Thời gian đã rất muộn, bầu trời bên ngoài cũng đã đổi đến phiên ông trăng làm việc rồi, Lục Uy Hải vẫn nắm chặt bàn tay của người bên cạnh, tiếp tục lang thang không có mục tiêu mà đi dạo, giống như có thể kéo đến càng trễ thì càng tốt, tóm lại chính là không muốn thả người về nhà. Mạc Ân Sở cũng yên lặng nắm tay người đàn ông dạo bước trong ánh đèn đường màu vàng sẫm, trái tim vẫn còn đong đầy tình yêu.
Lục Uy Hải đột nhiên dừng bước chân, Mạc Ân Sở nghi hoặc mà dừng lại theo, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh cậu, Lục Uy Hải cũng xoay người đối diện với cậu, một tay người đàn ông vẫn nắm cái tay nhỏ, một tay ôm người vào trong ngực, sau đó cúi người tựa đầu vào cổ của Mạc Ân Sở, dùng giọng nói dịu dàng đầy từ tính thấp giọng nói, “Ân Sở, cảm ơn em hôm nay đã hẹn hò với anh.”
Mạc Ân Sở cảm nhận được cái ôm của Lục Uy Hải thiệt là ôm ấp không thôi, không muốn xa rời mà kề sườn mặt của mình lên lồng ngực của người đàn ông, một tay bắt lấy áo khoác hắn, bởi vì lời hắn nói mà nhịp tim đập rất nhanh, “Không, Uy Hải, cảm ơn anh đã hẹn em hôm nay mới đúng.”
Lục Uy Hải siết cánh tay mình càng chặt hơn, Mạc Ân Sở cũng vùi cả người của mình vào trong cái ôm của hắn, tựa như xung quanh không có ai khác vậy.
Qua không bao lâu, hai người có ăn ý mà ngẩng đầu cho nhau ánh nhìn chăm chú, trong mắt cả hai đều tràn ngập tình yêu cùng quyến luyến, tiếp theo Lục Uy Hải cúi người đưa mặt mình chậm rãi đến gần Mạc Ân Sở, khuôn mặt Mạc Ân Sở theo tốc độ hắn chậm rãi đến gần mà càng lúc càng đỏ hơn.
Lục Uy Hải phát hiện bản thân tựa như đã hình thành thói quen bất lương muốn chiếm hữu Mạc Ân Sở bất chấp thời gian cùng địa điểm rồi, đây đều là bởi vì người trong lòng ngực đã chi phối tàn phá quá mạnh mẽ thể xác lẫn tinh thần của chính mình. Hắn cầm lòng không đậu mà nghĩ với cái bầu không khí tốt đẹp này, khiến giờ phút này hắn chỉ có xúc động muốn hôn lên môi người đáng yêu không ngừng mà thôi.
Trái tim của Mạc Ân Sở chưa từng đập kịch liệt như thế này trước đây, cậu nhìn khuôn mặt cũng đang đỏ bừng của người đàn ông mà mình thích đã lâu, cơ thể của hai người kề sát, đôi tay cũng đều ở trên người đối phương, cậu nhớ tới mùi vị bánh gato hương chanh hôm nay, liền nhớ tới hơi thở ấm áp của người đàn ông, môi không tự giác mà mở ra.
Mũi của Lục Uy Hải đã đụng tới Mạc Ân Sở, Mạc Ân Sở theo phản xạ mà nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, sau khi Lục Uy Hải hơi điều chỉnh góc độ thì liền khẽ chạm vào hai cánh môi mềm mại kia.
Ánh đèn đêm trong công viên phản chiếu hình bóng thân thiết của hai người thành một đường cong uyển chuyển duyên dáng, thời gian tựa như yên lặng đi vậy.
Lục Uy Hải khẽ nhíu mày, cảm giác tốt đẹp hiện tại trước đây hắn chưa bao giờ cảm nhận được, có thể hôn môi Mạc Ân Sở, cùng làm bạn với cậu, hóa ra lại là một chuyện hạnh phúc đến như thế. Mạc Ân Sở cũng cảm nhận được cảm giác rung động lòng người truyền ra từ cái hôn này, còn có thể nghe được rõ ràng tiếng nhịp tim đập của nhau, khiến cho cảm xúc của cậu có chút kích động, tay cũng run nhè nhẹ, khóe mắt cũng trở nên hơi ướt át.
Lục Uy Hải lại ôm chặt Mạc Ân Sở lần nữa, dùng sức lớn đến mức tựa như là cả đời đều sẽ không buông muốn ra, Mạc Ân Sở thì vẫn đang đắm chìm trong cái hôn đang không ngừng rung động lòng người, nhắm hai mắt dính sát vào ngực người đàn ông.
“Ân Sở, có thể đến nhà em không?” Lục Uy Hải còn chưa muốn chia tay như vậy, tuy nói ra đề nghị không khỏi làm người ta hoài nghi về động cơ đen tối, nhưng hắn cũng hoàn toàn không cách nào phủ nhận suy nghĩ sau đó của bản thân, dù sao thì đó cũng là nhà của Mạc Ân Sở ngây thơ đáng yêu, hắn lại rất dễ dàng không cẩn thận trêu chọc đến chính mình. Ngoại trừ muốn ở bên nhau với cậu lâu một chút, thật ra cũng muốn tìm hiểu về cậu cũng như hoàn cảnh sinh hoạt của cậu nhiều hơn một chút nữa.
“Ừm, có thể.” Mạc Ân Sở cũng không muốn chia tay, tuy rằng có hơi xấu hổ với việc người đàn ông đến nhà của mình, nhưng cậu cũng không ngại hắn tiến vào bên trong cuộc sống thường ngày của chính mình.
Hai người tiếp tục nắm tay tản bộ, theo hướng mà Mạc Ân Sở dẫn đến, trái tim hai người đều còn treo lơ lửng ở trong ngực, tựa như còn ở trong bầu không khí hẹn hò.
Nhà của Mạc Ân Sở cách nội thành náo nhiệt không xa, đi đường vài phút liền đến, Lục Uy Hải nhìn quanh bốn phía, rất nhanh đã nhớ tuyến đường đến đây. Mạc Ân Sở có chút hoảng loạn mà lấy chìa khóa mở cửa nhà mình, cũng mời Lục Uy Hải đi vào trước, rồi sau đó chính mình đi vào khóa cửa lại.
Đập vào mắt đầu tiên là một gian bếp mở với một bàn bar nhỏ, sau đó được kết nối với một phòng khách có phong cách đơn giản ấm áp, một trong hai cánh cửa ở giữa chắc sẽ thông đến phòng ngủ của cậu. Lục Uy Hải cảm thấy không gian nơi này rất phù hợp hình tượng ấm áp trầm ổn của Mạc Ân Sở, tưởng tượng cùng cậu sống chung một nhà thì nhất định sẽ rất vui vẻ vui sướng.
Mạc Ân Sở nhìn người đàn ông anh tuấn đẹp trai có sức hấp dẫn đang đứng ở trong nhà của mình thì có chút không dám tin tưởng, cậu xoay người đi vào nhà bếp, định pha hai ly cà phê để bình tĩnh một chút. Lục Uy Hải thuận thế ngồi trên ghế quầy bar xem động tác của Mạc Ân Sở, hưởng thụ thời gian ở bên cạnh cậu. Hai người câu được câu không mà trò chuyện, thoắt cái cũng uống xong ly cà phê rồi.
“Uy Hải, anh muốn tắm trước không?” Lời của Mạc Ân Sở vừa mới nói ra thì liền ý thức được bản thân hình như đã nói câu kỳ quái gì đấy, thế là cậu mắc cỡ đỏ mặt tiếp tục bổ sung, “Quần áo của em chắc anh cũng không mặc được đâu, để em giúp anh giặt quần áo mới mua hôm nay được không?”
Lục Uy Hải vốn có hơi kinh ngạc đề nghị của Mạc Ân Sở, nhưng bọn họ đi với nhau cũng đã đến nửa đêm rồi, bây giờ là lúc nên tắm rửa nghỉ ngơi, thế là tự nhiên mà đáp lại, “Được.”
Mạc Ân Sở nhân lúc Lục Uy Hải tiến vào phòng tắm thì lấy quần dài vận động và cà vạt đã mua ở cửa hàng hôm nay ra, cậu đặt cà vạt ở trên bàn trà phòng khách, quần dài vận động sau khi được giặt sạch thì sấy khô.
Ước chừng nửa giờ sau, Lục Uy Hải bước từ nhà tắm ra, phần hông hắn quấn một cái khăn che nửa người dưới, trên đầu trùm chiếc khăn, nửa người trên lỏa lồ giẫm lên tấm thảm ở trước cửa phòng tắm, trên dáng người cường tráng của người đàn ông vẫn còn có mấy giọt nước đang men theo đường nét của cơ ngực chạy dọc xuống tuyến nhân ngư gợi cảm, hai cánh tay đang nâng lên lau tóc càng làm nổi bật lên cơ bắp thô to của cánh tay.
Lúc bình thường tim Mạc Ân Sở cũng đã luôn đập không thôi vì người đàn ông rồi, hiện tại nhìn hắn cởi trần ở trong nhà mình thì cũng không biết làm thế nào cho phải, cậu nhanh chóng lấy quần áo của mình bay nhanh đi tắm rửa, không dám nhìn thêm một tý nào nữa. Lục Uy Hải lau khô mình xong thì ngồi trên ghế sô pha chờ Mạc Ân Sở, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ, nghĩ thầm lát nữa sẽ phải chuẩn bị đi ngủ. Có thể cùng Mạc Ân Sở ngủ ở trong nhà của cậu thì đã khiến hắn thật sự vui đến ngủ không được luôn rồi.
Sau khi Mạc Ân Sở tắm xong, phát hiện Lục Uy Hải vẫn còn quấn khăn nửa người dưới, thế là nhanh chóng đi lấy chiếc quần đã sấy khô cho Lục Uy Hải, sau đó chính mình ngồi xuống bên cạnh hắn, có chút khẩn trương mà ôm lấy hai chân mình nhìn về hướng của hắn.
Khi Lục Uy Hải nhận quần thì bỗng nhiên hết hồn, Mạc Ân Sở lại không hề phòng bị mà mặc một chiếc quần đùi cùng áo thể thao không tay, nhìn dáng vẻ của cậu chắc chắn là lúc bình thường cũng mặc như thế rồi, hắn nhìn da thịt trắng nõn trần trụi ở diện rộng kia, còn che kín được cả dấu vết kịch liệt ngày hôm qua, cơ thể cũng liên tục tản ra mùi thơm ngát sau khi tắm gội, người đáng yêu đơn thuần ấy đang nhấc chân uốn gối đối diện chính mình ở trên sô pha, gốc rễ ở giữa hai bắp đùi hiện ra như ẩn như hiện ở trước mắt mình, toàn thân căn bản chính là viết ba chữ “Đến xâm phạm em đi nào!!”.
Mạc Ân Sở hoàn toàn không có phát giác người đàn ông đang nhìn cậu, ngày thường sau khi tan tầm cậu đều ăn mặc sao cho thoải mái nhất, hơn nữa bởi vì ngày thường luôn là mặc quần tây vừa người, hiện tại đã rất quen mặc quần lót tam giác, huống hồ bình thường cậu đều ở nhà một mình, đương nhiên sẽ không phát hiện tư thế như vậy lại có vấn đề gì.
Lục Uy Hải nuốt xuống một ngụm nước miếng thật lớn, yết hầu kịch liệt mà hoạt động một chút, hắn biết Mạc Ân Sở thành thật hoàn toàn không phải cố ý, thế là cố hết sức đè dương vật lại thiếu chút nữa là có thể sẽ bừng bừng phấn chấn, hiện tại hắn cũng không có tâm tư thay quần, cầm lấy áo khoác đặt ở gần đó, nhớ tới hôm nay chủ quán có tặng bánh bích quy vị chanh, cho nên liền nhanh chóng lấy một cái từ trong túi ra đưa cho Mạc Ân Sở, “Ân Sở, muốn ăn bánh bích quy vị chanh không?”
Lúc này Mạc Ân Sở mới nhớ tới chủ quán bán bánh gato vị chanh hôm nay có tặng cho họ mấy cái bánh bích quy vị chanh, nghĩ thầm nhất định cũng sẽ rất ngon, cho nên liền tung tăng mà nhận từ trong tay của Lục Uy Hải, “Ừm, cùng ăn đi.”
Lục Uy Hải vì dời đi tiêu điểm mà cũng mở một cái ra, nhưng hắn nhìn Mạc Ân Sở ăn rất ngon, giống như chỉ cần nhìn cậu nhấm nháp thôi cũng đã cảm thấy bánh quy rất ngon rồi, hắn mỉm cười duỗi tay phủi vụn bánh quy dính trên miệng của cậu, sau đó dường như không có việc gì mà bỏ vào miệng mình ăn luôn, tiếp theo cắn bánh quy trên tay chính mình, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên cảm nhận được ánh mắt cực nóng bên cạnh, quay đầu qua thì nhìn thấy, hóa ra là Mạc Ân Sở đang bởi vì hành động mới vừa rồi của mình mà xấu hổ nhìn chằm chằm chính mình.
Hắn nhanh trí ngậm lấy một nửa bánh của mình, chừa nửa cái còn lại trên miệng cho Mạc Ân Sở, ý bảo cậu đến ăn nửa này đi, Mạc Ân Sở ngơ ngác bất động, thế là Lục Uy Hải duỗi tay ôm cậu lại, một tay chống sau cổ của cậu, dáng vẻ như muốn hôn môi.
Mạc Ân Sở ngửi được mùi bánh bích quy, đồng thời cũng ngửi được mùi thơm trên cơ thể của người đàn ông, cậu móc lấy cánh tay của người đàn ông, run run mà cắn bánh quy, sau đó chậm rãi nhấm nuốt, mùi vị bánh quy vừa cắn dường như càng trở nên thơm ngọt hơn. Lục Uy Hải thâm tình mà nhìn phản ứng của Mạc Ân Sở, sau khi xác nhận hai người đều đã ăn xong bánh quy thì liền thuận thế hôn xuống
Vị chanh bỗng nhiên chui vào nhân đôi, làm cho Mạc Ân Sở choáng váng một trận, cậu không tự chủ được mà cũng ôm lấy cổ của Lục Uy Hải, để cơ thể của mình dán lên lồng ngực trần trụi cường tráng của người đàn ông, sau đó thì cùng đầu lưỡi của người đàn ông quấn quanh, khi thì xô đẩy nhau, đầu lưỡi thỉnh thoảng còn bị người đàn ông khẽ cắn liền sinh ra một dòng điện thoải mái, bốn cánh môi cánh liên tục đè ép nhau, dính đến vô cùng chặt .
Lục Uy Hải buông môi người trong lòng ngực ra, nhìn vẻ mặt say mê của cậu, dáng vẻ giống như còn đang chờ mong nhiều hơn, không hiểu được là còn muốn ăn bánh bích quy vị chanh nữa, hay là muốn bản thân mình tiếp tục hôn cậu, thế là liền cười nói, “Ân Sở, còn muốn ăn bánh bích quy nữa sao? Bên này còn nhiều nè.”
Mạc Ân Sở đột nhiên tìm về ý thức, đỏ mặt cầm lấy một cái bánh bích quy rồi ra vẻ trấn định mà mở ra, Lục Uy Hải cảm thấy cậu thật sự là cực kỳ đáng yêu, mỗi lần Mạc Ân Sở cắn một miếng bánh quy mà bị dính vụn bánh vào khóe miệng, hắn liền duỗi lưỡi liếm một chút, Mạc Ân Sở lại cắn một miếng, hắn lại liếm một cái, khiến cho Mạc Ân Sở cuối cùng không thể chống đỡ được, ngọt ngào mà phản kháng, “Uy Hải ơi, đừng ăn vụn bánh của em nữa mà…”
“Vậy anh có thể ăn em không?” Lục Uy Hải rút bánh quy trong tay Mạc Ân Sở ra, đặt lên trên bàn trà bên cạnh, sau đó liền đẩy người thuận ngã vào trên sô pha, tiếp theo nhẹ nhàng đè lên, sau đó một tay ấn ở một bên đầu của người dưới thân, để cho cậu ở trong phạm vi thế lực của chính mình.