Quảng trường bên cạnh bờ sông là nơi diễn ra hoạt động hằng năm, mặc dù buổi tối nhiệt độ giảm thấp còn có mưa nhỏ, nhưng vẫn có không ít người đợi đến không giờ, đợi xem pháo bông xong rồi mới về nhà.
Chiếc đèn bàn nhỏ trên tủ đầu giường phát ra ánh sáng yếu ớt, Bùi Lê không biết đã qua mười hai giờ từ lúc nào, cũng không biết bây giờ đang là mấy giờ, phải một lúc lâu sau khi làm xong cậu mới tỉnh táo lại. Kỳ Ẩn còn không đưa cậu đi tắm, cậu không muốn động dù chỉ một ngón tay, hai người cứ như vậy mà cuộn tròn trên giường.
Bên ngoài rất yên tĩnh, trong phòng ấm áp, nhiệt độ trong chăn cũng nóng rực, chân hai người gác lên nhau, giống như rong biển bện xoắn lấy nhau.
Kỳ Ẩn ôm eo Bùi Lê, cũng không mặc quần áo, da thịt kề sát. Bùi Lê mơ màng buồn ngủ ở trong ngực hắn, hắn đưa tay sờ trán Bùi Lê một cái, vén sợi tóc rơi trên mí mắt lên, đầu ngón tay trượt từ mi tâm đến đuôi mắt rồi lại xuống mí mắt.
Bùi Lê cảm thấy mí mắt nặng trĩu, muốn ngủ nhưng bởi vì chút động tác này của Kỳ Ẩn mà không thể nào hoàn toàn chìm vào giấc ngủ được.
Ban đầu Kỳ Ẩn chỉ muốn sờ sờ hai cái, nhưng cảm thấy sờ cũng sờ rồi, thôi thì xoa nắn Bùi Lê xoa một lần luôn, nghĩ vậy hắn liền cong nhón tay nhẹ nhàng nhéo thịt má Bùi Lê, lại nhéo chóp mũi hai cái.
Mặt Bùi Lê bị hắn sờ phát nhột, không thể ngủ được, tự khuyên mình một điều nhìn là chín điều lành, lui một bước, lui một bước…
Kỳ Ẩn bạo dạn, thấy Bùi Lê không phản ứng lại thì nghĩ trong đầu, hắn là bạn trai người ta, cậu còn có thể giết mình sao.
Vì vậy hai bàn tay đồng thời nâng lên, bưng mặt Bùi Lê muốn hôn xuống.
Bùi Lê chợt mở mắt ra.
Bà mẹ nó!
Cậu trở tay vỗ vào gáy Kỳ Ẩn đẩy người ra, uy hiếp nói:”Nếu còn không để tôi ngủ, có tin tôi làm cậu muốn chết cũng không chết được không?”
“Xin lỗi bé cưng.” Kỳ Ẩn rút tay về, giọng vô tội nói xin lỗi:”Đi ngủ thôi.”
Bùi Lê liếc hắn một cái, đặt tay lên chăn, trở người, nhắm mắt.
Kỳ Ẩn thật sự không làm phiền cậu nữa, chẳng qua là sáp lại gần thêm một chút.
Cho đến khi Bùi Lê sắp ngủ, Kỳ Ẩn bỗng nhiên duỗi tay ra từ phía sau, bàn tay phủ lên đầu cậu xoa hai cái. Bùi Lê đang cực kỳ buồn ngủ, tay Kỳ Ẩn lại rất ấm áp, vuốt xuống theo sợi tóc, thuận theo đó cũng sờ mặt cậu một cái.
Bùi Lê không phản kháng, cậu thật sự quá mệt rồi, ngược lại còn cọ cọ theo bàn tay Kỳ Ẩn.
Kỳ Ẩn lập tức bất động, duy trì tư thế này.
Qua một lúc lâu sau, Bùi Lê trở mình, nằm ngay ngắn trong ngực Kỳ Ẩn.
Nhịp thở của Kỳ Ẩn chậm lại, không tiếng động rút tay về, ánh mắt tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Bùi Lê.
Cậu ngủ rất say, hẳn là thật sự mệt rồi. Hai mắt nhắm chặt, mí mắt cùng đuôi mắt còn hiện lên sắc đỏ ửng, nhưng không rõ lắm, độ cong sống mũi mượt mà, miệng hơi sưng đỏ. Lúc Bùi Lê tỉnh dậy, thật ra thì trên mặt sẽ không thể hiện biểu cảm gì quá lớn, ánh nhìn hờ hững, nhìn ai cũng giống ai, có hơi ngượng nghịu.
Có thể sau khi ngủ, cả người nhìn đều là vẻ ngoan ngoãn, lông mi rủ xuống tạo thành một vệt bóng mờ dưới mí mắt.
Kỳ Ẩn mò điện thoại di động ở dưới gối, mở mật khẩu, mở máy ảnh dè đặt nhắm ngay gương mặt Bùi Lê chụp một tấm. Ống kính rất gần, không tiếng động lưu lại hình ảnh lúc ngủ của Bùi Lê.
Điện thoại di động được điều chỉnh thành chế độ im lặng, trên góc màn hình bên phải có một chấm nhỏ màu đỏ.
Việc đầu tiên hắn làm là thay đổi hình nền điện thoại thành tấm ảnh mới vừa chụp, thay hình nền điện thoại vốn nghìn năm không đổi, sau đó mới chạm vào dấu chấm nhỏ thể hiện có tin nhắn mới.
[Ngụy Hành]: Anh hai ơi!
[Ngụy Hành]: Lúc nào có thể đăng đây? Phát trực tiếp nữa?
[Ngụy Hành]: Nếu thật sự không được thì quay một video thôi cũng được.
[Ngụy Hành]: Fans cậu còn cho rằng cậu chết rồi đó!
[Ngụy Hành]: Coi như là cậu cho tôi chút mặt mũi đi mà.
[Ngụy Hành]: Ngài xem như vậy có được không?
Gửi vào lúc nửa tiếng trước.
[7] : Ngày mai đăng.
[7] : Mấy ngày nữa cũng sẽ đăng.
Vào giây sau phía bên kia liền trả lời.
[Ngụy Hành]: ?
[Ngụy Hành]: Tôi có thể diện đến vậy sao?
[Ngụy Hành]: ?
[7] : Muốn kiếm tiền.
[7] : Cậu cũng biết đó, giờ tôi có đối tượng cần chăm nuôi rồi.
[Ngụy Hành]: Tôi biết lúc nào chứ?
[7] : Đừng để ý.
[Ngụy Hành]: …
[Ngụy Hành]: Ôi trời!
[Ngụy Hành]: Giới thiệu chút đi, có ảnh không?
Kỳ Ẩn mới không gửi đó, hắn chỉ có duy nhất hai tấm hình mới chụp hôm nay, thậm chí còn là ảnh cậu không mặc quần áo.
[7] : Không có.
Sau khi gửi xong tin nhắn này hắn liền ném điện thoại đi, dùng đốt ngón tay cọ sát khóe miệng Bùi Lê một chút, bảo đảm người đã ngủ sâu rồi thì mới lặng lẽ vén chăn lên đứng dậy, đi đến phòng tắm xả nước nóng
Bùi Lê mơ hồ có cảm giác nghe thấy tiếng nước chảy, nhưng không rõ ràng, nửa tỉnh nửa mơ mở mắt nhìn một giây sau đó lại lập tức ngủ mất.
Đại khái là buổi tối trước đó hạ kính xe xuống ngồi hóng gió lạnh một hồi, ngày thứ hai, Bùi Lê cảm thấy đầu óc choáng váng, lỗ mũi cũng hoàn toàn bị nghẹt.
Kỳ Ẩn vốn là không tỉnh, ôm Bùi Lê ngủ, sờ tới vầng trán nóng bỏng của Bùi Lê mới kịp phản ứng lại một chút. Hắn đưa trán mình qua kề sát vào trán Bùi Lê, rất nóng.
Bùi Lê chau mày, Kỳ Ẩn lắc lắc cậu:”Bé cưng? Bé cưng?”
Bùi Lê không phản ứng lại.
Kỳ Ẩn xoay mình đứng lên, xê dịch chăn sang một bên sau đó lấy nhiệt kế từ trong ngăn kéo ra, nhét vào dưới nách Bùi Lê.
Trong thời gian chờ đợi, Kỳ Ẩn cong một chân ngồi canh bên mép giường, rút điện thoạt ra, gọi vào một số điện thoại, qua mấy giây, đầu bên kia liền nhận máy.
Kỳ Ẩn cướp lời mở miệng trước: ” A lô, bố ơi, trán nóng là bị gì vậy?”
“Con không khỏe sao?” Ba Kỳ hỏi trong điện thoại.
Kỳ Ẩn đưa tay sờ gương mặt đỏ bừng của Bùi Lê: “Không phải con. Hình như cậu ấy bị sốt rồi, con đang đo nhiệt độ cho cậu ấy.”
‘’Cậu ấy?” Ba Kỳ không bắt được trọng điểm là phát sốt:”Chính là người lần trước con gọi cho bố nói chuyện pháo bông đó sao?”
“Vâng.” Kỳ Ẩn kéo đề tại trở lại chuyện chính: “Nên uống thuốc gì bây giờ? Phải làm thế nào đây?”
Cơ thể của Mị Ma không xuất hiện loại bệnh này của con người, cho nên hắn trực tiếp gọi điện cho bố mình.
“Nếu có hơi nghiêm trọng thì đi bệnh viện truyền dịch, không nghiêm trọng thì uống hai viên thuốc cảm, bọc kín người cho đổ mồ hôi là được rồi.” Ba Kỳ nói.
Cúp điện thoại, Kỳ Ẩn lấy nhiệt kế ra từ dưới cánh tay Bùi Lê.
38.6 độ.
Kỳ Ẩn nhanh chóng chạy đi mua loại thuốc nghe được trong điện thoại, lại xem thông tin tra cứu được ở trên mạng một chút, nói có thể dùng khăn lông lạnh đắp lên trán, cũng có thể lau mồ hôi một chút.
Sau khi mua được thuốc, Kỳ Ẩn vào bếp nấu một nồi cháo nhỏ, sau đó mới tìm một chiếc khăn lông đem đi thấm nước lạnh.
Ý thức Bùi Lê không tỉnh táo, mơ mơ màng màng, cảm giác như đã nằm mơ thấy rất nhiều giấc mộng, giấc mơ này lại nối tiếp giấc mơ khác, mãi mà không xong. Cậu muốn tỉnh lại, nhưng lại không có ai kêu cậu, cậu cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng từ giấc mơ này lại rơi vào một giấc mơ khác, không ngừng tuần hoàn.
Có rất nhiều người ở trong mơ, cậu nằm mơ thấy mình tựu trường năm lớp mười, sau đó khung cảnh lại chuyển tới ngày mới vừa thi đại học xong, mẹ cậu nói chuyện với cậu, nói muốn ly hôn với ba cậu.
Trong thoáng chốc có chút chân thực, Bùi Lê muốn nói chuyện nhưng không mở miệng được.
Ngay sau đó cậu thấy Bùi Mẫn Tri, cậu đang đứng đối diện Bùi Mẫn Tri, hình như là cảnh tượng trưa hôm qua gặp Bùi Mẫn Tri trong nhà hàng.
Bùi Mẫn Tri kêu tên cậu, miệng Bùi Mẫn Tri vẫn luôn khép mở.
“Bùi Lê, tại sao con không gặp bố lâu như vậy, không muốn nói bất cứ chuyện gì với bố sao?”
“Con còn không muốn gặp bố sao?”
“Con không nên nhìn bố bằng ánh mắt như vậy.”
Bùi Lê không nói gì.
Sau đó, Bùi Mẫn Tri phách vỗ bả vai cậu, xích lại gần sát bên tai cậu.
“Người con nên hận phải là người đàn bà kia mới đúng, vì con, bố đã nhịn nhục nhiều năm như vậy.”
“Bố chịu đủ rồi.”
“Không phải con cũng như vậy sao?”
“Bố tìm cho con một người mẹ mới, con về nhà đi, chúng ta lại là một nhà bốn người.”
“Như vậy rất tốt “
“Hơn nữa vừa nãy trên bàn cơm dì Chu còn nói muốn đến trường học thăm con một chút đó.”
Bùi Lê có loại ảo giác như linh hồn mình bị rút đi, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác khổ sở, tức giận, buồn bã cuồn cuộn trong lồng ngực, hàm răng bị bản thân cắn chặt đến phát đau nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường.
Bùi Mẫn Tri còn chưa dứt lời, có tiếng người phụ nữ truyền đến từ sau lưng đã cắt đứt lời ông ta.
Bùi Lê nhìn theo hướng đó.
Người phụ nữ cũng không còn trẻ, ăn mặc quê mùa, chỉ có thể coi là sạch sẽ, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác xuất thân thư hương thế gia, bà ta đứng cùng một chỗ với Bùi Mẫn Tri rất hợp. Sau lưng người phụ nữ là một nam sinh, khí sắc lại vô cùng tệ, ánh mắt khinh thường nhìn lướt qua Bùi Lê.
Bọn họ đến gần.
Người phụ nữ nở nụ cười với Bùi Lê, mở miệng nói lời dễ nghe, hỏi gần đây Bùi Lê sống thế nào, việc học hành ra sao, tỏ vẻ rất quan tâm đến cậu.
Nhưng Bùi Lê nghe lời bà ta nói, mỗi một câu chui vào trong tai thì lại thành:
“Cũng không đẹp bằng con trai mình.”
“Bày cái mặt người chết đó ra cho ai nhìn chứ?”
“Tốt nhất là Bùi Mẫn Tri đừng có đưa thứ này về nhà, mình cũng không thèm làm mẹ nó, ở nhà chỉ cần có một đứa con của mình là đủ rồi.”
“Đúng là thứ khó hiểu, hỏi nhiều như vậy mà một câu cũng không trả lời.”
Hiện tại Bùi Lê cũng không biết có được thuật đọc tâm này rốt cuộc là tốt hay xấu, cậu nhếch mép một cái, né bàn bàn tay muốn đưa đến của người phụ nữ, xoay người rời đi.
Cậu thấy lạnh quá, giống như cả người ngâm trong nước đã, trong lỗ tai cũng tràn ngập tiếng nước chảy, cả người vô lực, tầm mắt dần dần bị nước phủ kín, hô hấp yếu dần.
“Bé cưng?”
Kỳ Ẩn canh giữ bên mép giường, thấy Bùi Lê mơ mơ màng màng nói mớ, từng giọt từng giọt nước mắt, chảy mặt đầy. Hắn dùng hai tay nâng mặt Bùi Lê lên, nhẹ nhàng lắc lắc.
“Bé cưng? Mơ thấy ác mộng sao? Mau tỉnh dậy đi.”
Mí mắt Bùi Lê rất nặng, trong lỗ tai ù ù bất chợt vọng tới một giọng nam rất xa xăm, cậu có cảm giác như eo mình bị một bàn tay nâng lên, cả người bị đẩy lên, cho đến khi lai ra khỏi mặt nước, cuối cũng cậu cũng có thể mở mắt ra.
Gương mặt Kỳ Ẩn ở ngay trước mắt, chân mày hắn nhíu lại rất chặt, đôi môi khẽ mấp máy, Bùi Lê sửng sốt mấy giây mới nghe được lời Kỳ Ẩn nói.
“Sao lại khóc dữ như vậy?”
Bùi Lê nghiêng đầu, không nhúc nhích nổi, chậm chạp phát hiện mặt mình đang bị hai tay Kỳ Ẩn nâng lên.
“Hửm?” Cậu mở miệng, chợt phát hiện mỗi khi nói chuyện liền đau: “Tôi không. . .”
Mất giọng luôn rồi.
“Em bị sốt, anh cho em uống thuốc, vừa nãy gặp ác mộng sao?” Kỳ Ẩn buông tay ra, bưng ly nước trên tủ đầu giường xuống, bên trong ly có một cái ống hút.
Bùi Lê gật đầu một cái.
“Có cần đi bệnh viện truyền nước biển không? Có thể khỏe nhanh hơn một chút.” Kỳ Ẩn hỏi.
Bùi Lê lắc đầu: “Không đi, ưm.”
Kỳ Ẩn nhét ống hút vào trong miệng Bùi Lê: “Uống nước đã, không đi thì không đi.”
Nước ấm chảy qua làm dịu cảm giác khó chịu trong cổ họng, Bùi Lê ngậm ống hút uống hết nước trong ly, cậu kéo chăn trở người, gò má dán lên trên gối, cảm nhận được một mảnh ẩm ướt, lạnh buốt.
Cậu ngẩng đầu lên.
“Là em khóc ướt đó.” Kỳ Ẩn để ly lại chỗ cũ, sau đó đưa tay ra sau gáy Bùi Lê nâng đầu cậu lên, rút gối ra đổi thành một cái khác.
Để cái gối đã thay qua một bên, Kỳ Ẩn đắp chăn cho Bùi Lê xong thì xếp chân ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn Bùi Lê: “Nằm mơ thấy gì vậy?”
Bùi Lê hít mũi một cái: “Là chuyện rất đáng sợ.”
Kỳ Ẩn dang hai tay về phía cậu: “Vậy có muốn ôm một cái không?”
Bùi Lê giương mắt, mặt Kỳ Ẩn bị ánh đèn vàng đầu giường chiếu đến có hơi mơ hồ, mi mắt xinh đẹp nhu hòa.
“Có thể chứ.” Bùi Lê nói.