Ôn Mộ Sanh nhìn đội này một cái thì phát hiện Liễu Tinh được mọi người bảo vệ ở giữa, hắn hơi nhướng mày, ôn hòa mà cười nói: “Xin chào, mọi người đến đây tìm thức ăn sao?”
“Đúng, đúng vậy.” Ông chú cẩn thận nói, sợ đụng chạm đến nhóm người có dị năng này.
“Chúng ta vừa mới xử lý đám xác sống xong, có thể để chúng tôi lấy một ít thức ăn trước không?” Người đàn ông nho nhã lễ độ trao đổi với bọn họ, giọng điệu như vậy làm ông chú hơi thở phảo nhẹ nhõm một hơi, hình như đối phương không phải người xấu.
“Đương nhiên là được.” Ông chú vội vàng gật đầu.
Mà Liễu Tinh đứng phía sau ông chú lại nhìn Ôn Mộ Sanh và Quý Sâm bằng ánh mắt có chút nóng rực, hai người đàn ông này cũng không thua gì Bạch Cảnh Chi lúc nãy.
Quý Sâm nói với thanh niên đầu đinh bên cạnh : “La Ngân, lên xe kêu nhóm anh Triệu đến đây.”
“Vâng!” La Ngân đang tìm kiếm tinh hạch vội vàng lên tiếng, nhanh chóng chạy đi ra ngoài, không một lát liền dẫn theo một đôi vợ chồng đến đây, trong lòng người phụ nữ còn ôm một đứa bé.
“Đội trưởng.” Triệu Hưng Châu kính trọng mà gật đầu với Quý Sâm, sau đó đi đến cạnh kệ để hàng, đặt túi gạo và bột mì vào trong không gian.
Anh ta là dị năng hệ không gian vừa được Quý Sâm cứu từ trong miệng xác sống, Quý Sâm thấy vợ chồng anh ta không chỗ để đi thì đề nghị bọn họ gia nhập đội ngũ.
Nhóm Liễu Tinh nhìn đến đồ ăn biến mất ở trên tay Triệu Hưng Châu, tức khắc mơ to mắt khiếp sợ, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy được dị năng hệ không gian!
Loại dị năng này, tốt thật đấy……
Liễu Tinh nhìn dị năng hệ không gian tuy rằng cũng có chút hâm mộ, nhưng gã vẫn chú đến người đàn ông được gọi là “Đội trưởng” hơn, hệ không gian thì sao? Những thức ăn đó còn phải quy về đội trưởng hết à?!
Hơn nữa, bọn họ lấy nhiều đồ ăn như vậy, nhất định không sợ đói bụng……
“Các anh giỏi quá, giết được nhiều xác sống như vậy.” Liễu Tinh tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Quý Sâm, “Các anh có ai bị thương không? Tôi là dị năng hệ chữa trị, có thể chữa giúp các anh.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Quý Sâm và Ôn Mộ Sanh tức khắc tập trung ở trên người Liễu Tinh.
‘’Ồ? Cậu chính là người có dị năng chữa trị kia à?” Ôn Mộ Sanh ôn hòa nói, dáng vẻ trông rất hứng thú.
“Đúng rồi.” Liễu Tinh ngại ngùng mà cười cười, “Tôi tên Liễu Tinh, các anh là?”
“Đây là đội trưởng của chúng tôi Quý Sâm, tôi là phó đội trưởng, Ôn Mộ Sanh.” Ôn Mộ Sanh giới thiệu, rất có hứng thú mà đánh giá Liễu Tinh một chút, hắn không nói gì mà quay đầu nhìn về phía La Ngân, “La Ngân, vừa nãy không phải cậu không cẩn thận bị nhũ băng của tôi làm bị thương sao? Có cần chữa hay không?”
Liễu Tinh nhìn về phía La Ngân, mỉm cười dịu dàng.
La Ngân trực tiếp trợn mắt rồi chậc một tiếng, lớn tiếng nói: “Tôi không cần! Chỉ bị đông lạnh một chút thôi, còn không chảy máu, tôi không có yếu như vậy!”
Ôn Mộ Sanh cười cười, ngại ngùng mà nhìn về phía Liễu Tinh, “Xin lỗi, tính tình của cậu ta không tốt lắm.”
Liễu Tinh vội vàng tỏ vẻ không sao, gã nhìn Quý Sâm vẫn luôn im lặng nghiêm túc bên cạnh, cẩn thận mà nói: “Đội trưởng Quý Sâm có cần chữa trị không? Tôi thấy hình như trên tay anh ấy có vết thương……”
Ôn Mộ Sanh nhìn Quý Sâm, đối phương vẫn không nói gì, hắn giải thích thay đối phương: “Đó là vết thương lúc trước thôi, không sao cả.”
“Vậy sao……” Liễu Tinh có chút mất mát mà cúi đầu, “Xin lỗi, tôi chỉ muốn giúp đỡ một chút thôi……”
Đồng đội xung quanh Liễu Tinh vội vàng an ủi gã.
Ôn Mộ Sanh hơi híp mắt, không nói gì.
Liễu Tinh mất mát trong chốc lát, cảm thấy đối phương đã nhìn ra sự chân thành của mình thì liền thuận theo an ủi của mọi người mà khôi phục dáng vẻ bình thường.
Triệu Hưng Châu dự trữ hơn nửa thức ăn, Quý Sâm liền bảo anh ta ngừng lại, phần còn lại để lại cho người khác.
“Đồ ăn còn lại cho mọi người.” Quý Sâm trầm giọng nói.
Liễu Tinh vội vàng tỏ vẻ cảm ơn, nhưng mà Quý Sâm chỉ liếc gã một cái, sau đó xoay người giúp các đồng đội của mình nhặt tinh hạch đi; Liễu Tinh bị làm lơ hơi cắn môi, lộ ra vẻ ấm ức.
Những người khác trong đội của Liễu Tinh vội vàng đi dọn thức ăn, chỉ còn lại có một mình Liễu Tinh, gã do dự một chút rồi đi đến bên cạnh Ôn Mộ Sanh và Quý Sâm, thấp giọng hỏi nói, “Tôi có thể gia nhập đội của các anh được không?”
Quý Sâm và Ôn Mộ Sanh động tác dừng lại, trao đổi ánh mắt với nhau.
“Tôi là dị năng hệ chữa trị, nhất định sẽ trợ giúp được cho các anh.” Liễu Tinh chờ mong mà nhìn hai người.
Dị năng hệ chữa trị …… Quý Sâm và Ôn Mộ Sanh đột nhiên nhớ tới nụ hôn với Yến Ly, vẻ mặt có hơi dịu lại.
“Xin lỗi.” Quý Sâm trực tiếp từ chối.
Ôn Mộ Sanh hơi nhếch môi, chỉ chỉ mọi người phía sau Liễu Tinh, “Không phải cậu ở trong đội của bọn họ sao?”
“Các anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ ở cùng tòa nhà với bọn họ mà thôi…… Bởi vì bọn họ rất dễ bị thương, cho nên tôi mới đi theo để giúp bọn họ chữa thương.” Liễu Tinh nhẹ giọng giải thích nói, “Tôi còn chưa gia nhập đội nào cả.”
Ôn Mộ Sanh nhìn Liễu Tinh vẻ mặt chân thành, ôn hòa nói: “Thì ra là thế, đúng là dị năng của cậu rất có ích, chỉ là hiện tại tạm thời chúng tôi vẫn còn chuyện khác, nếu sau này cần, chúng tôi sẽ tìm cậu, được sao?”
Giọng nói Ôn Mộ Sanh nhẹ nhàng mà từ tính, tựa như đang thân mật dỗ dành người yêu.
Liễu Tinh nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt có chút rụt rè mà hiện lên hai luồng đỏ ửng, “Được, được……”
Một thiếu nữ nhặt tinh hạch ở gần Ôn Mộ Sanh nghe hết mọi chuyện:…… Lại thêm một kẻ ngốc bị sắc đẹp của đội trưởng và phó đội trưởng cám dỗ, sau đó thì bị phó đội trưởng lừa nữa rồi.
Các bạn đồng hành phía sau Liễu Tinh đã lấy xong đồ ăn, bọn họ nói với Liễu Tinh: “Tiểu Tinh, chúng ta cần phải trở về! Nơi này cách chung cư Cảnh Dương hơi xa, chúng ta phải nhanh chóng trở về mới được, nếu không trời tối mất.”
Liễu Tinh tạm biệt nhóm Ôn Mộ Sanh, sau đó vội vàng trở lại đội ngũ, cùng mọi người rời đi.
Quý Sâm và Ôn Mộ Sanh nhìn phương hướng bọn họ rời đi, liếc nhau.
Địa chỉ lúc trước Yến Ly để lại hình như chính là chung cư Cảnh Dương…… Không biết Yến Ly suy xét đến đâu rồi?
Yến Ly không biết Quý Sâm và Ôn Mộ Sanh đã gặp Liễu Tinh, gần đây cậu đang u mê với xây dựng hoàn thiện không gian của mình, trải qua mấy ngày nay ra ngoài giết xác sống tìm kiếm nhiều thứ khác nhau, hắn không gian đã chỉnh trang gần ổn rồi.
Xung quanh nhà gỗ đặt một số máy phát điện năng lượng mặt trời, một số được sử dụng cho các thiết bị điện trong ngôi nhà gỗ, có một số được sử dụng để sạc pin bình ắc-quy.
Trước ngôi nhà gỗ là một cánh đồng rộng đã được gieo hạt, một nửa trồng lúa mì và lúa nước, nửa còn lại trồng các loại rau trái cây; vì thế, Yến Ly còn cố ý đến hiệu sách một chuyến, lấy một ít sách liên quan đến gieo trồng, vừa nghiêm túc học cách gieo trồng các loại hoa màu rau dưa trái cây, vừa trồng theo, phải mất mấy đêm mới trồng được hạt giống và lúa giống..
Hệ thống tưới thông minh cũng đã được lắp đặt, sẽ tự động tưới rau đúng giờ mỗi ngày..
Bên trong ngôi nhà gỗ thậm chí còn thay đổi hơn, vốn là một ngôi nhà gỗ hai tầng bốn bức tường trống rỗng, hiện tại có phòng khách, phòng ăn, bếp và phòng tắm ở tầng một, vật dụng trong nhà như sô pha bàn trà bàn ăn đều đầy đủ mọi thứ, còn có máy nước nóng điện, máy giặt, bếp từ và các thiết bị gia dụng hàng ngày khác; vì phối với phong cách nhà gỗ, Yến Ly tìm đồ nội thất cơ bản đều là theo phong cách gỗ, làm cho cả căn nhà trông hài hòa thoải mái một ít.
Lầu hai có ba phòng, một phòng trong đó cậu chuẩn bị cho mẹ, hai phòng khác biến thành một phòng sách và một phòng ngủ, trong phòng sách có một giá sách lớn mà cậu chuyển về từ hiệu sách, phía trên chất đầy các loại sách, trên bàn sách còn có hai máy tính, tuy rằng trong không gian không thể lên mạng, nhưng Yến Ly nhân lúc bên ngoài không gian vẫn còn internet nên đã tải rất nhiều video, ebook và game trên máy tính, sau này nhàm chán có thể lôi ra xem.
Toàn bộ không gian đã trở nên càng ngày càng giống một thiên đường ấm áp.
Yến Ly u mê hậm chí còn đặt ghế công viên, thiết bị tập thể dục, đèn đường, v.v. trên bãi cỏ bên ngoài, bên hồ còn lắp đặt xích đu và lều vải nữa……
Khi người khác đều đi tranh giành đồ ăn, nước và tinh hạch, Yến Ly lại chạy đến các cửa hàng trang trí nội thất, hiệu sách và công viên…… Những nơi này không có nhiều xác sống như trung tâm thành phố, cũng sẽ không có ai đến tranh cướp với cậu, dần dần, trong không gian của Yến Ly cũng đã tích góp được hơn hai trăm tinh hạch.