Trình Tuyển Vân trước khi đi ngủ lại mở hộp thư thoại kia ra.
Ảnh đại diện của hắn vẫn là cái cốc màu đỏ kia.
Trình Tuyển Vân nhìn khung chat ngẩn ngơ một hồi vẫn không gửi gì. Cắm điện thoại di động lên tủ đầu giường, kéo chăn lên và tắt đèn.
Nghiêm Vấn Phong đã rời đi gần một tuần nay, ngày nào hắn cũng gửi tin nhắn cho Trình Tuyển Vân hỏi anh đang làm gì, đôi khi hắn sẽ gọi điện cho anh với chất giọng khàn khàn vào ban đêm. Hắn thông qua cuộc gọi để trêu chọc anh, còn có một lần cưỡng ép anh mở camera, chưa nói được hai câu đã khoe thân cho anh xem. Đối mặt với người đàn ông kia, Trình Tuyển Vân trong lòng đã nhận thua, cảm thấy bản thân thật sự vô dụng – anh chỉ cần nghe giọng nói của hắn, nghe hắn thì thầm vài câu, bản thân đã ướt.
Thật vô lý, Trình Tuyển Vân lắc đầu vài cái rồi gục xuống giường.
Nghiêm Vấn Phong cũng bắn tinh, trong điện thoại truyền đến tiếng thở hổn hển của người đàn ông. Trình Tuyển Vân lặng lẽ liếc nhìn màn hình, chỉ có thể nhìn thấy dương vật cực lớn của đàn ông chứ không nhìn thấy mặt của hắn.
Nghiêm Vấn Phong rất hay tán tỉnh cợt nhả, đôi ba câu sẽ lại dẫn đến chuyện kia. Hắn luôn hỏi anh “Có ngứa hay không? Có muốn dương vật lớn của hắn hay không?” Trình Tuyển Vân có đôi khi đảo mắt và phớt lờ không để ý tới hắn, có đôi khi lại nheo mắt nửa thật nửa giả nửa, giống như mèo kêu to một tiếng “Muốn.”
Nghiêm Vấn Phong không có số cố định, trước khi cúp điện thoại luôn phải nói một câu “Sắp về rồi, có khi lại là đêm nay.” Lại bổ sung một câu: “Anh ngủ trước đi, đừng chờ tôi.”
Trình Tuyển Vân đờ đẫn “Ừ” một tiếng, lần đầu tiên nghe xong lời này lại là một đêm ngủ không yên, sau đó liền thành thói quen, chỉ cho là do tình thú của Nghiêm Vấn Phong.
Sau một tuần yên tĩnh, Trình Tuyển Vân đã dần quen việc ngủ một mình ở trên giường mới rộng rãi. Không phải anh chưa từng cân nhắc đổi nệm khác nhưng lại cảm thấy không thể tự mình chuyển được còn kêu thợ chuyển thì quá lãng phí nên anh từ bỏ.
Hôm nay trong lớp có một bạn học sinh đột nhiên phát sốt và đổ bệnh, buổi chiều Trình Tuyển Vân liền cùng học sinh đó đi đến bệnh viện và ở lại đợi đến hơn tám giờ tối trước khi cha mẹ cô sắp xếp xong công việc và chạy đến.
Cha mẹ bạn học sinh không ngừng nói lời cảm ơn với anh, người mẹ ôm con vào lòng mà nước mắt lưng tròng. Trình Tuyển Vân mỉm cười nói không có gì, dặn dò hai câu rồi về nhà.
Bệnh viện cách nhà anh hơi xa, giờ này xe buýt không còn, anh đành phải đạp xe trở về.
Lúc về đến nhà đã chín giờ rưỡi, anh cảm thấy có chút lười ăn thế là quyết định không ăn. Tắm rửa xong nằm xuống giường, anh nhận ra rằng vì lúc nãy đạp xe mà giờ bắp chân anh đang đau nhói đến mức người đổ mồ hôi. Trình Tuyển Vân chui vào chăn và tự xoa bóp chân. Bởi vì tinh thần căng thẳng suốt cả ngày, anh bóp bóp vài cái rồi cuộn mình ngủ thiếp đi.
Lúc Nghiêm Vấn Phong về nhà mở cửa đã hơn một giờ đêm. Lúc thay giày Nghiêm Vấn Phong không khỏi nghĩ tới mấy ngày trước hắn còn cười nhạo Giang Bạc Viễn vì tức giận mà ngồi chuyến bay gấp gáp để về nước, hắn không nghĩ tới nhanh như vậy mình cũng bay một chuyến vội vã để về. Mấy ngày nay ở thành phố S, hắn họp hết lần này đến lần khác, gặp ông chủ và nhiều cổ đông đến mức hoa cả mắt. Hắn một bên vừa tìm cách đối phó với Giang Bạc Viễn, một bên còn muốn từ trong miệng Triệu Tùy phải nói những lời khách sáo.
Nghiêm Vấn Phong cởi cà vạt ra, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi thơm tràn ngập căn phòng, từng chút từng chút một đều là mùi sữa trên người thầy Trình, mệt mỏi dồn nén nhiều ngày đều bị bay sạch.
Thời gian không còn sớm nên Nghiêm Vấn Phong cũng không bật đèn. Hắn rón rén đi tới trước cửa phòng ngủ, dưới ánh trăng hắn nhìn thấy một chỗ lồi nhỏ nằm trên giường, lắng nghe cẩn thận còn có thể nghe được tiếng hít thở đều đặn, khóe môi hắn bất giác cong lên. Nghiêm Vấn Phong cảm thấy nhẹ nhõm, cẩn thận đóng cửa phòng ngủ lại, nhẹ nhàng đi tới phòng tắm bắt đầu rửa mặt.
Hắn từ phòng tắm đi ra mang theo hơi nước, tiện tay cầm lấy cái ly màu đỏ trên bàn rót cốc nước để uống.
Uống xong hắn nhíu mày.
Quả nhiên có mùi tàn thuốc.
Nghiêm Vấn Phong vừa đi vào phòng ngủ hắn vừa nghĩ cách làm sao để khử mùi tàn thuốc trên cái cốc. Nằm xuống giường hắn nhẹ nhàng vén chăn lên, Trình Tuyển Vân đang mặc một bộ áo ngủ màu xám hắn chưa từng thấy, anh nằm đưa lưng về phía hắn. Nghiêm Vấn Phong nằm xuống đắp chăn lại, trong lòng cảm thấy thỏa mãn. Đang chuẩn bị đưa tay định ôm chàng trai nhỏ mà hắn nhớ nhung sau nhiều ngày xa cách vào trong lòng nhưng vừa chạm nhẹ một cái, Trình Tuyển Vân đột nhiên trở mình ngồi dậy, mắt anh ngân ngấn nước.
“Sao cậu lại về muộn vậy?”
Sau khi ngủ một giấc, giọng thầy Trình trở nên mềm mại hẳn. Nghiêm Vấn Phong nghe mà lòng mềm nhũn ra. Hắn đang định trấn an anh bằng câu “Tôi đã bay chuyến bay sớm nhất đề về.” Nhưng câu kia mới đến miệng chưa kịp nói thì Trình Tuyển Vân đã thận trọng nói trước: “Ngày mai tôi còn phải đi làm.”
Đại ca Nghiêm vốn khi về đến nhà đã mệt mỏi đến cực điểm, ngửi mùi thơm ngào ngào của anh mọi mệt mỏi đều tan biến thì liền bị câu nói vừa rồi của anh làm sững sờ một lúc, thầy Trình im lặng.
Trình Tuyển Vân cho rằng hắn muốn làm, anh cân nhắc rồi nói mang theo một tia lấy lòng, anh miễn cưỡng hỏi hắn: “Hay là để tôi dùng miệng giúp cậu, đừng dùng phía dưới có được không?” Anh vừa ngủ say mới dậy đột nhiên mời hắn quan hệ, phản ứng đầu tiên của Đại ca Nghiêm là dương vật căng cứng lên.
Sau đó hắn mới phản ứng lại: “Ý của anh là sao?”
Trình Tuyển Vân nóng nảy: “Đã nói rồi, ngày mai tôi còn phải đi làm, cũng không phải cuối tuần. Cậu tới trễ thế này, làm xong phải tới mấy giờ? Làm sao tôi ngủ được?”
“Trình Tuyển Vân.” Đại ca Nghiêm tức giận: “Anh xem tôi là gì của anh? Khách làng chơi của anh sao?”
Lần này đến lượt Trình Tuyển Vân bối rối.
“Được, không phải anh muốn dùng miệng sao? Đêm nay tôi sẽ làm nát cái miệng nhỏ nhắn của anh.” Nghiêm Vấn Phong giận quá hóa cười, âm trầm nhìn anh.
Vừa dứt lời, Trình Tuyển Vân không kịp phản ứng, trước mắt trời đất quay cuồng, anh bị Nghiêm Vấn Phong ấn ngã xuống giường. Dương vật to lớn nóng bỏng liền đưa đến bên miệng anh. Bàn tay to của Nghiêm Vấn Phong ấn ở đỉnh đầu anh, tay kia gắt gao nắm cằm anh ép buộc anh há miệng.
“Liếm.” Giọng hắn không có chút độ ấm, Trình Tuyển Vân giật mình tỉnh ngộ lại, đây mới là bản tính của người đàn ông này – hắn tàn nhẫn, không nói hai lời.
Run rẩy làm theo.
Anh phải ngu ngốc đến như nào mới có thể bị người đàn ông này làm cho mù quáng. Bởi vì người này nấu cơm nấu ăn cho anh, dọn giường và rửa chén cho anh. Anh liền bị dẫn vào một cái bẫy ngọt ngào, anh ngây thơ cho rằng người đàn ông này là ôn nhu, hiền lành.
Anh chắc hẳn đã quên rằng xấu xa và thô bạo mới là bản tính của hắn.
Trình Tuyển Vân khó khăn há miệng, cằm giống như đều bị Nghiêm Vấn Phong bóp nát. Thời điểm dương vật lớn của hắn đâm vào, nước mắt từ khóe mắt anh trào ra, sau đó liền không thể ngưng lại được. Nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má anh.
Lúc trước ở trên giường, Nghiêm Vấn Phong tuy rằng thích trêu chọc anh nhưng vẫn ân cần, sẽ lau nước mắt rồi dịu dàng ôm anh vào lòng dỗ dành. Mà giờ phút này Nghiêm Vấn Phong lại dùng một đôi bàn tay to lớn dùng sức để khống chế anh. Dương vật tung hoành bừa bãi trong khoang miệng anh, bất chấp trực tiếp tiến tới đến cổ họng mang theo mùi tanh dính vào đầu lưỡi.
Cả người Trình Tuyển Vân đều run rẩy, cơ thể trắng nõn cũng cúi xuống không có phản ứng. Nghiêm Vấn Phong làm ngơ vờ như không thấy, giống như Trình Tuyển Vân chỉ là một xác chết, một món đồ chơi.
Cho dù là lần đầu tiên bọn họ làm tình, Nghiêm Vấn Phong cũng chưa từng đối xử với anh như vậy. So với lúc trước, đây mới là cưỡng hiếp.
Trình Tuyển Vân đau xót nghĩ có lẽ bọn họ vốn nên như vậy. Nghiêm Vấn Phong nên coi anh là một thằng đĩ để phát tiết. Không bằng ngay từ đầu anh cũng không nên đối xử tốt với hắn, nếu đơn giản là vì để lên giường đùa giỡn một món đồ chơi có hai cái huyệt, cần gì phải giả vờ dịu dàng. Ngược lại, anh là người cô đơn đã lâu, tâm tư vốn rất yếu đuối càng dễ dàng thèm khát cái dáng vẻ ôn nhu, lại càng không kìm được lòng mà coi là thật.
Kỳ thật lúc Nghiêm Vấn Phong đóng cửa phòng ngủ đi rửa mặt, anh cũng đã tỉnh.
Mấy ngày nay luôn luôn như vậy, một khi có gió thổi qua hay ngọn cỏ lay, anh rất dễ dàng tỉnh giấc. Trong sân nửa đêm có một con mèo hoang nhảy vào hay đi ngang qua, anh đều phải kéo rèm cửa sổ ra nhìn một chút mới có thể tiếp tục nằm xuống.
Nghiêm Vấn Phong luôn bảo anh rằng đừng chờ hắn, giống như một lời nguyền, nhưng cũng giống như một lời cảnh báo.
Bởi vì hắn không đợi được.
Nghiêm Vấn Phong nói cho anh rất nhiều lần rằng không cần chờ nhưng anh vẫn không thể nhịn được và ngủ cũng không yên. Mỗi lúc thế anh đều tự an ủi chính mình. Mỗi khi về nhà mở cửa anh đều ấp ủ một tia hi vọng nhưng thứ đáp lại anh luôn là một căn phòng vắng vẻ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trình Tuyển Vân nhắm mắt lại, cảm thấy mình thật vô dụng.
Cổ họng của anh không ngừng co lại, hơi thở nặng nề gần như không thở nổi. Có mấy lần Trình Tuyển Vân cảm thấy mình có thể sắp hít thở không thông. Anh tự hỏi liệu Nghiêm Vấn Phong có phát hiện hay không, có thể cảm thấy mất hứng hay không.
Nghiêm Vấn Phong bị cơn giận làm cho mờ mắt.
Hắn tốn rất nhiều công sức mới có thể thoát ra khỏi mớ rắc rối hỗn độn đó, khi mọi chuyện đã ổn thỏa hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng hắn cũng có thể quay về thành phố S, nơi mà đang buộc hắn phải quay lại như một kẻ ăn thịt người đang đói khát tìm bữa ăn của mình. Mấy ngày này, gần như ngày nào cũng phải phê duyệt văn bản, tham dự cuộc họp, bắt buộc hơn một chục thư ký, trợ lý dưới quyền hắn phải tăng ca. Mỗi ngày hắn chỉ có thể ngủ ba bốn tiếng trên giường gấp trong văn phòng.
Dù vậy, người mà bước vào giấc mơ hắn mỗi ngày lại không ai khác ngoài anh.
Hôm đó, hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi hút thuốc ở ban công phòng mình, nhìn cả đám người hợp tác nhiều năm của mình đồng thời cũng là một trong số ít bạn bè có thể chia sẻ vui buồn của mình nhẹ nhàng cười, nói là mình đã tìm được người mình thích rồi.
Giang Bạc Viễn hít một hơi thuốc, trong làn khói mờ ảo nhìn hắn cười chúc mừng.
Một lúc đó hắn ước có thể lập tức quay về bên cạnh Trình Tuyển Vân, ôm chặt người đàn ông của hắn vào trong lòng và ra sức ngửi lấy mùi hương trên cơ thể anh.
Hắn chưa bao giờ tin vào Thần, Phật, nhưng hắn lại có niềm tin mãnh liệt rằng hắn và Trình Tuyển Vân là cặp đôi đã được định sẵn.
Hai người đều đã cô đơn rất nhiều năm, một lần tình cờ gặp mặt, là duyên phận hay là định mệnh, sau đó quen biết và tin rằng từ nay về sau đều phải ở bên nhau thật dài lâu.
Hắn chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ tình nguyện cố gắng lao tới.
Nghiêm Vấn Phong rầu rĩ hừ một tiếng, tinh dịch đặc sệt bắn ở cổ họng Trình Tuyển Vân, bản năng sinh tồn thúc đẩy Trình Tuyển Vân giãy dụa để đẩy người trên người anh ra, nôn ra tinh dịch màu trắng đặc xuống ga giường màu xanh đậm. Trình Tuyển Vân không ngừng ho khan, khuôn mặt đỏ bừng, không ngừng khóc thút thít.
Nghiêm Vấn Phong nhìn anh, tâm trạng khó có thể bình tĩnh lại. Không nói một tiếng liền bước xuống giường, đi nhanh ra khỏi phòng ngủ, sau đó rầm một tiếng, cửa lớn phòng khách bị mở ra rồi khép lại. Trình Tuyển Vân cho rằng hắn đi rồi, ho một hồi lâu, nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống.
Lúc đó anh cho rằng anh và hắn từ nay về sau sẽ không gặp lại.
Cảm giác bi thương ùn ùn kéo đến, chỉ còn sót lại một tia lý trí nhắc nhở anh.
Cửa chống trộm trong sân không vang lên.
Ôm một tia hy vọng, Trình Tuyển Vân chân mềm nhũn khó khăn bước xuống giường, chân trần đi ra phòng ngủ. Thấy một bộ vest và áo sơ mi màu đen bị ném bừa bãi trên ghế sofa, tim anh đập loạn nhịp.
Nghiêm Vấn Phong sẽ không cởi trần mà đi chứ?
Đã là tháng mười hai, nửa đêm mùa đông, lạnh sắp chết cóng.
Trình Tuyển Vân theo bản năng cầm áo khoác đệm bông lên, xách áo trên tay, chạy nhanh tới mở cửa ra, gió lạnh phả vào mặt anh mang theo một mùi thuốc lá nồng nặc.
Phòng cao hơn sân nửa mét, cho nên xây hai bậc tam cấp nơi cửa thông với sân.
Nghiêm Vấn Phong cởi trần đưa lưng về phía cửa, chỉ mặc một cái quần lót, ngồi ở bậc thang dưới cùng hút thuốc. Sương khói lượn lờ, hắn hút mạnh đến nỗi ánh sáng từ đầu mẫu thuốc trở nên đỏ rực.
Thật bất ngờ, Trình Tuyển Vân lại nhớ tới buổi chiều hôm đó anh vẽ một con chó lông xù. Bây giờ tai của con chó dường như rũ xuống, đuôi cũng cụp xuống đất một cách rầu rĩ. a
Trong lúc nhất thời hốc mắt Trình Tuyển Vân lại nóng lên, anh không biết là nên khóc hay là nên cười, giây tiếp theo liền cầm áo bông của anh bước xuống một bậc thang, ngồi xổm ở phía sau Nghiêm Vấn Phong, cách áo bông ôm chặt lấy hắn, vùi đầu ở cổ người đàn ông, ngửi mùi khói hỗn hợp mùi dầu gội đầu.
Rõ ràng là đêm đông sắp tuyết rơi nhưng trái tim của anh lại nóng lên.