Vì vận động quá kịch liệt trước khi đi ngủ, cho nên đến ngày hôm sau lúc Trình Tuyển Vân cố gắng mở mắt ra thì đã là buổi chiều, xung quanh anh đã không còn hơi ấm của Nghiêm Vấn Phong, anh không biết hắn đã rời đi từ lúc nào.
Bước chân xuống giường, anh suýt chút nữa đứng không vững, thầy Trình phải tự đỡ lấy người mình, trong lòng thầm mắng chửi tên côn đồ thối tha đó mấy chục lần.
Vừa rửa mặt xong, điện thoại ở đầu giường đã rung lên hai lần, Trình Tuyển Vân khó khăn nhấc máy, mở ra thì thấy cuộc gọi nhỡ từ Nghiêm Vấn Phong, hình ảnh đại diện của hộp thoại Wechat trên cùng là mái tóc màu đỏ quen thuộc, có tên là: “Đại ca xã hội đen”, thời gian gọi là vừa nãy.
[Đại ca xã hội đen]: Vẫn chưa tỉnh à?
[Đại ca xã hội đen]: Tỉnh lại thì gọi cho tôi.
Trình Tuyển Vân bĩu môi, nhưng vẫn nhắn tin trả lời.
[Cầu Vồng Tiểu Vân − thầy Trình]: Tôi vừa tỉnh dậy.
Tin nhắn được gửi đi không lâu thì Nghiêm Vấn Phong đã gọi đến, Trình Tuyển Vân bất giác nhấn nút trả lời, nghe thấy giọng nói nam tính trong từ điện thoại phát ra: “Sao bây giờ mới dậy? Mấy giờ rồi? Anh đã ăn gì chưa?”
“Tối hôm qua mệt như thế, suýt chút nữa tôi đã ngủ như chết đi luôn rồi.” Trình Tuyển Vân tức giận nói.
Nghiêm Vấn Phong ở đầu dây bên kia cúi đầu cười: “Là do tôi đã dùng quá sức, anh vất vả rồi, xin lỗi thầy Trình.”
“…”
Chết tiệt, lại bị trêu chọc nữa rồi!
“Anh mệt thì đứng dậy tắm rửa rồi nằm nghỉ tiếp đi, tôi kêu người mang đồ ăn cho anh.”
“Ồ, không ăn thì phí chẳng qua là do tôi lười nấu nướng mà thôi.”
Nghiêm Vấn Phong “Ừm” một tiếng, một giọng đàn ông đột nhiên vang lên từ đầu dây bên kia: “Ông chủ…”
Nghe hơi quen tai, hình như là Triệu Tùy
Nghiêm Vấn Phong nói: “Tôi cúp máy trước đây, anh ngoan ngoãn ở nhà chờ đi.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Trình Tuyển Vân nhìn cuộc gọi đã kết thúc rồi lại nhớ tới khuôn mặt tuấn tú, có những đường nét sắc sảo mà không có chút điểm xấu nào của Triệu Tùy.
Những anh chàng đẹp trai luôn thích tụ tập chơi với nhau nhỉ.
Trình Tuyển Vân phát hiện ra rằng kể từ khi anh ngủ với Nghiêm Vấn Phong, danh sách việc cần làm hằng ngày của anh chín h là thay ga và giặt ga trải giường.
Anh khổ sở thay ga trải giường mới, chiếc ga trải giường màu xanh đậm vừa mới thay chưa được 1 ngày đã bị anh ném vào máy giặt không thương tiếc.
Tấm ga trải giường mới được Triệu Tùy mang đến, có màu xanh đậm vô cùng lộng lẫy.
Trình Tuyển Vân đặt một chiếc bàn nhỏ trên giường, uể oải vẽ những bức vẽ bằng bút chì màu của trẻ em, cái danh “giáo viên nhà trẻ” nghe có vẻ thoải mái, nhiều người nghĩ chỉ cần đưa bọn trẻ đi chơi nhưng thực ra anh phải học rất nhiều thứ khác, nhiều năm học như vậy không nói đến nét chữ, nét vẽ mà anh còn rất giỏi những thứ khác, vũ đạo nhảy múa cho trẻ em, bài hát đơn giản cho thiếu nhi và những ca khúc đàn dương cầm anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đặc biệt là những bức tranh được anh vẽ rất sinh động, đáng yêu được các em nhỏ rất yêu thích, thầy thường dùng một ít bút chì và bút màu để vẽ những tấm thẻ khen thưởng nhỏ, coi như đó là phần thưởng nho nhỏ động viên các em giúp các em có những buổi ăn trưa thật ngon miệng, những giấc ngủ ngon, để các em ngày nào cũng ngoan ngoãn đi học. Anh thường sẽ vẽ khi có thời gian rảnh rỗi, điều này không chỉ giết thời gian mà còn khiến lũ trẻ vui vẻ.
Trình Tuyển Vân đã vẽ một bức tranh, một con chó lớn có bộ lông màu nâu mượt mà đang ngồi thè lưỡi trên bãi cỏ, nô đùa ngồi chơi với một quả bóng, rồi lăn lộn hoặc là đuổi theo một con bướm nhỏ.
Không biết vì sao, anh đột nhiên cảm thấy con chó lớn này có chút giống Nghiêm Vấn Phong nên cười phá lên.
Khoảng nửa tiếng sau, ngoài sân có người gõ cửa, Trình Tuyển Vân vội vàng xuống giường, mặc áo khoác bông đi ra ngoài sân, nhìn qua lỗ mắt mèo chính là Triệu Tùy, mặc một bộ đồng phục màu vàng nào đó.
Trình Tuyển Vân ra mở cửa, Triệu Tùy đỏ mặt không dám nhìn anh, chong chóng tre trên mũ bảo hiểm màu vàng vẫn đang chậm rãi quay, anh ta cầm một hộp cơm màu trắng trong tay, đưa cho Trình Tuyển Vân: “Đây là ông chủ nhờ tôi đưa tới.”
“Ồ, cảm ơn cậu.” Trình Tuyển Vân nhanh chóng nhận lấy, cẩn thận hỏi anh ta: “Cậu có muốn vào nhà uống một cốc nước không? Đang là mùa đông nhưng anh lại nhìn thấy khuôn mặt Triệu Tùy đỏ bừng đổ đầy mồ hôi, còn tưởng rằng anh ta đã chạy một mạch tới đây.”
“Không, không cần!” Triệu Tùy vội vàng xua tay, hơi cúi đầu với anh rồi xoay người chạy đi. Trình Tuyển Vân nhìn bóng lưng anh ta rời đi, càng cảm thấy kì lạ. “Tại sao Nghiêm Vấn Phong lại bảo Triệu Tùy đưa cơm tới?”
Nhưng lại ngửi được mùi thơm thoang thoảng của rau củ từ trong hộp cơm tỏa ra, Trình Tuyển Vân liền lập tức vứt bỏ nghi hoặc, vui vẻ trở về phòng ngủ, đặt hộp cơm ở trên chiếc bàn nhỏ, mở hộp thức ăn ra, lại là món ăn của nhà hàng Hàng Châu hôm đó, tuy đã thay đổi các món khác nhưng hương vị vẫn rất ngon miệng.
Lần này Trình Tuyển Vân không cẩn thận ăn quá no, thu dọn hộp cơm thuận tay ném ở cửa phòng, định lần sau ra ngoài sẽ vứt đi, ngâm nga một khúc trở về giường ngủ tiếp tục vẽ. Sau khi vẽ vài bức tranh, anh không tài nào mở mắt ra được. Trước khi cuộn tròn trên giường và chìm vào giấc ngủ, Trình Tuyển Vân thầm mắng mình vô dụng, chờ đến mùa xuân anh nhất định phải bắt đầu tập thể dục! Mỗi buổi sáng phải chạy bộ, nâng tạ tại nhà,…
Khi Nghiêm Vấn Phong về nhà thì trời đã tối, thấy trong nhà không bật đèn, hắn tự lấy chìa khóa ra mở cửa, căn phòng yên tĩnh, nếu không phải vì có đôi giày được đặt ngay ngắn ở trước cửa, hắn sẽ nghĩ rằng Trình Tuyển Vân đã đi ra ngoài.
Khẽ bước vào phòng ngủ, hắn phát hiện trên giường có một chỗ phồng lên trong chiếc chăn nhỏ, nghe kĩ có thể nghe thấy hơi thở nhẹ.
Nhìn thấy anh Nghiêm Vấn Phong có lại tâm trạng vui vẻ, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, tất cả mệt mỏi, phiền nhọc vì đọc tài liệu cả ngày đã biến mất. Hắn không muốn bật đèn sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Trình Tuyển Vân, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, cúi xuống hôn lên chóp mũi của anh: “Còn chưa tỉnh dậy? Con sâu lười.”
“Hừ…” Trình Tuyển Vân cảm thấy ngứa mũi, nghiêng đầu, hừ nhẹ một tiếng. Trình Tuyển Vân nằm ngủ trong chăn rất ấm áp, khuôn mặt nhỏ dịu dàng, giống như một miếng bánh ngọt khiến Nghiêm Vấn Phong muốn cắn một miếng, nhưng chưa kịp mở miệng thì điện thoại trong túi quần lại rung lên, Nghiêm Vấn Phong sợ làm Trình Tuyển Vân thức giấc nên đã tắt nó đi. Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé kia một hồi rồi khẽ thở dài, đưa tay sờ sờ lỗ tai Trình Tuyển Vân, nhẹ giọng nói: “Tôi đi ra ngoài một lát, dậy nhớ ăn cơm nhé. Có lẽ tối nay tôi sẽ về muộn. Anh cứ đi ngủ trước, đừng chờ tôi.”
Trình Tuyển Vân đang mơ mơ màng màng trong giấc ngủ nghe thấy có người nói chuyện, theo bản năng đáp lại hai tiếng “Ừ ừ”, sau đó quay đầu lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Nghiêm Vấn Phong cười, hắn không biết con sâu lười này nghe được mấy câu, cho nên đã gửi tin nhắn Wechat cho anh ngay sau đó.
Khi Nghiêm Vấn Phong bước ra sân, hắn lấy điện thoại di động ra để gọi lại cuộc gọi nhỡ lúc nãy, người ở đầu dây bên kia nói rất nhiều chuyện, Nghiêm Vấn Phong đau đầu lục trong túi muốn tìm một điếu thuốc để hút, nhưng phát hiện bao thuốc đang để trong phòng riêng ở quán trà mà hắn đã làm việc vào ban ngày, hắn bất lực xoa xoa thái dương nói: “Tôi hiểu rồi, anh thông báo cho Ngô Thư Thanh kết thúc đi, tôi sẽ lo chuyện ở quán trà trước, khi nào có tài liệu thì gửi đến cho Triệu Tùy.”
Khi Nghiêm Vấn Phong đóng cửa chống trộm, tay chân hắn rất nhẹ nhàng vì sợ đánh thức “cậu nhóc” đang ngủ cuộn tròn bên trong chiếc chăn kia.
Khi Trình Tuyển Vân tỉnh dậy đã hơn mười hai giờ đêm, anh theo thói quen duỗi tay ra, phát hiện bên cạnh giường đã lạnh.
Có chút khát nước, Trình Tuyển Vân mơ mơ màng màng đi vào bếp rót nước, khi cầm chiếc cốc trong suốt màu hồng nhạt lên, anh sững người một lúc, chậm rãi rót một cốc nước lạnh, trong lúc uống anh cảm thấy không yên lòng, sau khi uống xong thì anh định bước chân ra khỏi bếp, lúc này lại thấy chiếc cốc màu đỏ đang đặt trên bàn ăn.
Ngôi nhà yên tĩnh, như là anh đã quá quen thuộc. Anh dường như mơ hồ nhớ rằng Nghiêm Vấn Phong đã đến vào lúc tối, hắn có kêu anh, còn nhắc nhở anh phải ăn tối.
Anh mở tủ thì thấy mì khô đã biến mất. Nhìn vào túi mì trống không, Trình Tuyển Vân có chút ngơ ngẩn, vì bản thân không đói nên anh trở lại giường và cuộn tròn trong chăn.
Thực ra trong tủ lạnh có không ít nguyên liệu, đều là Nghiêm Vấn Phong mang tới, nhưng anh tức giận không muốn nhìn thấy nó, thà đói còn hơn.
…Thực ra.
Trình Tuyển Vân hơi buồn, tức ngực. Anh rất khó chịu, mới có mấy ngày mà sao anh lại thành ra thế này, rõ ràng anh ở một mình nhiều năm như vậy, bây giờ lại trốn trong chăn, bày ra bộ dạng đạo đức giả cho ai xem đây. Cũng không ai để ý tới anh.
Sau đó, anh không buồn nữa, người vẫn đau nhức, đặc biệt là ở thắt lưng và bụng, giống như là thực hiện hàng trăm lần động tác gập bụng, vừa tự xoa bóp vừa tự nhủ đừng có nghĩ ngợi nữa dù sao cũng chỉ là mối quan hệ bạn tình.
Người ta có một gia đình lớn và một sự nghiệp vững chắc, làm sao người ta có thời gian để ngủ với một bạn tình có vẻ bề ngoài bình thường, nói chuyện cũng không ngọt ngào chỉ biết ngủ trong chăn chứ.
…Hơn nữa, rõ ràng là bản thân Nghiêm Vấn Phong không kiềm chế được, cứ hay trêu chọc anh như vậy, khiến anh hoa mắt mệt mỏi cả ngày, buổi tối Nghiêm Vấn Phong đến anh thậm chí không thể thức dậy nổi, vẫn chưa nói được lời nào thì hắn đã rời đi.
Nghĩ về điều đó, Trình Tuyển Vân có chút đau khổ. Thôi, quên đi, dù sao anh cũng đã chấp nhận số phận của mình rồi.
Anh không đẹp trai và cũng có hơi chút ngốc nghếch, anh chỉ là một giáo viên mẫu giáo bình thường, nhàm chán lại nhạt tẻ, chẳng trách mọi người không thích anh.
Trình Tuyển Vân hơi nhớ bà nội.
Anh lẵng lẽ rơi hai hàng nước mắt, những giọt nước mắt nhanh chóng thấm đẫm chiếc gối, để lại một vết nước to trên gối.