“Tên Hà Nghị vô liêm sỉ kia, mười mấy năm trong quân đội đã dạy mày những thứ này à? Ngày mai mày vẫn phải đi làm, còn báo cáo chuyển công tác bị tao chặn lại rồi, mày hãy từ bỏ đi!”
Sài Nam Tinh ngồi bên cạnh Hà Nghị, quay đầu sang nhìn người đàn ông trước mặt: “Báo cáo chuyển công tác gì?” Đôi mắt của cậu đỏ hoe, chứa đầy sự ngây thơ, không hề kiêu ngạo như lúc mới đến đây, bên trong còn có phần trẻ con. Đây là người của hắn, là một phần cơ thể của Hà Nghị, không thể tách rời.
“Không có việc gì, anh sẽ xử lý, em không phải lo lắng. Đau đầu không?” Hà Nghị cẩn thận chạm vào thái dương cậu, băng gạc màu trắng chảy ra một vệt màu đỏ, chảy xuống yết hầu, làm cho cổ họng của hắn khàn khàn mà nghẹn lại.
“Nói nhảm, thử đổi lại là anh đi, xem có đau không?”
“Đồ ngốc, sao em không tránh đi, còn đỡ cho anh làm gì? Chịu thiệt thòi rồi.” Ba Sài có chủ đích nhắm về phía Hà Nghị, không ngờ hắn lại tránh được, mà bé cưng bên cạnh lại đỡ thay cho hắn, sao lại có năng lực như thế chứ?
“Không phải anh còn ngốc hơn à, chuyển công tác…là vì em sao?”
“Ngoại trừ em ra thì còn ai nữa, cũng chỉ có thể là em.”
Hai người không coi ai ra gì, liếc mắt đưa tình với nhau, ba trưởng bối ngồi ở đây, sắc mặt người sau đặc sắc hơn người trước.
Cuối cùng ba Sài không nhịn được nữa, đứng dậy kéo cánh tay Sài Nam Tinh đi về phía cửa: “Theo ba về nhà, nhóc con, gây ra họa lớn như vậy, để xem sau khi trở về ba xử con thế nào.”
Thanh niên cao gầy bị kéo về phía cửa, Hà Nghị đứng dậy đuổi theo hai bước, Sài Nam Tinh quay đầu lại cười với hắn, nụ cười rất khó coi, Hà Nghị dùng khẩu hình nói với cậu hai chữ, cậu hiểu được, vì thế ngoan ngoãn để ba mình kéo vào trong xe.
“Ba, nhẹ tay chút, con đau.”
“Con còn biết đau sao? Để cho con thể hiện năng lực đó.”
Con trai lâu ngày không gặp có chút khác thường, thiếu đi khí chất lưu manh nhưng lại có thêm sự yếu ớt không nên có, đây vẫn là con trai của ông sao? Ông thà rằng con trai mình vẫn là phú nhị đại phá của, ông vẫn sẽ bao bọc chở che, dù gì gia sản mà ông kiếm được chẳng phải chỉ vì con trai mình à?
Đáng tiếc khi ông hiểu ra điều ấy đã quá muộn, con trai không những bị bẻ cong thành đồng tính luyến ái, đã vậy còn loạn luân. Chuyện chấn động như vậy bị ông Hà bắt gặp, ông và anh cả đều là những người coi trọng danh dự, loại chuyện này mà bị truyền ra, còn bị chê cười đến mức nào nữa.
“Con yên phận ở nhà cho ba, đừng có nghĩ làm chuyện gì xấu, bỏ ngay những ý nghĩ không nên có. Ba khác với bác cả của con, cùng lắm ba nhốt con lại, còn Hà Nghị thì khó mà nói, giữ lại hết tâm tư của mình đi. Sau khi về thì đóng cửa phòng hối lỗi cho ba, không được đi đâu cả.”
Ba Sài ngại có người ngoài ở đây, không nói quá nhiều, chỉ ra lệnh cho tài xế. Sài Nam Tinh bĩu môi, ôm đầu rúc vào một góc ở ghế sau, thầm nghĩ lần đầu tiên gặp Hà Nghị cũng như vậy. Lúc ấy hắn lái chiếc xe cũ nát kia đến đón cậu, cậu cũng đang ngồi trong góc, dựa vào cửa, cuối cùng không cẩn thận bị đụng đầu, bây giờ lại ở tư thế cũ, đầu cũng đau như cũ.
Sài Nam Tinh bật cười ra tiếng, cũng không biết cậu sẽ bị ba dạy dỗ thế nào, nghĩ đến việc trước khi đi hắn nói với cậu “chờ anh”, nhất thời tim đập loạn nhịp.
Hứ, tên ngốc này, ai muốn chờ anh chứ, trở về nhà bổn thiếu gia đây chính là người tự do rồi, anh quản tôi nhiều như vậy, khinh thường tôi, xứng đáng bị xui xẻo!
Ba Sài chú ý tới đứa con trai lưu manh nhà mình cười ngây ngô trong chốc lát, sắc mặt rối rắm khó coi, nghi ngờ đầu óc cậu bị hỏng rồi, vì vậy nói với tài xế đến thành phố Lâm thì đi bệnh viện trước, con trai ông có khả năng bị đập đến hỏng đầu rồi, tốt nhất nên đi kiểm tra một chút.
Sài Nam Tinh: “…”
Ở bên này, Sài Nam Tinh bị ba áp giải về thành phố Lâm, Hà Nghị ở bên kia cũng không dễ dàng gì, bầu không khí trong phòng nặng nề, Hà Nghị nhìn chằm chằm vào cửa, ba Hà còn đang rất giận dữ. Người từ trước đến nay luôn bình tĩnh, một khi tức giận lên cũng thật đáng sợ.
“Con không phải nhìn, có nhìn chằm chằm đến mù mắt cũng đừng nghĩ tới chuyện gặp lại cậu ta, con chết tâm đi!”
“Ba!”
Hà Nghị có chút bất đắc dĩ, đang yên đang lành sao mấy người này lại chạy tới đây, cứ như là có hẹn trước với nhau, phá vỡ chuyện tốt của hắn và Sài Nam Tinh. Hắn thì không sao, nhưng lại hại bé cưng của mình chịu khổ, cũng không biết chú hai có mang bé cưng của hắn đi viện không. Đợi hắn giải quyết xong chuyện này rồi mới đi tìm cậu liệu có quá muộn? bé cưng, chờ anh.
“Đừng gọi tôi là ba, báo cáo chuyển công tác của anh là thế nào? Anh thật sự không cần tương lai, còn muốn chuyển đến thành phố Lâm. Anh đang đùa tôi đấy à? Anh coi công việc là trò chơi hả?
“Ba, con đã nói chuyện rõ ràng với chú Thẩm rồi, chuyện này ba đừng quan tâm, con tự có kế hoạch của bản thân mình.”
Ba Hà thấy con trai mình nói nặng không nghe, nói nhẹ cũng không nghe, lập tức chỉ hai ngón tay thẳng mặt: “Anh gan lắm! Theo ba vào phòng nói chuyện.”
Mẹ Hà ở bên cạnh khuyên không nổi, hai cha con đều cố chấp như nhau: “Có chuyện gì từ từ nói, ông hiểu tính con trai mình nhất mà, đừng ép nó quá.”
“Tôi ép nó? Bà xem nó làm ra chuyện tốt gì rồi, ba mươi mấy tuổi, còn mập mờ không rõ như vậy, nó đây là u mê rồi.” Bây giờ mọi chuyện đã bại lộ, Hà Nghị cũng không giấu diếm nữa, nói ra tâm ý của mình với Sài Nam Tinh.
“Ba, mẹ, con thừa nhận là con dụ dỗ em ấy, hai người cũng không cần lo lắng giới thiệu đối tượng cho con làm gì, đời này con đã xác định chỉ có em ấy, không bao giờ thay đổi.”
“Tốt nhất là anh cứ giữ vững quan điểm của mình đi.”
Ba Hà quay mặt đi lên tầng, cho dù lửa giận ngút trời cũng nghẹn lại ở trong lòng, mẹ Hà ngồi ở góc không ngừng lau nước mắt.
Cuộc sống đang tốt đẹp sao lại trở nên như thế này, con trai vất vả lắm mới quay về, trở thành một người ưu tú, hắn là niềm kiêu hãnh của bọn họ. Bà thậm chí còn đang tính toán giới thiệu tất cả những tiểu thư danh giá mà mình quen biết cho hắn. Ai ngờ sự tình lại thành thế này, biết làm sao cho phải.
“Mẹ không biết làm thế nào để tiếp nhận chuyện này nữa.” Mẹ Hà vừa khóc vừa nói, Hà Nghị thở dài an ủi mẹ hắn vài câu rồi cũng đi lên lầu.
Trong thư phòng nhất thời im lặng không có tiếng động. Hà Nghị quỳ gối, lưng thẳng tắp trên tấm thảm ở giữa phòng, sống chết không nhận sai.
“Con cho rằng con đúng phải không? Con cho rằng tình yêu của con rất vĩ đại, không có gì sai, con không muốn thay đổi phải không?” Ba Hà bình tĩnh, hỏi liên tiếp mấy câu.
Thân thể Hà Nghị thẳng đứng, ánh mắt vô cùng kiên định, giống như đang chuẩn bị tham gia một bữa tiệc sinh tử không rõ ràng: “Vâng.”
Ba Hà không ngờ tới đứa con trai của mình bình thường luôn sáng suốt, bình tĩnh, bây giờ lại ngoan cố như thế. Mặt mày ông tối sầm, không hài lòng cầm lấy roi gỗ nằm im lìm trong góc lên, cây gỗ dài hơn một mét nặng trĩu trong tay.
“Hà Nghị, hai mươi tuổi anh đã đi bộ đội, mười mấy năm trong quân ngũ rèn luyện anh thành một người điềm tĩnh, kiên định, không ngờ bây giờ lại thua ở chuyện tầm thường như vậy. Tôi thật thất vọng về anh!”
Hà Nghị nghe ba nói xong, cúi đầu cười khổ, vẻ mặt không đồng ý: “Ba, con cũng không nghĩ tới, ngay cả chính bản thân con gần đây mới hiểu ra một vài chuyện. Bây giờ con đã làm rồi, con không còn gì để nói nữa, con thừa nhận và chấp nhận mọi chuyện mình làm, cho dù ba có đánh chết con con vẫn không cho rằng mình sai. Nếu có sai thì sai ở chỗ con hiểu ra mọi thứ quá muộn, đối xử thật lòng với em ấy quá ít. Đáng lẽ con nên hiểu rõ lòng mình sớm hơn, nói không chừng em ấy sẽ động lòng nhiều thêm chút.”
Ngang bướng hồ đồ, ba Hà bước đến đánh một gậy, bả vai Hà Nghị chịu đau nhưng vẫn quỳ thẳng tắp như cũ.
“Giỏi, giỏi lắm, anh có gan, hôm nay tôi nhất định phải đánh cho anh tỉnh ra.”
“Ba.” Hà Nghị hít sâu một hơi: “Cho dù ba có đánh chết con, con vẫn sẽ như vậy, sẽ không bao giờ thay đổi, con yêu em ấy, con muốn em ấy, em ấy đã là người của con, con tuyệt đối không thể để em ấy rời xa mình.”
Ba Hà giận quá mất khôn, lửa giận ngập tràn đại não ông, vung gậy lên chào đón con trai mình, gậy gỗ đánh vào người phát ra tiếng “bang bang” nặng nề, Hà Nghị cắn chặt răng, yên lặng chấp nhận.
“Bại hoại gia phong, loạn luân vô đạo đức, anh làm ba mẹ và chú hai thất vọng, nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài, nhà họ Hà chúng ta sẽ trở thành trò cười, công việc của anh coi như vứt bỏ.”
Mỗi một lần ba Hà nói là một lần gậy gỗ rơi xuống người, phía sau lưng Hà Nghị đã chảy máu đầm đìa, chiếc áo sơ mi mỏng không đủ che vết thương. Vết máu thấm qua áo, từng giọt máu chảy xuống eo, hắn vẫn không thèm để ý, nỗi đau này chẳng đáng là bao.
Thời trẻ ba Hà cũng xuất thân từ quân ngũ, mặc dù đã lui về nhiều năm, nhưng khí thế vẫn không giảm, gậy gỗ bị ông đập mạnh xuống, gãy làm đôi.
Cuối cùng, Hà Nghị không chịu nổi nữa, nằm bò trên mặt đất, lồng ngực đau đớn, tiếng răng rắc mà hắn vừa nghe được không chỉ là tiếng gãy của cây gậy mà còn là tiếng gãy hai cái xương sườn của hắn.
Da thịt trên lưng nở hoa, nhưng hắn không thèm để ý chút nào, cắn răng chịu đựng để cây gậy rơi trúng người, mãi đến khi cây gậy bị gãy đôi, ba hắn mới nhận ra có gì đó không ổn, từ từ bình tĩnh lại sau cơn thịnh nộ.
Hà Nghị phun ra một búng máu, nằm ở đó chậm rãi thở dốc, hô hấp một cách đau đớn, sau lưng nóng rát, so với việc bị đạn bắn xuyên qua hay đứt tay đứt chân, vết thương này thật sự không là gì.
Nhưng mẹ hắn lại không cảm thấy như vậy, nhìn thấy hắn nằm đó, cả người toàn máu, bà che miệng, suýt chút nữa ngất xỉu, mất lý trí muốn liều mạng với ba hắn.
“Tôi không thể chịu nổi cuộc sống như thế này nữa rồi. Ly hôn đi, ông cũng đi luôn đi. Đứa con trai ngoan của tôi bị đánh thành như thế này, tôi đã nói nhẹ nhàng mà ông không nghe.”
Ba Hà: “…”
“Mẹ, con không sao.”
“Xương cốt gãy hết rồi còn nói không sao, thân thể con làm bằng sắt à? Hả? Con đang làm cái quái gì thế?”
Hà Nghị: “…” Hắn không chịu nổi mẹ mình như vậy.
Ba Hà đánh con trai, cuối cùng còn phải đưa con trai đến bệnh viện, bị vợ khinh thường, trong lòng tức giận không có chỗ xả, bực bội tìm một tên xui xẻo trong đơn vị, trút lửa giận một trận.
Trong mắt Hà Nghị, chuyện này cuối cùng cũng qua, mẹ hắn là người kiên định, đã mấy ngày nay bà không nói chuyện với ba Hà, tập trung chăm sóc con trai trong bệnh viện, mọi công việc cũng tạm thời ngừng lại.
“Con xem con đi, một hai phải đối đầu với ba mình. Hai cha con các người giống y chang nhau, không bao giờ làm người ta bớt lo.”
Hà Nghị uống bát canh mẹ nấu cho, trong lòng có kế hoạch khác.
“Con trai à, chuyện này thật sự không thể thay đổi sao? Tinh Tinh là em trai của con mà.”
Hà Nghị khẽ cười một tiếng: “Mẹ, mẹ không hiểu.”
“Không hiểu? Không hiểu cái gì?” Mẹ Hà nhướng mí mắt, suýt nữa đưa tay lên chạm vào cơ thể đang quấn băng của hắn: “Thằng nhóc thối, tốt xấu gì mẹ anh cũng là người từng trải, có cái gì mà không hiểu? Mẹ anh cũng không phải chưa thấy qua chuyện đời, đứa nhỏ Tinh Tinh kia đúng là làm cho người ta yêu thích, nhưng nếu nói chuyện này ra thì sẽ làm kinh thiên động địa. Đừng nói là chúng ta, chú hai con nâng niu, yêu thương con trai trong lòng bàn tay, con lại đi dụ dỗ em trai mình. Lúc đó cha con không đánh chết con, thì chú hai con cũng sẽ dạy dỗ mà thôi.”
Hà Nghị là ai cơ chứ? Nếu hắn biết sợ thì hắn không phải là Hà Nghị rồi.
Trong lúc nằm viện, điện thoại di động của hắn bị ba mình tịch thu, không có công cụ liên lạc, muốn báo bình an cho bé cưng của hắn cũng không được. Không biết hiện tại em ấy thế nào, có bị chú hai đánh không, thân thể trắng nõn như vậy, nếu bị đánh thì rất lâu mới có thể khỏi được.
Hà Nghị nghĩ đến người ở phương xa, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra. Người đàn ông bước vào có đôi mắt đỏ hoe với vẻ mặt đau khổ, thân là đàn ông lại bày ra bộ dạng thế này, nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.
“Anh Nghị, chuyện của anh em nghe nói rồi. Phó cục trưởng Thẩm bảo em tới khuyên nhủ anh, anh…”
“À, tôi không sao, cậu đến đúng lúc lắm, có mang theo điện thoại di động không?”
Viên Kiệt không hiểu chuyện gì, nhưng cũng ngoan ngoãn đưa điện thoại ra. Điện thoại vang lên nửa ngày cũng không ai nghe, trong lòng Hà Nghị thầm mắng nhóc con vô lương tâm, hắn vì cậu mà nằm viện, vậy mà cậu còn không biết đường gọi điện thoại an ủi, bây giờ nghe điện thoại cũng chậm chạp như vậy.
Hà Nghị đang hiểu lầm, cuộc sống của Sài Nam Tinh cũng không dễ chịu, vừa về nhà đã bị ba mình cưỡng chế nhốt ở trong phòng, tịch thu tất cả các thiết bị điện tử, một ngày ba bữa đều có người giúp việc đưa vào phòng cho, thích ứng với cuộc sống nô lệ giống như Hà Nghị, bắt đầu đời sống sinh hoạt như ngục giam.
Bác sĩ gia đình đến thay thuốc cho Sài Nam Tinh, cậu muốn lén lút làm gì đó, nhưng ba Sài quản lý quá chặt chẽ, cậu không làm được cái gì hết.
Sài Nam Tinh cảm thấy kì lạ, trước kia ba mình chỉ hận không thể ở lại công ty cả ngày lẫn đêm, có đôi khi mấy ngày đều không thấy mặt, bây giờ ngày nào cũng ở nhà, công ty của ba cậu thật sự không đóng cửa đấy chứ?
“Ba, ba đừng có nhìn con chằm chằm mãi thế. Con cũng không phải trẻ con, có thể biến mất được hay sao?”
Ba Sài nghe vậy cười lạnh, chẳng lẽ ông không biết trong lòng thằng nhóc nhà mình đang suy tính điều gì sao? Trước kia bao nhiêu thủ đoạn gian dối không nhắc đến thì thôi, bây giờ xảy ra tình trạng như vậy, thật là mở rộng tầm mắt, đánh chết cậu cũng không được.
“Ba cảm thấy con đang ước gì có thể trốn đi.”
“Cũng không phải là không thể, có ai nguyện ý bị nhốt mãi đâu.” Sài Nam Tinh thấp giọng hừ hừ.
“Con nói cái gì?”
“Ôi, ba ruột thân yêu, không phải là con quan tâm công ty nhà mình sao? Có phải nhà chúng ta phá sản rồi không? Thế nên ba mới rảnh rỗi ở nhà, mặt đối mặt với một đứa tàn tật như con.”
“Bớt ba hoa lại, ngày mai ba đến công ty một chuyến, con an phận ở nhà cho ba. Ba tìm người trông chừng con, để ba phát hiện con có hành động gì không nên làm, khi về xem ba xử con thế nào.”