Trong tòa nhà trung tâm có rất nhiều tầng, quy hoạch mỗi tầng rất rõ ràng, ví dụ như dưới tầng mười là nơi ở phổ thông của những người có dị năng, phía trên là tầng của lãnh đạo, còn có nơi chuyên dùng để tiếp khách quý, đám người Đàm Dịch và Sở Mặc đều ở đây.
Sở Mặc tắm rửa xong ra khỏi phòng, mặc áo choàng tắm màu trắng, không đeo kính nhưng không thể ngăn cản sự sắc bén và lạnh lùng tràn đến từ lông mày. Đi vào trong phòng khách thì phát hiện có người cạnh cửa sổ sát đất.
“Buổi tối không về phòng của mình, đến chỗ của tôi làm gì?” Sở Mặc thản nhiên đặt khăn ướt lên vai hắn, thản nhiên hỏi.
Đàm Dịch điều khiển xe lăn điện xoay người lại. Ánh sáng bên cửa sổ không rõ, nửa khuôn mặt của hắn bị che khuất trong bóng tối, nhìn vào không khỏi thấy được sự nham hiểm. Hắn duỗi tay ra, một con hạc giấy trắng lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay: “Tôi đã tìm được Từ Cảnh Sơ rồi.”
Sở Mặc nhìn con hạc giấy bất giác nghiêm túc cau mày, giọng điệu nghiêm túc: “Cậu để A Ngôn dùng năng lực của cậu ấy sao?”
A Ngôn là thành viên trong nhóm của họ, dị năng của hắn là một GPS cao cấp, có thể xác định vị trí và theo dõi dấu vết của người mà muốn tìm kiếm.
Sở Mặc nhìn biểu cảm đương nhiên của Đàm Dịch, tức giận nói: “Căn cứ này không yếu ớt như căn cứ chúng ta đi trước đây, bọn họ có rất nhiều người có dị năng. Mà Từ Cảnh Sơ cũng không phải loại người có bdị năng bình thường, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ phát hiện. Đàm Dịch, chúng ta mới đến đây ngày đầu tiên mà cậu đã to gan làm chuyện như vậy, đừng quên, mục đích của lần này là gì. Tìm Từ Cảnh Sơ chỉ là thứ yếu. “
Đàm Dịch khinh thường lạnh lùng nói: “Nhưng tôi tới đây là để tìm anh ấy! Anh cũng đừng lo chuyện bao đồng, giao dịch với đám người Văn Viễn Hạc là chuyện của anh, tôi muốn tìm Từ Cảnh Sơ. Tôi chỉ đến đây để nói với anh một tiếng, đừng quên thân phận của anh.”
Bàn tay rũ xuống ở bên hông dần dần siết chặt, Sở Mặc cúi đầu im lặng, mãi cho đến khi Đàm Dịch đẩy xe lăn ra khỏi phòng, hắn thở dài một hơi.
…
Đổng Nghi đẩy cái đĩa nhỏ trước mặt ra, bên trong có một ống chất lỏng trong suốt. Hắn rút tay lại, nói: “Đây là sản phẩm thử nghiệm được bệnh viện sản xuất tuần trước, mặc dù tác dụng của thuốc không tốt bằng tinh hạch nhưng có lẽ nó có thể miễn cưỡng ức chế.”
Từ Cảnh Sơ liếc nhìn nó: “Chứng tinh thần nổi loạn của tôi càng tồi tệ thêm, trước đây dùng tinh hạch bình thường là đã có thể áp chế nó nhưng lần bạo loạn trước đó của tôi thì loại tinh hạch đó vô dụng.”
Mà số lượng tinh hạch màu xanh khan hiếm, vì vậy Từ Cảnh Sơ cần loại thuốc có hiệu quả hơn. Anh nhìn Đổng Nghi.
Trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười lấy lòng: “Vậy thì tôi sẽ cố gắng tăng thêm liều thuốc… Sẽ nhanh thôi! Cậu cho tôi thêm chút thời gian nữa.”
Kể từ khi bị Từ Cảnh Sơ xử lý, Đổng Nghi không còn tâm tư như vậy nữa, đồng thời bệnh viện cũng biết hắn đang lén sử dụng ma túy bất hợp pháp, nhưng may mắn là căn cứ có ít nguồn lực y tế, vì vậy hắn chỉ bị cảnh cáo nghiêm trọng.
Đổng Nghi không biết Từ Cảnh Sơ có nói với bệnh viện hay không, trong lòng hắn có rất nhiều oán hận nhưng do năng lực có hạn, chỉ có thể tự mình nuốt trôi cục tức này.
Từ Cảnh Sơ không để ý tới hắn, đứng dậy rời đi.
Cửa bệnh viện người đến người đi, không giống như bình thường, hôm nay có vài người có dị năng đứng ở cửa, còn có một thiếu niên ngồi xe lăn.
Từ Cảnh Sơ không để ý đến bọn họ, lúc anh chuẩn bị đi ngang qua thì có một người sải bước qua chặn đường anh. Ánh mắt Từ Cảnh Sơ lạnh lùng nhìn người đàn ông.
Người đi tới là một thanh niên trạc tuổi anh, dáng vẻ bình thường, ánh mắt thẳng thắn nói: “Xin lỗi, nói chuyện với tôi một lúc.”
Từ Cảnh Sơ nhìn phía sau người thanh niên, nhìn thẳng vào tầm mắt của người ngồi xe lăn. Nước da của người thanh niên rất tái nhợt, sau khi phát hiện ra Từ Cảnh Sơ, trên mặt hiện lên một nụ cười ngạc nhiên, như thể hắn ta là một đứa trẻ được cho kẹo.
“Tôi không biết mấy người.” Nói xong, Từ Cảnh Sơ nhấc chân rời đi.
Người bên cạnh thanh niên đã chặn anh lại.
“Đừng chạm vào anh ta!” Người thanh niên ngồi xe lăn vội vàng ngăn mấy người đó lại, thấy hắn nôn nóng đến mức muốn nhướn nửa người trên ra.
Người đàn ông đứng phía sau đang đẩy xe lăn về phía họ.
Khoảng cách càng gần, Đàm Dịch càng ngày càng hưng phấn, ánh mắt sáng ngời, ánh mắt dán chặt vào Từ Cảnh Sơ, thẳng thừng mà nói là hưng phấn.
Từ Cảnh Sơ khẽ cau mày.
Đàm Dịch nhìn Từ Cảnh Sơ từ dưới lên, giọng điệu vội vã, tràn đầy mong đợi: “Anh còn nhớ tôi không? Tôi tên là Đàm Dịch, chúng ta đã từng gặp nhau ở bên ngoài căn cứ, lúc đó anh đã giúp chúng tôi.”
Đột nhiên Từ Cảnh Sơ nghĩ đến Văn Chung, nói cho anh biết, một ít người trong căn cứ không phải là người tốt, cho nên để anh tránh xa. Nhưng bản thân anh thật sự không nhớ tới những người này, trả lời không chút do dự: “Cậu là ai?”
Giọng nói của anh rất lạnh lùng, ánh mắt nhìn Đàm Dịch cũng rất thờ ơ, hoàn toàn là thái độ nhìn người xa lạ.
Biểu cảm trên mặt Đàm Dịch cứng lại: “Anh không nhớ tôi sao?”
Từ Cảnh Sơ không muốn trả lời, anh nhìn đám người Đàm Dịch dẫn theo đằng sau một vòng, khi anh chuẩn bị di chuyển thì có một tiếng hét khác cách đó không xa: “Đàm Dịch!”
Những lời chửi thề bị chặn lại trong miệng, Sở Mặc thầm mắng Đàm Dịch là kẻ ngốc, gióng trống khua chiêng chạy ra ngoài tìm một người. Hắn chạy tới, khi đến gần thì phát hiện Từ Cảnh Sơ đã bị Đàm Dịch chặn đường.
Đàm Dịch lén ra ngoài sau lưng Sở Mặc, vừa rồi hắn bị ngắt lời khi đang nói chuyện với Từ Cảnh Sơ, trong lòng rất không vui, vẻ mặt thậm tệ chất vấn: “Anh tới làm cái gì?”
Sở Mặc đỡ cặp kính trên sống mũi, cho Đàm Dịch một ánh mắt để hắn bình tĩnh lại, sau đó mang theo áy náy mà nói với Từ Cảnh Sơ: “Xin lỗi, tôi đã không trông kỹ em trai để nó chạy ra ngoài. Nó không làm gì anh chứ? “
Vốn Từ Cảnh Sơ đã cảm thấy khó chịu, một người tới là đủ rồi, còn hai người nữa, anh không thèm trả lời mà đi vòng qua mấy người rồi nhanh chóng rời đi.
“Anh bị bệnh sao?!” Đàm Dịch mắng: “Vất vả lắm tôi mới tìm được anh ấy.”
Sở Mặc nhìn xung quanh, phát hiện tất cả mọi người lần lượt nhìn bọn họ. Hắn chán ghét đến mức thầm chửi ầm lên, nâng cằm nhìn A Ngôn: “Đi trước đi.”
A Ngôn thức thời đẩy xe lăn, đi theo phía sau Sở Mặc.
“Đàm Dịch, đây không phải là căn cứ của chúng ta, không phải cậu muốn làm gì cũng được.” Sở Mặc nhẫn nhịn nói.
Sắc mặt Đàm Dịch tối đen: “Đến lượt anh coi chừng tôi à? Tôi phải đưa Từ Cảnh Sơ đi, anh ấy là của tôi.”
Sở Mặc liếc nhìn hắn một cái: “Không dễ dàng như vậy.”
“Không phải còn có anh sao?” Đàm Dịch trừng mắt nhìn Sở Mặc: “Nếu anh ấy không muốn trở về cùng tôi, vậy thì bẻ gãy tay chân trói anh ấy lại. Vất vả lắm mới gặp được một món đồ chơi hợp ý tôi thế này. “
Hắn nhẹ giọng nói như vậy, dường như Từ Cảnh Sơ thật sự chỉ là một món đồ chơi, có thể tùy ý chơi đùa.
Sở Mặc thu hồi ánh mắt, đổi chủ đề: “Tối mai tôi sẽ đi dự tiệc chào mừng, cậu có đi không?”
“Từ Cảnh Sơ đi thì tôi đi.” Sở Mặc ném xuống câu này, bảo A Ngôn nhanh lên.
…
“Tối nay con đến tiệc chào mừng với cha đi.” Văn Viễn Hạc đặt thiệp mời lên bàn.
Miệng Văn Chung bị nhét đầy, trong tay cầm nửa cái sandwich, giọng mơ hồ hỏi: “Chào mừng mấy người đến từ những căn cứ khác?”
Văn Viễn Hạc gật đầu, ngồi đối diện Văn Chung cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm: “Tối nay con đi theo cha, đừng chạy lung tung.”
Văn Chung hỏi: “Có ai ở đó?”
Văn Viễn Hạc nói: “Trên cơ bản những người có mặt mũi trong căn cứ sẽ đi, có rất nhiều người có dị năng. “
“À.” Văn Chung nuốt thức ăn xuống. Một lúc sau, cậu lại hỏi: “Cha, cha đã kiểm tra người dị năng tên Từ Cảnh Sơ chưa?”
“Kiểm tra rồi.” Văn Viễn Hạc vuốt tóc, ngước mắt lên nhìn Văn Chung: “Con còn nhớ à?”
Văn Chung cười hai tiếng, vội vàng hỏi: “Vậy cha sẽ nói cho bọn họ biết chứ? Chỉ cần nói với người ngồi xe lăn thôi.”
Văn Viễn Hạc nói: “Còn phải xem tình huống.”
Nếu có thể, hắn sẽ không nói. Bởi vì Sở Mặc chắc chắn đang lên kế hoạch xấu gì đó, hợp tác với người này chỉ vì an toàn của căn cứ.
Văn Chung vừa nghe, trong lòng đã nghĩ vẫn phải cẩn thận với hai người này.
Buổi tối, Văn Chung thay quần áo, đi chơi với Văn Viễn Hạc.
Văn Chung nhìn quanh đại sảnh rộng rãi, không có bóng dáng của Từ Cảnh Sơ. Ngay khi Văn Viễn Hạc bước vào đã trò chuyện với vài người, Văn Chung chạy đến lấy đĩa và ăn bánh.
Đàm Dịch ngồi trên lầu hai, chống cằm nhìn xuống lầu, ánh mắt dời từ mặt Văn Viễn Hạc sang Văn Chung. Nhìn từ xa, ánh mắt hắn lạnh lùng, như thể hắn đang nhìn vào một vật không có sinh mệnh.
Loại tiệc này mở ra, mọi người đều hư tình giả ý*.
*ý chỉ là bên ngoài mặt thì vui tươi nhưng bên trong đầy một bụng tính kế nhau.
Văn Chung buồn chán ăn hai đĩa bánh, bụng hơi căng ra, cậu đứng dậy chuẩn bị đi lại, thoáng nhìn thoáng qua một bóng dáng gầy gò, đầu óc hỗn loạn tỉnh táo lập tức.
“Từ Cảnh Sơ!” Văn Chung chạy hết ra cửa.
Từ Cảnh Sơ nghe thấy giọng nói của Văn Chung, vô thức xoay người lại, ngay khi nhìn rõ sắc mặt Văn Chung, cổ tay đã bị Văn Chung túm lấy rồi rời khỏi cửa.
“Có chuyện gì?” Từ Cảnh Sơ đi sau lưng Văn Chung, chỉ có thể nhìn thấy phía sau đầu của người thanh niên vốn đã mềm mại tròn trịa, đột nhiên cảm thấy ngứa tay.
Văn Chung đưa Văn Chung đến một nơi hẻo lánh: “Đừng vào.”
“Sao vậy?” Từ Cảnh Sơ nghe theo lời của Văn Chung hỏi.
Vẻ mặt Văn Chung nghiêm túc: “Bởi vì có người xấu.”
Từ Cảnh Sơ: “… Được.”
Nhưng Văn Chung suy nghĩ một hồi: “Nhưng sao anh lại ở đây? Tôi tưởng anh sẽ không thích loại tiệc này. “
Từ Cảnh Sơ nói “ừm” một tiếng: “Tôi nghe nói chiều nay cha cậu sẽ đi, nghĩ cậu cũng có thể đến đây, cho nên mới tới thăm cậu một chút.”
Nói một cách đơn giản, anh đặc biệt đến tìm Văn Chung.
Văn Chung sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, tai dần nóng bừng, lắp bắp: “Anh, bây giờ anh nói chuyện, sao, sao giọng điệu lại thế này.”
Từ Cảnh Sơ mím môi một cái.
“Anh chờ tôi một lát.” Văn Chung chỉ vào sảnh tiệc: “Tôi đi vào nói với cha tôi một tiếng rồi sẽ ra ngay, đừng vào, chúng ta đi nơi khác.”
Từ Cảnh Sơ khoanh tay lại, lười biếng dựa vào tường: “Tôi đợi cậu.”
Văn Chung nhanh chóng chạy trở lại sảnh tiệc, Từ Cảnh Sơ chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Theo Văn Chung nói, đi qua đi lại phải mất tới mười phút. Nhưng Từ Cảnh Sơ lại đợi, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy Văn Chung trở về. Anh cúi đầu xuống, chán nản dùng chân gẩy viên đá trên mặt đất.
Tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, xen lẫn vài tiếng bước chân, truyền đến rất đột ngột từ phía sau.
Từ Cảnh Sơ quay sang nhìn sang một bên.
Một gương mặt xinh đẹp dần dần xuất hiện trong đêm tối.
“Anh đang đợi Văn Chung sao?” Đàm Dịch hỏi, hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt Từ Cảnh Sơ: “Anh qua đây, quỳ xuống, tôi sẽ nói cho anh biết cậu ta đang ở đâu.”
Trong lúc nói, Từ Cảnh Sơ nghe thấy tiếng trang sách tung bay, sau đó một con hạc giấy nhỏ bay ra từ trong góc, rơi vào lòng bàn tay A Ngôn sau lưng Đàm Dịch, rồi biến mất.
Sắc mặt Từ Cảnh Sơ trầm xuống, anh xoay tay vẫy một trận cuồng phong.
Cơn gió bất chợt thổi đến nỗi Đàm Dịch không thể mở mắt, hắn vội vàng duỗi tay ra che mắt, tay kia nắm lấy tay vịn xe lăn, mắt mở ra một khe mỏng nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Từ Cảnh Sơ.
Hắn nhìn sang bên cạnh, đúng lúc này, bên tai vang lên một giọng nam đầy sát ý.
“Văn Chung đâu?”