còn muốn xài vũ lực hả?” Lôi Văn Uyên đột nhiên cúi người xuống, dùng một tay nâng chân nâng của cậu, một tay ôm lấy lưng của cậu, trực tiếp chặn ngang bế người lên.
“A! Làm tôi sợ hết hồn, Lôi Văn Uyên, cậu mau buông tôi xuống! Làm gì có thằng đàn ông nào bị ôm như vậy, tôi đi được chưa? Này!” Khương Hà theo bản năng ôm cổ của hắn, sau đó lập tức phản ứng lại, giãy giụa muốn xuống đất, nhưng Lôi Văn Uyên sức lực mạnh, cứ ôm chặt người như thế.
Hai người đang ồn ào thì cửa ký túc đột nhiên bị mở ra, sau đó Nghiêm Niên vừa vào cửa liền thấy được “hành động thân mật” của hai thằng bạn cùng phòng của mình, cậu ta kéo vali đứng sững sờ ở cửa.
Bên trong Khương Hà cũng ngây dại, bình tĩnh nhất chính là Lôi Văn Uyên, hắn ôm Khương Hà không hề có vẻ tốn sức, còn gật đầu chào hỏi với bạn cùng phòng mới, “Xin chào.”
Nghiêm Niên hoàn hồn, cười gượng nói: “À, à, xin chào xin chào, tôi tên là Nghiêm Niên, nghiêm của nghiêm túc niên của tuổi tác ấy, các cậu là?”
Khương Hà giơ tay mấy đập bạch bạch lên vai của Lôi Văn Uyên, “Cậu còn không mau bỏ tôi xuống! Tên đầu heo này!” Ăn mấy cái đánh mà Lôi Văn Uyên không chớp mắt lấy một cái, sau khi buông người xuống thì nói: “Lôi Văn Uyên.”
Khương Hà lại lập tức đẩy hắn ra, sau đó nở nụ cười nói với Nghiêm Niên: “Tôi tên Khương Hà, Khương của hành, phi, Khương của gừng, hà của nước sông. Tôi là bạn nối khố của tên chó này, Lôi của cậu ta là sấm sét, Văn là văn hóa, Uyên là uyên bác.”
Nghiêm Niên có chút kinh ngạc, hai người bạn nối khố cùng thi đậu đại học Bắc Minh, còn là một khoa, rất hiếm thấy, cũng làm cho người ta hâm mộ. “Tình cảm của các cậu tốt ghê.”
“Cái rắm ấy, nếu không phải tôi hạ mình chơi với cậu ta, cậu mới không có nổi một người bạn. Bây giờ chúng tôi muốn đi lấy bưu kiện, cậu đi không?” Khương Hà ghét bỏ trừng mắt nhìn Lôi Văn Uyên một cái, sau đó nhiệt tình mời bạn cùng phòng mới.
Nghiêm Niên đẩy đẩy mắt kính của mình, thân thiện cười nói, “Tôi không có bưu kiện, các cậu đi đi.”
“Ok.” Hai người Khương Hà đi ra ký túc xá.
Đi xuống lầu, Khương Hà nói: “Cậu bạn cùng phòng này thoạt nhìn có thể ở chung, vừa hình chính là hình tượng nhân vật học bá rồi, mắt kính dày như vậy, nhất định áp tai rất đau.”
Thị lực của hai người đều rất tốt, đây cùng là nhờ tính kỷ luật tự giác của Lôi Văn Uyên tự hạn chế và sự quản lý kiềm chế của hắn đối với Khương Hà, Khương Hà khá thích chơi game, nhưng Lôi Văn Uyên gần như cấm cậu chơi, sau khi đấu trí đấu dũng một phen, Khương Hà thất bại thảm hại, cũng chưa từng chơi lại.
“Ừm.” Lôi Văn Uyên đáp một tiếng.
Nếu là người khác gặp được kiểu sau một đoạn dài mới đáp lại một tiếng của hắn, nói không chừng sẽ không còn nói tiếp được nữa, nhưng Khương Hà thì không, bản thân cậu có thể nói mọi thứ một cách rất hứng thú.
Vì vậy dọc theo đường đi, Lôi Văn Uyên đều nghe đối phương nói, bản thân thỉnh thoảng trả lời một câu. Điểm chuyển phát nhanh cách đó không xa, chẳng mấy chốc đã đến nơi, ga trải giường, mền bông, chăn bông của hai người được dồn vào hai chiếc thùng lớn, Lôi Văn Uyên mượn xe đẩy để đẩy trở về.
Khương Hà lại lải nhải ở đàng kia, còn cố ý đụng vào bả vai người ta một cái, “Ớ, chị gái kia vừa nhìn thấy cậu là hai mắt tỏa ánh sáng, sao cậu không đồng ý thêm WeChat người ta?”
Lôi Văn Uyên dù có bị đụng một phát cũng vững bước đi tới, “Không thêm bạn người lạ.”
Khương Hà “Stop” một tiếng, “Cậu thêm WeChat của chị ấy, nói không chừng trò chuyện liền có tình cảm, sau đó hẹn hò mấy lần! Như vậy sẽ không còn là người xa lạ rồi?”
“Tôi thấy da cậu lạ ngứa rồi nhỉ.” Lôi Văn Uyên không mặn không nhạt nói một câu.
Khương Hà không dám nói đùa với hắn nữa, chỉ là ngoài miệng vẫn không buông tha người, lẩm bẩm nhỏ giọng nói: “Chỉ biết hù tôi thôi, bộ từng học võ ghê gớm lắm sao?”
Từ nhỏ cậu từng bị Lôi Văn Uyên chỉnh không ít lần, đặc biệt là lúc học cơ sở, trong thời kỳ nổi loạn, không thể kiềm chế bản thân, nhưng bên cạnh có Lôi Văn Uyên, muốn học hư cũng khó, cuối cùng còn không phải nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn đi tới đại học rồi sao.
Trở về Lôi Văn Uyên liền trải giường cho hai người, Khương Hà ngồi ở tại chỗ gọi điện thoại. “Dạ, tụi con đang trải giường, điều kiện ký túc xá rất tốt, mỗi người một giường, bàn học, tủ quần áo cái gì cũng có, mẹ cũng đừng lo lắng. Dạ dạ dạ, con cũng trưởng thành rồi, sao có thể đi lạc nữa chứ? Được rồi, được rồi, con cúp máy nhé, đang bận rồi.”
Nghiêm Niên nhìn Khương Hà nói chuyện điện thoại xong liền bắt đầu chơi di động, lại nhìn sang Lôi Văn Uyên chịu thương chịu khó trải giường chiếu, dọn va li, hứng nước ấm, châm trà cho cậu, cảm thấy chữ “bận” này nên được định nghĩa lại rồi.