“Mở cửa!”
Người ở ngoài cửa giận dữ nói, sau đó lại là tiếng đập cửa mạnh bạo vang lên, từng tiếng nối tiếp từng tiếng, từng tiếng lại vang ầm trời hơn từng tiếng, điệu bộ như thể thề chết cũng không bỏ qua chuyện này.
Là giọng Sở Yến Kiệu.
Lương Ngộ và Mộ Dục liếc nhau một cái, hiểu rằng hắn đã nghe thấy hết rồi. Nhưng Mộ Dục vừa mới bắn tinh, côn thịt còn đang cắm trong cơ thể của Lương Ngộ vẫn chưa rút ra, đôi mắt ướt át như thể vẫn còn chìm đắm trong nhục dục nên còn hơi ngơ ngác.
“Đừng đứng ngốc ra đấy chứ!” Lương Ngộ đẩy hắn ra, nói: “Giờ chuyện đã trở nên khó giải quyết như vậy rồi, còn không mau mặc quần áo vào rồi trốn ra ngoài qua cửa sổ đi!”
Mộ Dục khựng lại một nhịp, rồi nhanh chóng hiểu ra đây là cách giải quyết tốt nhất liền nghe theo lời y nói.
Phòng ở ở Hành Minh Tông đều được thiết lập kết giới, vì vậy dù có là Sở Yến Kiệu đi chăng nữa thì cũng không thể cưỡng chế xông vào trong thời gian ngắn được. Nhờ đó họ mới có một ít thời gian để nghĩ cách giải quyết.
Lương Ngộ cầm hai cái khắnm, trong đó có một cái được y ném cho Mộ Dục. Hắn vững vàng nhận lấy cái khăn một cách rất ăn ý. Động tác cả hai thuần thục như thể một đôi gian phu dâm phụ đã từng vụng trộm yêu đương biết bao nhiêu lần vậy.
Chỉ trong một chốc lát như vậy mà Mộ Dục đã mặc quần áo vào ngay ngắn.
Trước khi đi hắn còn quay đầu lại nhìn Lương Ngộ một cái, nói bằng khẩu hình trong tiếng gõ cửa dồn dập: tự cầu phúc cho bản thân nhiều hơn đi.
Lương Ngộ nhận ra vẻ mặt sung sướng khi thấy người khác gặp hoạn nạn, cũng dùng khẩu hình miệng đáp lời: cút!
Mộ Dục nhếch nhẹ hai khoé môi, mũi chân đặt trên khung cửa sổ dùng lực một chút, thế là thân hình hắn chợt biến mất không một tiếng động vào trong màn đêm đen kịt.
So với hắn thì Lương Ngộ gặp phải phiền phức lớn hơn nhiều lắm.
Đây là phòng của y nên y cũng chẳng thể trốn đi đâu được. Nếu Sở Yến Kiêu đã biết chuyện, vậy cả hai cần phải ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng.
Vốn y còn định rửa sạch tinh dịch và dâm thuỷ còn lưu lại trong cơ thể trước, nhưng vì Mộ Dục bắn vào vừa nhiều lại vừa sâu, còn trước mắt y lại không có nhiều thời gian như vậy, nên chỉ đành sửa soạn qua loa một chút.
Sau khi đi vài ba bước thì chiếc tiết khố được y mặc vội ra bên ngoài đã bị mấy thứ bên trong kia chảy ra làm ướt cả mảng lớn.
Sắc mặt Lương Ngộ lập tức đen sì xuống, trong lòng cũng rủa thầm tên kia.
Một tiếng nổ “rầm” vang.
Cánh cửa đáng thương kia đã chống đỡ quá lâu rồi, giờ đây sau khi bị Sở Yến Kiêu cứng rắn đá thủng một lỗ thật lớn cuối cùng cũng không chịu nổi gánh nặng mà đổ sầm lên mặt đất.
Cứ như vậy, Sở Yến Kiệu xuất hiện trước mặt Lương Ngộ.
Hắn dùng tay che lại vết bầm và miệng vết thương tạo thành do việc đập phá cửa ban nãy. Máu tươi chảy dọc theo cánh tay tới đầu ngón tay, rồi nhỏ giọt xuống mặt đất. Từng giọt tí tách rơi để lại vệt máu đỏ thẫm chói mắt.
Vậy mà Sở Yến Kiệu lại giống như không thấy gì hết, chỉ run môi hỏi Lương Ngộ: “Hắn đâu?”
Lương Ngộ trả lời: “Đi rồi.”
Cứ thế mà đi sao?
Sở Yến Kiệu không cam lòng, rảo bước tới trước cánh cửa sổ mở toang hòng nhìn xem tên kia là ai để sau này tìm ra hắn thì hắn sẽ chém tên tiện nhân kia ngàn vạn đao.
Không. Không đúng. Dù có chém trăm nghìn đao đi chăng nữa thì vẫn hời cho tên khốn kia quá. Hắn phải cắt xuống phân thân của tên tiện nhân đã cả gan dụ dỗ Lương Ngộ vứt cho chó ăn, chặt tứ chi hắn làm thức ăn cho súc vật, móc mắt, xẻo tai, cắt lưỡi hắn, biến hắn thành nhân trệ ngâm vào trong rượu để tra tấn, khiến cho hắn sống không bằng chết!
Hắn nhắm mắt lại, buộc bản thân trải linh lực ra khắp không gian để tìm kiếm.
Chẳng qua không rõ là do hôm nay tâm trạng của hắn quá mức nóng này phập phồng hay sao nữa, tìm suốt cả nửa ngày trời vậy mà chẳng thu hoạch được chút thông tin gì cả.
Sở Yến Kiều xoay người lại, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lương Ngộ hỏi: “Là ai? Ta muốn giết hắn!”
Lương Ngộ đáp: “Không biết.”
Thái độ của y như vậy đã chọc giận Sở Yến Kiêu. Chỉ thấy một luồng lực lượng vô hình tràn qua khiến Lương Ngộc cảm thấy bản thân tựa như một cánh diều đứt dây bị gió thổi qua, cả người rơi mạnh lên trên ván giường.
Sau đó, linh lực ngưng kết thành một sợi dây xích nhỏ màu vàng kim cột chặt hai tay y vào trên thành giường.
Sở Yến Kiệu không nói gì thêm mà lao thẳng tới, dùng tay kéo mạnh bộ quần áo Lương Ngộ mặc vội ban nãy. Thế là thứ đầu tiên đập vào trong mắt hắn là chiếc tiết khố ướt đẫm. Dùng tay ấn vào trên bụng Lương Ngộ một cái thôi mà chất dịch màu trắng đục từ trong miệng huyệt đỏ tươi đã chảy tràn cuồn cuộn, nhìn qua là biết y mới vừa bị người khác bắn đầy một bụng.
Cứ cho là hắn đã đoán được mọi chuyện, cũng đã nghe được đáp án do chính miệng Lương Ngộ nói, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy sự thật trước mắt thì Sở Yến Kiêu vẫn ngừng thở trong thoáng chốc.
“Ngươi vừa bước xuống giường của ta được bao lâu chứ? Giờ đến một đêm cũng nhịn không nổi, vội vã tìm thằng đàn ông khác sau lưng ta đến vậy sao?” Tiếng thở hổn hển cũng chẳng thể nào tỏ rõ sự tan vỡ trong lòng Sở Yến Kiêu vào lúc này. “Quả thực là vô liêm sỉ!”
Lương Ngộ cũng chẳng định phản kháng lại mà chỉ để mặc hắn trói mình lên giường, lạnh lùng nhìn hắn nổi điên.
“Vậy ngươi tính sao? Muốn giết ta ư?”
“Dù ta có vô liêm sỉ đến thế nào đi chăng nữa thì cũng có liên quan gì đến ngươi đâu.” Lương Ngộ nói: “Nói cho cùng, mối quan hệ giữa chúng ta cũng không phải thứ gì để ta phải báo cáo rõ ràng mọi chuyện với ngươi.”
“Cái gì gọi là mối quan hệ giữa chúng ta cũng không phải thứ để ngươi phải báo cáo rõ ràng mọi chuyện chứ! Ngươi quên là ngươi…”
Sở Yến Kiêu nghẹn họng, nói được một nửa lại ngừng lại.
Trong đầu hắn điên cuồng suy nghĩ tìm cách phản bác lại Lương Ngộ, nhưng mà không có, hắn chẳng tìm được bất cứ lí lẽ gì cả. Lúc này hắn mới chợt nhận ra từ trước đến giờ bọn họ chưa từng xác lập quan hệ với nhau, cũng chưa từng nói lời ước hẹn gì đó cùng nhau.
Trong thoáng chốc, một cảm giác khủng hoảng vô cùng bủa vây hắn.
Sở Yến Kiệu đứng đó sững sờ như bị sét đánh.
“Trời đất này rộng lớn như vậy, hợp nhau thì tụ về một chỗ, không hợp thì giải tán là xong.” Lương Ngộ bình tĩnh nói: “Ngươi là thái tử cao quý, muốn thê thiếp mĩ miều hay công tử danh giá nào mà chẳng được. Vì cớ gì mà cứ phải làm cho to chuyện ra như vậy chứ.”
Sở Yến Kiều chống tay ở hai bên người Lương Ngộ, im lặng một lúc lâu không nói năng gì.
Thật lâu sau, hắn mới cúi đầu lặp lại câu nói kia: “Hay cho câu hợp nhau thì tụ về một chỗ, không hợp thì giải tán là xong…”
Dường như hắn đã cắn chặt hàm răng, run rẩy thốt ra từng chữ một.
Lương Ngộ mở to mắt nhìn lên, lại như bị đóng đinh tại chỗ.
Bởi tràn ra từ đôi mắt đỏ bừng của Sở Yến Kiệu là một giọt nước mắt nặng nề chảy xuống dọc theo khuôn mặt, cuối cùng đọng lại trên cằm hắn.
“Sao ngươi có thể nói nhẹ nhàng đến vậy chứ? Chẳng lẽ suốt quãng thời gian qua chỉ có một mình ta coi là thật hay sao?”
“Ngươi nói tính tình ta tồi tệ, ta biết rõ chứ. Ta biết ngươi không thích ta như vậy, ta cũng muốn cố gắng thay đổi bản thân.” Sở Yến Kiệu nói: “Vì sao ngươi không sẵn lòng dù chỉ một thôi chứ?”
“Ban nãy ta còn làm bánh hoa quế cho ngươi, đợi rồi lại đợi, lâu đến mức ta thiếu điều ngủ gục. Nhưng nghĩ đến việc ngươi có thể vẫn còn đang thức, nghĩ đến việc ngươi có thể sẽ thích ăn, ta vẫn vui vẻ thật lòng. Vậy mà khi ta tới đây, trông thấy tất thảy những chuyện này, ngươi có nghĩ tới liệu ta sẽ có cảm giác như thế nào hay không?”
Lương Ngộ nhìn hắn, lặng yên không nói câu gì.
Nước mắt của Sở Yến Kiệu tựa như một chuỗi ngọc trong suốt chảy xuôi trên khuôn mặt. Nội tâm hắnn vỡ đến mức nói năng lộn xộn hết cả.
“Vì cớ gì ngươi có thể tỏ ra chẳng có gì quan trọng như vậy? Ta không hiểu nổi, ngươi hãy nói ta nghe đi.”
Dẫu ngươi có lừa gạt ta cũng chẳng sao, bởi ta chắc chắn sẽ tin lời ngươi nói.
Sở Yến Kiệu cắn răng chất vấn Lương Ngộ.
Hắn nhìn y bằng đôi mắt xinh đẹp lúc này đây đã phủ đầy tơ máu, ánh nhìn oán nhận không cam tâm, hận không thể cắn xé máu thịt y nuốt vào trong bụng, vậy nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng, tựa như muốn khóc cho hết nỗi đau đớn vô tận trong hắn ra ngoài.
“…”
“Với ngươi mà nói ta cũng chẳng là thứ gì cả.” Lương Ngộ nói: “Có lẽ là ngày mai, lại có lẽ là ngày kia, hoặc tới khi ngươi tỉnh táo lại thì sẽ muốn giết ta ngay thôi.”
“Tại sao ngươi lại nghĩ như thế?” Sở Yến Kiệu hỏi: “Trong lòng ngươi ta là người như vậy sao? Với ngươi mà nói ta là thứ gì vậy hả? Lúc chúng ta thân mật với nhau, dẫu chỉ là một giây thôi ngươi cũng chưa từng động lòng hay sao?”
Lương Ngộ chỉ trầm mặc.
Nhưng từ sự trầm mặc ấy của y, Sở Yến Kiệu đã hiểu rõ đáp án rồi.
“Được.” Hắn gật gật đầu, muốn kéo khoé miệng lên nở một nụ cười mà sao cười khó coi đến vậy. Lại cộng thêm vệt nước mắt giàn dụa vẫn chưa khô, nom hắn lúc này vô cùng thảm thương, buồn khổ. “Ta hiểu rồi.”
Sở Yến Kiệu đứng thẳng người lên, nhìn qua căn phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi vào thanh dao găm Lương Ngộ vẫn luôn mang theo bên mình.
Hắn nhanh chóng lại gần, cầm dao găm vào trong tay.
Toàn thân Lương Ngộ trở nên căng thẳng.
“Sao vậy? Ngươi nghĩ ta sẽ giết ngươi à?” Sở Yến Kiệu cười lạnh lùng nói: “Nếu có giết thì ta cũng sẽ giết ngươi trước rồi tự sát theo ngươi, ép ngươi chôn cùng hoàng lăng với ta, dù sống hay chết cũng chẳng thể nào trốn thoát khỏi ta được. Đáng tiếc thay, ta còn có phụ hoàng và mẫu phi, không thể cứ thế mà bỏ rơi bọn họ được.”
“Tuy rằng ngươi chưa từng coi trọng chuyện tình giữa hai ta, nhưng ta vẫn luôn coi ngươi như thê tử cùng nhau kết tóc, chân chân thật thật trải qua một quãng thời gian yêu đương nồng nhiệt.” Sở Yến Kiêu nhìn y chằm chằm: “Ngươi yên tâm. Ta không phải là người ti tiện như vậy. Hôm nay, ta cắt tóc làm chứng, từ nay về sau sẽ tuyệt đối không dây dưa với ngươi nữa.”
Dứt lời, hắn rút dao ra, giơ tay chém xuống, cắt đứt một đoạn đuôi tóc.
“Tình cảm giữa ta và ngươi cũng giống như đoạn tóc này.”
Hắn buông lỏng tay, đoạn tóc đen kia cũng mất đi chỗ tựa, lập tức rơi đầy trên đất.
Xen lẫn với máu và bụi đất, mất đi cảm giác sáng bóng khi trước, phủ bởi sắc màu xám xịt.
Sở Yến Kiệu đỏ mắt nói ra một câu cuối cùng với Lương Ngộ.