Phương Bạch vừa về đến ký túc xá đã thấy Tạ Đình Ngọc ở trong bếp bận lên bận xuống làm tuyết lê hấp đường phèn cho Hà Lạc nhuận hầu, kiên nhẫn hấp xong còn ân cần bưng đến trước mặt Hà Lạc, dỗ hắn uống nhanh cho nóng.
Vô nghĩa, đương nhiên phải ân cần, nếu hôm nay lên chương trình mà Vu Mạn hỏi hắn sao cổ họng lại khàn, Hà Lạc sẽ trả lời như thế nào, chỉ nghĩ đến thôi Tạ Đình Ngọc đã thấy hãi rồi.
Nhưng Phương Bạch không biết nguyên do trong đó, cố ý về sớm chỉ vì muốn gặp anh một lần, kết quả vừa về đã thấy anh đang ân cần hỏi han người khác.
Hắn trầm mặt lướt qua hai người đi đến phòng Tạ Đình Ngọc nhìn thoáng qua, hai cái chăn vẫn còn bừa bộn chất đống ở trên giường, tức khắc càng đen mặt lại.
Hai ngày trước hắn muốn vào phòng ngủ của anh lại bị đẩy ra tới, nghĩ không nên quá gây áp lực cho anh, nên lúc đó Phương Bạch không kiên trì.
Vậy sao tối hôm qua Hà Lạc có thể đi vào ngủ, không phải hắn cũng bị từ chối sao? Bình dấm Phương Bạch tức khắc bị đánh đổ hoàn toàn, vị chua nồng nặc như bay khắp mấy dặm.
Vì nhỏ tuổi nhất, lại biết giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Tạ Đình Ngọc, Phương Ngọc vẫn luôn được Tạ Đình Ngọc thiên vị, đã quen được thiên vị rồi, sao có thể chịu đựng được cảm giác khi bị ngó lơ chứ.
Phương Bạch nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng, nhưng còn chưa ra khỏi cửa đã dừng lại, trong lòng nghĩ, không đúng, bây giờ anh còn đang do dự, hắn không thể nổi giận lung tung, vốn dĩ Tạ Đình Ngọc đã thích bé ngoan rồi, nếu nổi nóng vào lúc này sẽ chỉ khiến hắn mất nhiều hơn được, càng là lúc như này càng phải giả vờ đáng thương mới đúng.
“Tiểu Bảo, em ăn sáng chưa?” Tạ Đình Ngọc thấy Phương Bạch đột nhiên vào phòng, ngay cả chào cũng không chào một câu, sau đó lại nhanh chóng đi ra, cho rằng hắn vào phòng lấy đồ gì đó.
“Anh, tối qua em phải tham gia quay chụp cả đêm, giờ vừa đói vừa buồn ngủ quá.” Phương Bạch ra vẻ vừa mệt mỏi vừa đáng thương, lập tức bước đến ôm chặt lấy Tạ Đình Ngọc, cúi xuống dựa trán vào hõm vai Tạ Đình Ngọc, nhắm mắt lại nạp điện.
Quả nhiên Tạ Đình Ngọc vô cùng đau lòng ôm lấy hắn, miệng cũng lải nhải, “Công ty cũng quá quá đáng, sao lại sắp xếp hành trình công việc âm phủ cho em như thế chứ, lát nữa chúng ta còn có việc, giờ em còn chưa được ngủ bù, đợi lát nữa lên xe rồi em ngủ một lát đi, để anh chuẩn bị chút đồ ăn cho em ha.” Tạ Đình Ngọc vừa mắng công ty vừa dỗ dành Phương Bạch, anh vẫn luôn coi Phương Bạch như người bạn nhỏ để che chở.
Thật ra, bằng lưu lượng và khả năng hút tiền của hắn hiện nay, công ty nào dám bạc đãi hắn, tuy rằng phải quay chụp suốt đêm thật, nhưng trước đó hắn đã ngủ bù rồi, lúc quay chụp cũng được ăn ngon uống tốt, quay chụp xong cũng có thể ngủ một lúc ở chỗ gần đó rồi mới di chuyển đến nơi tiếp theo, là tự Phương Bạch nhất quyết đòi quay về ký túc xá để cùng xuất phát với Tạ Đình Ngọc.
Hà Lạc ở phía sau bĩu môi cạn lời, tên tiểu tử thúi này hiểu cách nên đắn đo sự mềm lòng của Tiểu Ngọc ra sao nhất, từ trước đã vậy rồi, Tạ Đình Ngọc luôn bị hắn ăn gắt gao.
Ba người ăn xong xuất phát đến địa điểm quay, hai người đều nhất quyết đòi ngồi chung một xe với Tạ Đình Ngọc, Tạ Đình Ngọc ngồi ở giữa hàng ghế phía sau, hai người chia nhau một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải anh.
Phương Bạch đã diễn là phải diễn cả vở, nghiêng đầu dựa vào vai Tạ Đình Ngọc nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Hơi thở nóng rực vẫn luôn phun vào cần cổ Tạ Đình Ngọc, khiến anh vừa ngứa vừa có chút tê dại.
Bên kia, Hà Lạc ôm lấy cánh tay Tạ Đình Ngọc, tay cũng không chịu yên phận, cứ phải nhéo nhéo xương ngón tay của Tạ Đình Ngọc suốt, phần da chỗ đó đều bị hắn nắn bóp đến nỗi đỏ lên nóng lên, Tạ Đình Ngọc muốn rút tay về lại bị hắn nắm chặt lấy chơi xấu.
Cứ như vậy, cả quãng đường, Tạ Đình Ngọc trở thành gối dựa và đồ chơi cho hai bọn hắn.
Anh nhìn thấy chú tài xế nhìn bọn họ với vẻ mặt khó hiểu qua kính chiếu hậu rất nhiều lần, nhất định là trong lòng đang nghĩ mấy cậu thanh niên trong nhóm này cũng quá nhão nhão dính dính rồi, chắc chắn là tình cảm rất tốt…..
Đến nơi, Hà Lạc và Phương Bạch bị gọi đi làm tạo hình trước, Tạ Đình Ngọc là lượt sau, lúc chờ ở phòng ngoài thì Thẩm Nhược Thần cũng tới rồi, Tạ Đình Ngọc vừa trông thấy hắn đã thấy hơi lo lắng hồi hộp rồi.
Bởi vì tuy lời tỏ tình của Phương Bạch và Hà Lạc cũng bị anh từ chối, nhưng anh coi hai đứa nó như em trai chăm sóc từ nhỏ đến lớn, cách ở chung cũng khá nhẹ nhàng tuỳ ý, cho nên sau khi từ chối cũng không quá xấu hổ, chỉ là phải thường thường ứng đối với tình yêu mãnh liệt hai đứa nó bày tỏ.
Nhưng là Thẩm Nhược Thần thì khác, tuy rằng nhỏ hơn Tạ Đình Ngọc một tuổi, nhưng là tính theo tháng thì thật ra cũng chỉ nhỏ hơn bốn năm tháng gì đó thôi, cho nên về cơ bản có thể coi là bạn cùng lứa tuổi, bối cảnh của Nhược Thần lại khủng như vậy, rất dễ mang cảm giác cách biệt về giai cấp với những người như Tạ Đình Ngọc, nói thẳng ra chính là xa cách hơn so với Phương Bạch và Hà Lạc.
Cho nên từ chối hắn xong, cứ gặp hắn là Tạ Đình Ngọc vẫn thấy rất xấu hổ, thế là cứ muốn tránh mặt hắn theo bản năng.
Nhưng còn chưa kịp tránh đi đã bị Thẩm Nhược Thần kéo tay lại. “Muốn đi đâu, sao cứ thấy em là trốn vậy.” Trên mặt Thẩm Nhược Thần vẫn giữ nguyên nụ cười hiền hòa, nhưng tâm tình lại có chút không ổn.
“….. Không phải, anh… Anh muốn đi vệ sinh chút, lúc sáng uống nhiều nước quá.” Tạ Đình Ngọc lung tung nói bừa một lý do, tuy rằng có chút muốn đi tiểu thật, nhưng thật ra thì không vội đến mức đó.
“Vừa lúc em cũng muốn đi, để em đi cùng anh.” Thẩm Nhược Thần tự nhiên ứng đối.
“…. Ha ha ha… Khéo quá ha ha ha….” Hai người cùng đi toilet, song song đứng trước bình nước tiểu ở gian ngoài.
Tạ Đình Ngọc do do dự dự cởi bỏ dây quần, móc ra bảo bối của mình, vừa quay đầu đã xấu hổ phát hiện Thẩm Nhược Thần đang không chút xấu hổ nhìn chằm chằm dương vật anh vừa móc ra. “Em…. Em đang nhìn cái gì.” Mặt Tạ Đình Ngọc nóng bừng lên.
“Có phải trước đó chưa thấy bao giờ đâu, chuyện càng quá mức cũng làm rồi còn gì?” Tạ Đình Ngọc tức khắc chín như con tôm luộc, Thẩm Nhược Thần cười tủm tỉm thu hồi tầm mắt, cũng móc chính mình ra mau chóng giải quyết vấn đề sinh lý.
Nhưng Tạ Đình Ngọc lại hồi hộp đến nỗi không tiểu ra được, cuối cùng vẫn là Thẩm Nhược Thần ôm lấy anh từ phía sau, cầm lấy côn thịt xinh xắn của anh, vừa xuy xuy vừa xoa nắn.
Bộ phận mẫn cảm bị người khác nắm trong tay xoa nắn, lại không đẩy ra được, cũng không dám la to tránh dẫn đến việc bị người khác vây xem, Tạ Đình Ngọc suýt nữa là cương cứng, đành phải nhanh chóng ấp ủ cảm giác buồn tiểu, qua một hồi lâu Tạ Đình Ngọc mới run run tiểu ra được.
Thẩm Nhược Thần chờ anh tiểu xong còn giúp anh vẩy vậy, lại tri kỷ nhét vào trong quần, giúp anh kéo khoá xong còn đóng cúc vào luôn.
Nhìn Tạ Đình Ngọc mất mặt chạy ra ngoài, tâm tình của Thẩm Nhược Thần tốt hẳn lên.
Buổi tối, sau khi trở về ký túc xá lại là một cuộc chiến gay gắt, Tạ Đình Ngọc nhìn hai người đứng chặn trước cửa, có chút đau đầu.
“Đêm nay anh muốn ngủ một mình, ai cũng không được vào.” Tạ Đình Ngọc đẩy hai người ra.
“Anh, không phải tối qua anh cho Hà Lạc vào ngủ rồi sao, đừng tưởng là em không biết, đêm nay nên đến lượt em.” Phương Bạch chơi xấu, nhân cơ hội chui vào từ bên canh, trực tiếp nhào lên giường của Tạ Đình Ngọc.
“….. Đây là chuyện cần cắt lượt luận phiên à?” Tạ Đình Ngọc đau đầu nói.
“Đúng rồi đấy, nếu muốn luận phiên thì trước kia cậu đã ăn vạ ngủ trong phòng Tiểu Ngọc bao lâu rồi, nói thế nào cũng nên đến lượt tôi mới đúng.” Hà Lạc không cam lòng yếu thế, cũng chen vào trong, nhào lên bên giường còn trống.
Hai người không ai nhường ai, hoàn toàn không có ý thoái nhượng, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng crack vang lên.
Hai người quay đầu lại xem, chỉ thấy Tạ Đình Ngọc cầm di động chụp lại cảnh hai người đang nằm trên giường, ôm mặt vừa thưởng thức hai vị mỹ thiếu niên cùng ngủ chung một giường vừa cảm thán.
“Ài, CP tình đầu của tôi, chụp ảnh quả thực là 360 độ không có góc chết, nếu là thật thì tốt biết bao nhiêu, tốt đẹp biết bao nhiêu.” Tạ Đình Ngọc nhìn ảnh chụp, vô cùng buồn bã.
Trong nhóm chỉ có Phương Bạch biết chuyện anh thích ship CP, thấy anh đang tưởng tượng chính mình với Hà Lạc, tức khắc xù lông, ngay cả da gà cũng nổi lên, phản ứng cực lớn, lập tức nhảy ra khỏi giường cách xa Hà Lạc tận hai mét.
Chỉ có Hà Lạc còn không hiểu ra sao, CP tình đầu cái gì chứ, Tiểu Ngọc đang nói chính mình với tên nhóc thúi Phương Bạch kia sao. Hà Lạc bỗng cảm thấy không khỏe.
“Hai đứa muốn ngủ trong phòng anh thì cứ ngủ đi. Vừa lúc để anh thưởng thức một chút, chụp nhiều ảnh hai đứa ngủ chung một giường một chút.” Tạ Đình Ngọc nói với vẻ như rất nghiêm túc.
Hai người bị lẫn nhau ghê tởm, cũng không tranh giành nữa, kẹp chặt đuôi lại chạy trối chết.