Hai ngày kế tiếp, Nghiêm Vấn Phong cũng không qua đêm ở nhà. Có đôi lúc hắn trở về ăn cơm trưa hoặc cơm tối, sau đó ôm Trình Tuyển Vân đi xoa bóp rồi hăng hái đè anh lên sô pha để hành sự.
Trước ngực, trên cổ của Trình Tuyển Vân đều bị hắn làm cho đầy dấu hôn, đến cả chân cũng mềm nhũn ra. Buổi tối ngày hôm sau, Nghiêm Vấn Phong cởi sạch quần áo nằm trên giường, tay muốn sờ ngực anh nhưng điện thoại lại vang lên. Nghiêm Vấn Phong đen mặt, vừa nhận điện thoại vừa mặc quần áo.
Đối với việc Nghiêm Vấn Phong rời đi vào ban đêm, Trình Tuyển Vân không hỏi nên Nhiêm Vấn Phong cũng không cần nói tỉ mỉ. Hắn xoa đầu Trình Tuyển Vân: “ Anh cứ đi ngủ trước đi, đừng chờ tôi,”
Trình Tuyển Vân rúc trong ổ chăn đưa lưng về phía hắn.
Ai thèm đợi hắn cơ chứ.
Không có Nghiêm Vấn Phong lôi kéo anh làm bậy làm bạ trên giường, theo lý đó Trình Tuyển Vân nên phải có một giấc ngủ thật ngon. Nhưng cả hai buổi tối anh đều không thể ngủ ngon, ngủ không sâu giấc, cứ đến nửa đêm lại tỉnh rồi lại ngủ sau đó là bừng tỉnh vào sáng hôm sau.
Kỳ nghỉ cuối cùng cũng kết thúc, buổi sáng thầy Trình đem theo hai cái quầng thâm mắt đi tới cửa vườn trẻ nghênh đón bạn nhỏ đi học. Đô Đô kéo tay áo của anh hỏi: “Thầy Trình nghỉ ở nhà để tập luyện biến thành gấu trúc đúng không ạ?”
Lời này vừa nói ra đã hấp dẫn không ít đứa nhóc vây xem “thầy Trình gấu trúc”, có mấy phụ huynh thân thiết hỏi anh có phải nghỉ ngơi không đầy đủ hay không, Trình Tuyển Vân chỉ biết xấu hổ lắc đầu cười cười cảm ơn phụ huynh đã quan tâm.
Trình Tuyển Vân xốc tinh thần, anh không phải loại người suy nghĩ nhiều, cảm xúc cũng học cách buông xuống mau chóng. Việc chăm sóc cho con nít là một chuyện rất tốn tâm sức. Xuất phát từ nguyên tắc phải có trách nhiệm với trẻ con, anh cần đặt tình cảm cá nhân sang một bên, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc mới được!
5 giờ rưỡi các bạn nhỏ tan học, Trình Tuyển Vân cười đứng ở cửa cùng mỗi cái tiểu bằng hữu phất tay cáo biệt. Kết thúc một ngày công tác, Trình Tuyển Vân cởi xuống công tác xuyên màu hồng phấn tạp dề, đến phòng học văn phòng ngồi xuống uống miếng nước, kéo ra bàn làm việc ngăn kéo, phát hiện có chưa đọc tin tức.
– Các bạn nhỏ tan học lúc năm giờ rưỡi, Trình Tuyển Vân đứng ở cửa cười chào tạm biệt từng em. Kết thúc một ngày làm việc, Trình Tuyển Vân cởi bỏ tạp dề mặc ở nơi làm việc rồi đến văn phòng ngồi xuống uống ngụm nước. Mở ngăn kéo ở bàn làm việc ra, anh phát hiện có tin nhắn chưa đọc.
【 Đại ca xã hội đen 】: Buổi tối tôi không về.
【 Đại ca xã hội đen 】: Khóa kỹ cửa sổ, ngoan ngoãn đi ngủ đi.
Trình Tuyển Vân không trả lời tin nhắn, ấn tắt di động, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Kéo xong các cửa phòng học, đem ly nước của các bạn nhỏ bỏ vào tủ khử trùng, Trình Tuyển Vân lau lau tay, cầm lấy di động chuẩn bị tan tầm về nhà.
Anh nghĩ nghĩ, vẫn là mở cái khung chat kia ra.
【 Tiểu Vân Cầu Vồng — Thầy Trình 】: Tôi biết rồi.
Nghiêm Vấn Phong ở bên kia không nhận được tin nhắn này, hắn đang ngồi trên chiếc máy bay tư nhân của Giang thị, chú Ngô ở một bên thao thao bất tuyệt giới thiệu các loại sản nghiệp mà cha Nghiêm để lại cho hắn ở thành phố S. Triệu Tùy yên tĩnh ngồi đằng sau nhìn hắn đang quan sát bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ.
Nghiêm Vấn Phong đối với việc chú Ngô đang nói không ngừng thì tỏ ra thờ ơ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong đầu hắn không ngừng nhớ lại một ít chi tiết bị chú xem nhẹ mấy năm gần đây, khi mở mắt ra lòng đã tường tận.
Tưởng Nhiên ngồi cách một lối đi nhỏ bên cạnh Triệu Tùy, ân cần nói chuyện với anh ta: “Giám đốc Giang của chúng tôi đã đặt cho giám đốc Nghiêm cùng với trợ lý Triệu đây hai gian phòng tổng thống năm sao ở thành phố S, tất cả đều thuộc sở hữu của tập đoàn nhà họ Giang nhưng nếu giám đốc Nghiêm muốn ở lại dinh thự của nhà họ Nghiêm, trợ lý Triệu không tiện đi theo có thể ở lại đây. Người phụ trách đặt phòng đã tính toán khoảng cách từ khách sạn đến dinh thự mất khoảng năm phút đi xe…”
Triệu Tùy mở lời một cách khô khan: “Leon…… giám đốc Giang, chuyến bay của ngài ấy lúc mấy giờ? Có cần tôi đi đón ngài ấy hay không?”
Tưởng Nhiên thấy Triệu Tùy cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện liền hưng phấn mà xua xua tay: “Không cần không cần! Giám đốc Giang bay đêm hay bị đỏ mắt, vì vậy ngài ấy đặc biệt dặn dò chúng ta chỉ cần sai người của nhà họ Giang tới đón, thế nên anh chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là được.”
Triệu Tùy gật đầu, tiếp tục chìm vào im lặng.
Nghiêm Vấn Phong trợn tròn mắt khi nghe xong cuộc giao lưu ngắn ngủi của hai người kia. Bản thân Giang Bạc Viễn cũng ngu ngốc, ngay cả khi cử tới cái trợ lý mồm miệng dù có lợi hại nhưng cũng không thể nói thêm được gì nữa.
“Cậu chủ, cậu thật sự muốn chuyển hướng chính đến thành phố Z sao? Cha ruột của cậu năm đó muốn kiếm một chỗ đứng nhỏ tại thành phố S đã tốn rất nhiều công sức, như này làm sao có thể nói chuyển là chuyển đi được…”
Chú Ngô khó xử mà nói.
Gia đình nhà họ Nghiêm ban đầu làm giàu ở thành phố Z. Vào 23 năm trước sau khi bà Nghiêm qua đời, cha Nghiêm liền dắt theo Nghiêm Vấn Phong đi khỏi thành phố Z, bắt đầu tới thành phố S phát triển. Trong khoảng thời gian đó, con đường của họ vấp phải sự quanh co và gập ghềnh. Để bảo vệ Nghiêm Vấn phong thoát khỏi sự truy lùng của kẻ thù, Nghiêm Vấn Phong liên tục bị sắp đặt để di chuyển đến các thành phố lớn nhỏ khắp nơi trên toàn quốc. Trong khi ở thành phố Z đã quá nửa năm nhưng Nghiêm Vấn Phong lại chẳng có ấn tượng gì. Hắn đã tốt nghiệp cấp hai chẳng khác nào như đánh du kích, đến năm cấp ba khi cha Nghiêm đã có thể đứng vững tại thành phố S mới đón hắn đến đây để học tập, không được mấy năm thì hắn ra nước ngoài.
Cho nên Nghiêm Vấn Phong không hứng thú gì với trong nước, từ nhỏ đã nay đây mai đó, đến đâu cũng không phải là sống. Lần này về nước, hắn được cha Nghiêm dẫn đi thăm thành phố Z, một mặt là đi tới nhà chính để bái lạy, một mặt là đi thăm mộ của mẹ hắn, sau đó không được bao lâu thì xảy ra chuyện.
“Cha mẹ của cha tôi đều chôn cất ở thành phố Z, cha tôi cũng được sinh ra ở đây, lá rụng về cội. Lần này về thành phố S để giao nhận một chút vấn đề tài sản, để cha tôi có thể chuyển hộ khẩu về thành phố Z.” Nghiêm Vấn Phong nhắc đến điểm chết của chú Ngô khi đề cập đến “lá rụng về cội”, chú Ngô lập tức không còn lời gì để nói, gần như hốc mắt muốn đỏ, thở phào một hơi rồi nói vài câu tốt đẹp: “Thành phố Z không tồi, non xanh nước biếc, đất tốt sinh người tài.”
Nghiêm Vấn Phong nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, đất tốt sinh người tài, hắn liền nhớ tới ở thành phố Z có người quen của hắn.
Làn da trắng nõn có một cái vết đỏ do bị véo nhẹ, chỗ nào cũng thật mềm. Anh có một đôi mắt hạnh ướt át giống như thỏ nhưng cũng giống cả nai, ánh mắt tựa như một cái móc câu nhỏ luôn khiến hắn cảm thấy choáng váng khi muốn tới gần, khi bị bắt nạt sẽ rơi lệ, anh chính là một cậu bé nên được nâng niu trong lòng bàn tay để yêu thương.
Đã lâu không được chạm đến cậu bé ấy, hai ngày nay đối tác công ty nước ngoài của hắn đem con bỏ chợ không làm tiếp, văn kiện cứ như tuyết lở cứ nện liên tục lên trên đầu của hắn, ép hắn tới hoa mắt chóng mặt. Dùng quán trà làm văn phòng tạm thời, cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, đối tác của hắn giống như thứ quỷ yêu, ỷ vào chính có sản nghiệp lớn có thể hô mưa gọi gió ở thành phố S. Mấy công ty mà cha Nghiêm đầu tư muốn mở cuộc đại hội cổ đông bắt buộc Nghiêm Vấn Phong phải đến thành phố S.
Nghĩ đến đây trong lòng Nghiêm Vấn Phong muốn dùng một phát súng bắn chết Giang Bạc Viễn, cậu ta và Triệu Tùy quan hệ không suôn sẻ, nhiều năm như thế không hề có tiến triển gì, không nghĩ vấn đề nằm trên người mình, ngược lại còn kéo theo anh ta đi lăn lộn, đây không phải não bị úng nước chứ là cái gì?
“Giám đốc Nghiêm, tôi thấy mắt ngài có hoa đào, thần thái sáng láng, có phải có chuyện vui gì đúng không?” Da đầu của Tưởng Nhiên căng ra sau khi nói lời này, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
“Thằng nhóc này nói bậy bạ cái gì đó!” Chú Ngô tức giận ngồi dậy trừng mắt nhìn.
Cha của Nghiêm Vấn Phong mới vừa hạ táng không được mấy ngày, còn chết tức chết tưởi. Trừ khi đầu óc bị lừa đá mới có thể thốt ra những lời này.
Nghiêm Vấn Phong không tức giận, hắn muốn nhìn xem tai mắt mà Giang Bạc Viễn gửi tới này có lời hay ý đẹp gì muốn nói cho hắn nghe.
Tưởng Nhiên bị trừng đến chột dạ nhưng với tư cách là người xã giao số một của tập đoàn nhà họ Giang ở Trung Quốc, cậu vượt qua thử thách tâm lý khiến tâm trạng lập tức phấn chấn trở lại: “Ôi, chú Ngô đừng có nóng vội, tôi thật sự biết cách xem tướng mà, tôi hôm nay nhìn thấy chỗ giữa hai chân mày của Giám đốc Nghiêm có màu hồng hào, sao Hồng Loan chuyển động là điềm lành lớn đó nha!”
Điểm giữa hai chân mày hồng hào nghe là biết ngay cả một bầu trời vô lý.
Nghiêm Vấn Phong nhịn cười: “Ồ? Thật sao?”
Chú Ngô hoài nghi nhìn Nghiêm Vấn Phong, Tưởng Nhiên thấy Nghiêm Vấn Phong thả lỏng thái độ, ngay lập tức thuận miệng nói: “Giám đốc Nghiêm dạo gần đây có phải tình cờ gặp gỡ điều gì phải không? Nếu đúng như vậy phải nắm thật tốt! Nói không chừng chính là duyên phận đó!”
“Làm thế nào để biết đó có phải duyên phận hay không?”
Chú Ngô có chút kinh ngạc, tại sao Nghiêm Vấn Phong còn trẻ lại tin vào lời nói như xem tướng này? Nhưng mà thấy Nghiêm Vấn Phong đang có hứng thú, chú Ngô cũng không tiện mở miệng cắt ngang
“Ôi dào, tôi cũng chỉ có hiểu biết một chút chút thôi nhưng mà bà ngoại tôi biết một vị cao nhân xem bói rất chính xác. Thậm chí còn biết được đứa bé mà chị dâu tôi mới sinh đầu năm nay cân nặng là bốn kí mốt nữa! Nếu giám đốc Nghiêm có hứng thú, lát nữa xuống máy bay chúng ta cùng tới khách sạn nhà họ Giang ăn cơm, ăn xong tôi sẽ mời vị cao nhân đó đến cho ngài xem!”
Chú Ngô muốn mắng cậu làm càn nhưng Nghiêm Vấn Phong bên cạnh lại vui vẻ đồng ý. Trong lúc chú Ngô đang đứng hình thì nội tâm Tưởng Nhiên vô cùng kích động mà điên cuồng so bì.
Không dám tin rằng cái nhiệm vụ còn khó hơn lên trời này ấy vậy mà cậu có thể hoàn thành nó dễ hơn cả trở bàn tay.