Hai tay Bùi Lê còn chưa đưa ra đến đã bị Kỳ Ẩn ôm lấy cả người cả chăn, cơ thể Kỳ Ẩn ấm áp dễ chịu, vùi mặt vào hõm cổ hắn, hô hấp đan xen dội vàng trong tai cùng bên cổ, vừa nhột vừa tê dại.
“Nào, sao lại khóc rồi.” Kỳ Ẩn cảm nhận được sự ẩm ướt trên mặt Bùi Lê, xoa xoa người cậu: “Muốn hôn một cái không?”
Nắm tay Bùi Lê đưa ra từ trong chăn: “Cái này thì không cần. Tôi muốn đi tắm một chút.”
Người đổ mồ hôi, không thoải mái.
Kỳ Ẩn đứng dậy, “Đi đi.”
Hắn lấy một bộ quần áo ngủ từ trong tủ quần áo ra, lại thay một chiếc khăn mới trong nhà tắm.
“Em tắm đi, anh đi nấu ít thức ăn, em đã ngủ một ngày rồi, có đói không?” Kỳ Ẩn rửa xong ly súc miệng, hỏi.
Bùi Lê ôm quần áo ngủ nhìn ra cửa sổ, nhưng rèm cửa được kéo rất kín, không thể nhìn ra hiện tại đang là ban ngày hay ban đêm. Cậu xoa xoa mũi một cái: “Vẫn chưa thấy đói, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Kỳ Ẩn ra khỏi phòng tắm: “Sắp năm rưỡi rồi, mau đi tắm đi.”
Hắn thuận thế khép cửa lại.
Nước nóng mới vừa mở ra, bên trong cửa kính yên lặng bốc lên hơi nước.
Bộ quần áo hiện tại Bùi Lê mặc là do Kỳ Ẩn thay cho, cũng là một bộ quần áo ngủ dài. Cậu cởi nút áo, kéo cạp quần, động tác chậm chạp khom người cởi quần xuống.
Mông đau, eo cũng đau.
Tên Mị Ma không biết tiết chế bên ngoài kia để lại rất nhiều dấu trên người cậu, Bùi Lê nhìn kỹ bản thân trước gương, kéo cửa ra đi vào tắm.
Kỳ Ẩn xào hai món ăn đơn giản, nấu canh xong trước thời gian cho phép, chén cháo nhỏ cũng đã được hâm nóng. Chờ đến lúc của phòng tắm mở ra, Bùi Lê đã tắm xong đàn đứng đánh răng trước bồn rửa mặt.
“Nhanh vậy sao.” Kỳ Ẩn tựa vào trên khung cửa.
Bùi Lê gật đầu một cái: “Tắm qua một chút là được rồi.”
Bùi Lê dùng nước súc miệng nhổ bọt ra.
Trong nhà và phòng tắm cũng rất ấm áp, chỉ mặc mỗi đồ ngủ cũng không cảm thấy lạnh. Bùi Lê tắm xong, sấy tóc khô một nửa, mấy sợi tóc hơi ướt rủ trước trán, trên sống mũi và gò má cũng vương vài giọt nước, môi rất hồng, ướt nhẹp, có mùi vị của kem đánh răng.
Kỳ Ẩn thấy ngứa ngáy trong lòng như bị mèo cào, cái đuôi cũng không nhịn được nhanh chóng bật ra.
Đợi cậu đánh răng xong, hắn cúi người lại gần, nói thật nhanh: “Cục cưng à, anh muốn hôn em.”
Bùi Lê bỏ bàn chải đánh răng vào ly: “Tôi có thể từ chối sao?”
Kỳ Ẩn: “Có thể.”
Bùi Lê không nghĩ tới hắn lại có thể nói ra chuyện tốt như vậy, có mấy phần kinh ngạc. Mà khi cậu xoay người định đi ra ngoài, mặt chợt bị nâng lên, gần như không có thời gian giãy giụa chạy trốn, Kỳ Ẩn liền hôn cậu một cái.
Đầu lưỡi lạnh như băng bị Kỳ Ẩn quấn lấy tùy ý mút vào, tiếp đó mạnh mẽ kéo vào trong cổ họng ấm áp. Kỳ Ẩn nâng mặt cậu lên hơi cao chút, cho nên Bùi Lê không thể không hơi kiễng chân, mũi bị chắn ngang nên hô hấp có hơi khó khăn, cậu chỉ có thể hút lấy chút không khí từ nơi khe hở giữa răng môi hai người.
Môi lưỡi quấn quýt, rất mềm rất trơn.
Kỳ Ẩn nhẹ nhàng buông Bùi Lê ra, dừng lại mấy giây lại bắt đầu hôn.
Bùi Lê không chịu nổi, nâng lên tay dùng bàn tay đè lên trên cằm Kỳ Ẩn: “Dừng! Dừng, mau buông ra!”
Kết thúc nụ hôn sâu, Kỳ Ẩn mới thả Bùi Lê ra.
Bùi Lê bị bệnh, vốn cũng không có ảnh hưởng đến khí lực, nhưng bị hắn hôn sâu mấy cái như vậy, trực tiếp dựa lên bồn rửa mặt thở hổn hển. Miệng nhìn thật giống như càng ướt hơn, cậu nhìn tên Mị Ma đối diện như đang thoải mái muốn chết rồi, cắn răng nghiến lợi nói: “Sau này hễ cậu nói hôn môi, tôi sẽ lập tức chạy ngay.”
Cậu hoàn toàn hiểu rồi.
Con bạc giả: Nhất định sẽ cược thắng.
Con bạc thật: Tin lời Kỳ Ẩn.
Kỳ Ẩn liếm miệng, ánh mắt khẩn thiết: “Xin lỗi, nhưng anh thật sự không nhịn được, anh chưa hôn đủ!”
Bùi Lê: “Thế lúc trước cậu nhịn kiểu gì hả?”
Kỳ Ẩn: “Lúc trước anh không hôn ai cả.”
Bùi Lê: “Thế mà cậu lại không nhịn được một chút?”
Kỳ Ẩn: “Nhưng mà anh không thể để bản thân chịu khổ được.”
Bùi Lê: “…Cậu đúng là giỏi thật. Không phải nghĩa đen.”
Hai người lôi lôi kéo kéo từ trong phòng đi ra, Kỳ Ẩn để Bùi Lê ngồi xuống còn mình thì vào phòng bếp bưng thức ăn lên.
Lúc này Bùi Lê mới nhớ đến điện thoại di động của mình, lại trở về phòng để lấy, Kỳ Ẩn đã đặt điện thoại lân tủ đầu giường cho cậu.
Trong điện thoại di động có mấy tin nhắn mới.
Hơn một nửa số tin nhắn là của đám ba người bạn cùng phòng gửi cho cậu, phần nhỏ là Tiền Triệt gửi cho cậu.
Bùi Lê vừa đi ra phòng khách, vừa mở tin nhắn lên.
Đám người ở phòng trọ không có chuyện gì, cơ bản là Trần Vu Nhiên kể chuyện hài ngắn ở trong nhóm, Hàn Mạt thì vẫn luôn trả lời cậu ta mấy câu. Bùi Lê thoát ra khỏi nhóm chat, nhấn vào trang bìa nhắn tin với Tiền Triệt.
[Tệ Tử]: Hú!
[Tệ Tử]: Buổi sáng tao mới đến nhà.
[Tệ Tử]: Kết quả là thấy lớp tụi tao gửi một loạt bài thi cuối kỳ.
[Tệ Tử]: Bên tụi mày có không?
[Tệ Tử]: Cuối tuần sau tao bắt đầu thi rồi.
[Tệ Tử]: Một tuần thi xong tất cả chương trình học.
[Tệ Tử]: Con mẹ nó tao chết chắc rồi!
“Cục cưng ăn cơm đi, đừng xem điện thoại nữa.” Kỳ Ẩn đặt canh lên trên bàn.
Bùi Lê cất điện thoại di động đi rồi sau đó vào bếp bưng thức ăn cùng hắn.
Hai món ăn, một mặn một chay, canh xương hầm ngó sen, cộng thêm chén cháo nhỏ.
Bùi Lê nhìn một bàn này: “Cậu biết nấu cơm từ bao giờ thế?”
Kỳ Ẩn múc canh, nói: “Đại học. Anh không thường ở lại phòng ngủ, thức ăn ở nhà ăn không ngon, mua đồ bên ngoài cũng phiền nên tự làm luôn. Em thì sao?”
Miệng Bùi Lê đang nhai một miếng ngó sen nói: “Tôi có thể nấu mì ăn liền cấp năm sao.”
Ý chính là, trừ mì gói ra thì không biết nấu gì khác.
Nhưng Kỳ Ẩn rất cho cậu mặt mũi: “Mì gói cấp năm sao là như thế nào?”
“Thêm trứng thêm rau các loại đó.” Bùi Lê nói.
Điện thoại di động bên cạnh đột nhiên rung lên một cái, “Tiền Triệt lại giàu rồi” gửi tin nhắn mới tới.
Kỳ Ẩn nhanh chóng ăn xong: “Cục cưng, anh phải đi có việc trước, em cứ ăn từ từ nha.”
Hắn bưng chén không vào phòng bếp.
Bùi Lê trả lời “Được” một tiếng sau đó mở điện thoại lên xem tin nhắn.
Tiền Triệt gửi tới một video, tiêu đề video là —— Streamer cực sắt đá, tấn công bất kể đồng đội hay kẻ thù, tế luôn cả đồng đội, pháp lực vô biên.
[Tệ Tử]: 6
[Tệ Tử]: Cuối cùng tối nay cậu ta cũng mở livestream rồi.
Bùi Lê mở video kia ra, thao tác của streamer rất đẹp mắt, đây là một đoạn video được cắt ra. Thật ra thì trước kia cậu đã từng xem qua rồi. Bởi vì bị ghép với đồng đội heo, cho nên giết đồng đội là một cách làm có thể hiểu được.
Cậu tua nhanh video, tua đến đoạn sau.
Trong màn hình, tên đồng đội bị giết mắng chửi ở trong sảnh, mấy giây cuối cùng video, giọng nói của streamer bỗng nhiên truyền tới.
“Ngu đần.”
Cùng lúc đó, Kỳ Ẩn vừa hay đang đi qua bàn cơm, nói với Bùi Lê: “Cục cưng, mau ăn canh nhanh một chút đi, sẽ nguội đó.”
“?” Bùi Lê ngơ ngẩn.
Giọng nói này, hai giọng nói này…
“Đợi một chút, đợi một chút!” Bùi Lê gọi Kỳ Ẩn lại.
Kỳ Ẩn ngừng bước chân đang định bước ra, đứng ở phía đối diện hỏi: “Sao thế?”
Bùi Lê ngẩng đầu lên: “Cậu mắng một câu ngu đần cho tôi nghe xem.”
Kỳ Ẩn hơi biến sắc mặt: “Cục cưng, anh biết hiện tại em rất muốn nghe, nhưng nhà chúng ta không có quy tắc mắng người yêu đâu.”
“…” Bùi Lê há miệng một cái, hay là thôi đi, dứt khoát giơ điện thoại trong tay lên: “Đây là cậu sao?”
Kỳ Ẩn nhìn lướt qua, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy. Cục cưng, em cũng xem kênh của anh sao?”
Hắn chống hai tay lên bàn cơm sáp lại gần, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ.
Bùi Lê do dự trả lời: “. .. Ừ, coi như là vậy đi. Cậu, cậu nhanh đi livestream tiếp đi, sắp trễ rồi!”
Còn mấy phút nữa là đến sáu giờ rồi.
Lời còn sót lại chỉ có thể tạm thời kìm nén, Kỳ Ẩn chạy tới thư phòng mở máy tính lên, chuẩn bị phát sóng trực tiếp.
Bùi Lê ngồi ở trước bàn cơm rất khó tin, cậu thật sự không nghĩ tới Kỳ Ẩn lại là streamer mà bình thường cậu hay xem.
Còn về phần tại sao lúc đầu lại không thể nhận ra được, Bùi Lê cảm thấy khả năng cao là do khi Kỳ Ẩn làm streamer với khi ở chung với Bùi Lê là hai tính cách hoàn toàn khác biệt, cậu hoàn toàn không thể liên hệ hai người với nhau.
Mặc dù tần không thể coi là quá thường xuyên, nhưng Bùi Lê cũng đã từng xem Kỳ Ẩn phát sóng trực tiếp và có cả xem video, rất ít nói, trên cơ bản đều là chuyên tâm làm việc, là kiểu streamer lạnh lùng tập trung vào kỹ thuật.
Nhưng mà, bản thân Kỳ Ẩn ở trước mặt Bùi Lê không những dẻo miệng mà còn vô cùng dính người.
Bùi Lê khó khăn tiếp nhận sự thật này, sau hai ba miếng ăn xong bữa cơm, rửa bát đĩa xong thì ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem Kỳ Ẩn phát trực tiếp.
Mười phút sau khi bắt đầu phát trực tiếp, số người xem đã hơn mấy nghìn người, không ngừng bình luận ở phía dưới.
[Thành nam hoa nở, chùa miếu cây vạn tuế nở hoa, cuối cùng streamer cũng phát trực tiếp rồi.]
[Hôm nay 7 chơi trò gì thế?]
[Bắn súng? Hay là game kinh dị gì đó?]
[Sao hôm nay streamer không tiết lộ gì thế?]
[Đúng đó. Tại sao lại không tiết lộ? Cậu nói! Cậu mau nói đi]
…
Bùi Lê thấy được Kỳ Ẩn trả lời bình luận.
“Tại sao đoạn thời gian trước không có động thái? Là bởi vì có việc.”
“Streamer hàng sớm quảng cáo liên tục trong nửa tháng. .. Ừm thì người tài giỏi luôn có nhiều việc, bọn họ có thể, tôi thì không được.”
“Hôm nay chơi game kinh dị trước.”
…
Bùi Lê mở livestream thành cửa sổ nhỏ, thoát ra khỏi app, ấn vào thông báo nhóm lớp, thấy thông báo sắp xếp bắt đầu thi từ cuối tuần sau.
Tuần tới tất cả giờ học đều dừng lại, các môn học chung và các môn chuyên ngành lần lượt thay nhau xếp lịch thi tổng cộng phải hai tuần mới có thể thi xong.
Cậu nhấn vào khung chat trả lời tin nhắn của Tiền Triệt.
[:P] : Một tháng khoảng ngày hai mươi mấy tao mới về nhà.
[:P] : Muộn hơn so với mày đó.
[Tệ Tử]: Mày đang làm gì vậy? Cả ngày hôm nay đều không trả lời tin nhắn.
[:P] : Bị bệnh, ngủ một ngày.
[Tệ Tử]: Cảm cúm sao? Lên cơn sốt à?
[Tệ Tử]: Nghiêm trọng không? Uống thuốc chưa?
[:P] : Đỡ hơn nhiều rồi, không phải vấn đề lớn.
Trong thư phòng, Kỳ Ẩn tạm ngừng trò chơi để lại một câu: “Tôi đi nhà vệ sinh một chút.”
Đã một tiếng rồi, Kỳ Ẩn ngồi không yên muốn ra xem một chút.
Bùi Lê vẫn nằm bò trên ghế salon ngoài phòng khách cậu một câu tôi một câu nói chuyện với Tiền Triệt, cậu nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại.
Kỳ Ẩn đi tới, nhấc chân quỳ lên trên ghế sofa, thuận thế nằm lên trên người Bùi Lê.
“Người anh em, cậu cảm thấy mình nhẹ lắm sao!” Bùi Lê bị hắn ép tới không thoải mái, eo vốn dĩ đã đau lại càng đau thêm.
Kỳ Ẩn chống người dậy một chút, nghiêng đầu gác lên bả vai Bùi Lê, cúi đầu là có thể vùi vào trong hõm cổ Bùi Lê hít mạnh. Hắn cũng làm như vậy, ôm Bùi Lê thật sâu, ngửi mùi trên người Bùi Lê.
“Sảng khoái.” Kỳ Ẩn dán lên người Bùi Lê thở ra một hơi. Hắn nâng mặt lên, thấy hình ảnh trên điện thoại di động của Bùi Lê, hỏi: “Cục cưng, em cũng xem anh live sao?”
Bùi Lê cựa cổ một chút, có hơi nhột: “Hôm nay sao? Ừ, đang xem.”
“Trước kia có xem không?”
“Trước kia. . . Thỉnh thoảng có xem một chút”
Kỳ Ẩn sờ mó Bùi Lê qua lại một lúc rồi đứng lên, trở lại thư phòng, mở microphone lên.
[Đi một lúc mười lăm phút, streamer muốn đi xây cái bồn cầu luôn sao?]
[Cuối cùng cũng trở lại rồi!]
[Nhanh chơi tiếp đi! Tôi trùm chăn rồi.]
Kỳ Ẩn đơn giản là liếc nhìn bình luận một cái, mới vừa hút Bùi Lê trở lại, hiện tại hắn rất hưng phấn: “Trước tiên lưu trữ đã, đi bắn hai phát súng, tôi có cảm giác bây giờ mình mạnh đến đáng sợ.”.