Đã vài ngày Vệ Trác không đến trường, không biết trong nhà hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều chuyện này không liên quan đến tôi, thậm chí tôi còn hơi vui mừng bởi vì cuối cùng cũng không còn ai làm phiền chuyện học hành của mình nữa.
Lâm Chính Nam mỗi ngày đều tận tâm giúp tôi học bổ túc môn ngữ văn, nhân tiện còn có thể cho tôi xem những ghi chép trên lớp của hắn. Nếu như không có sự kiện phá bĩnh của hắn ở đời trước thì tôi nghĩ tôi và hắn sẽ trở thành bạn bè.
Tôi làm xong đề thi chờ Lâm Chính Nam sửa bài giúp mình, nhìn thấy hắn cầm bút đỏ với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc khiến tôi có cảm giác hơi lo lắng không thể giải thích được.
Hắn đang sửa đề thi cho tôi còn tôi nhìn chằm chằm hắn sửa bài, vô thức bị đôi tay hắn hấp dẫn, cậu chàng Lâm Chính Nam này chẳng những có khuôn mặt tuấn tú mà ngay cả đôi tay cũng rất đẹp, khớp xương đều đặn rõ ràng, ngón tay thon dài.
Lúc tôi đang ngơ ngẩn ngắm tay của hắn thì hắn đã chữa đề thi cho tôi xong rồi, hắn đẩy đề thi về phía tôi, gật gật đầu nói: “Lần này có tiến bộ rất lớn, những câu lần trước tôi đã giản lại cho cậu đều làm đúng, có điều vẫn phải chú ý đến phần dịch nghĩa của văn cổ, gần như không dịch được ý nghĩa đúng.”
“Được, về tôi sẽ tìm một số đề luyện tập thêm.”
Sau đó hắn nói thêm những điểm quan trọng, tôi cũng chăm chú lắng nghe, mắt thấy bầu trời bên ngoài đã dần tối đen, Lâm Chính Nam vội cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Chắc bây giờ căng tin đã không còn đồ ăn rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Tôi hơi bất đắc dĩ, thở dài nhìn ra sắc trời bên ngoài, thực ra tôi không muốn đi ăn cùng với Lâm Chính Nam, nhưng hắn đã dạy tôi học bổ túc môn ngữ văn lâu như vậy rồi, tôi không thể từ chối được.
Theo gợi ý của tôi, cả hai đi đến một quán ven đường mua bánh nướng ăn luôn, hiển nhiên đây là lần đầu tiên Lâm Chính Nam ăn món này, động tác nuốt của hắn rất mất tự nhiên, mới ăn được hai miếng đã quay đầu muốn sang siêu thị bên kia đường mua nước.
Tôi không để ý đến hắn, cầm lấy bánh của mình đi lên phía trước.
Sắp tới giờ tự học buổi tối, lo lắng tới muốn muộn nên bước chân nhanh hơn một chút không để ý đường đi, vô tình đụng trúng một người, đang định ngẩng đầu giải thích thì thoáng cái đã sững người lại: “Vương Tử Khâm? Sao cậu lại tới đây?”
Vương Tử Khâm dùng lợi thế chiều cao nhìn tôi với ánh mắt trịnh thượng, tủm tỉm cười nói: “Trùng hợp thật đấy, không ngờ chúng ta lại có duyên tới vậy.”
Tôi lùi về sau vài bước muốn cách xa Vương Tử Khâm ra, hắn thấy Lâm Chính Nam ở phía sau đang đuổi tới đây liền ra hiệu cho người đi theo ngăn Lâm Chính Nam lại, sau đó nắm lấy chắny tôi kéo mạnh đi.
Hành động này rõ ràng đã được chuẩn bị sẵn.
Tôi chống cự không lại hắn, bị hắn tùm lấy kéo thẳng vào trong xe, hắn dùng cả tay lẫn chân ép tôi xuống ghế, đóng cửa lại, tài xế thấy vậy lập tức khỏi động ô tô.
Tôi chẳng thể nào ngờ được mình sẽ bị bắt cóc ngay giữa ban ngày như thế này.
Thấy tình hình đã định sẵn nên chẳng còn muốn phí sức đi phản kháng nữa, nói: “Được rồi, tôi không chống cự nữa, cậu buông ra đi.”
hắn nghe xong chẳng những không buông tay, ngược lại càng dùng sức xiết chặt cổ tay của tôi, ấn hai tay tôi lên trên đỉnh đầu, mang theo tính trẻ con nói: “Tôi không buông đấy.”
Tôi bị cơn tức làm cho bật cười, nén nhịn hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Đương nhiên là làm cậu rồi.” Hắn cười rất vui vẻ cũng rất gợi đòn: “Sau lần trước tôi thật sự không thể quên được cậu.”
Tên này muốn trả thù tôi đây mà, tôi không muốn hắn đạt được ý muốn, nhân lúc hắn không để ý tôi nhấc đầu đập mạnh vào sống mũi của hắn. hắn bị đau kêu lên một tiếng vội ôm lấy cái mũi của mình, tôi thấy cơ hội đã tới liền lên gối thật mạnh vào phía bụng trên, hắn bị lực đánh vào đập thẳng lên cửa xe. Tài xế thấy chúng tôi đánh nhau thành ra như vậy cũng vội vàng dẫm chân phanh, quay đầu lo lắng hỏi: “Thiếu, thiếu gia, cậu không sao chứ?”
Mũi Vương Tử Khâm đỏ ửng, cả khuôn mặt méo mó vì cơn đau, hắn nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: “Tiếp tục lái xe.”
Hắn nhìn tôi, nụ cười ban nãy còn trên mặt đã hoàn toàn tắt ngấm, giống như một con ác quỷ muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, hắn nói: “Hôm nay tôi nhất định phải chơi chết cậu!”