Kỳ Ẩn tắt livestream vào đúng mười hai giờ, bình luận kêu hắn phát sóng thêm một lúc nữa, hắn thì trực tiếp coi như không nhìn thấy, câu hẹn gặp lại lần sau cũng chưa nói xong đã không thấy người đâu nữa.
Đi ra khỏi thư phòng, rón rén mở cửa phòng, một bên trên giường phồng lên một độ cong bất quy tắc, Bùi Lê ngủ đưa lưng về phía của, tóc đen nhánh ở trên gối trắng tinh, giống như một con mèo mun đang cuộn tròn.
Chiếc đèn trên đầu giường yên lặng tỏa ra ánh sáng sáng ngời.
Kỳ Ẩn đi vào, mặt đất cũng trải thảm, tiếng bước chân rất nhỏ. Hắn đi đến bên cạnh Bùi Lê, cúi người xuống, Bùi Lê ngủ một mình, cả người cuộn tròn lại, hơn nửa gương mặt chôn trong gối đầu, chỉ chừa lại một chút gò má.
Kỳ Ẩn thả chậm hô hấp lại theo bản năng, bàn tay đưa ra nắm lại, toàn bộ chỉ dùng nguyên đốt ngón tay nhẹ nhàng xoa tròn trên gương mặt Bùi Lê.
Bùi Lê ngẩng đầu, mắt nhắm mắt mở, rồi lại nhanh chóng nhắm mắt lại, giọng nói mơ màng: “Livestream xong rồi sao?”
“. . . Ừ.” Kỳ Ẩn buông tay ra, sau đó bóp bóp rái tai Bùi Lê: “Đi ngủ thôi.”
Bùi Lê chỉ phát ra một tiếng ừm nhẹ. Cậu uống thuốc, thuốc nhanh chóng có tác dụng, nhưng cũng khiến người uống có cảm giác buồn ngủ, không bao lâu sau khi Kỳ Ẩn phát sóng trực tiếp thì cậu cũng trở về phòng đánh răng đi ngủ.
Chùm ánh sáng màu hoàng hôn chiếu lên trên nửa gương mặt nhỏ của Bùi Lê, cậu cứ thế mà yên lặng vùi mình ngủ trên giường Kỳ Ẩn, trên người mặc quần áo của Kỳ Ẩn, trên tóc là mùi dầu gội giống với Kỳ Ẩn, trên người cũng cùng một mùi sữa tắm.
Kỳ Ẩn nhìn Bùi Lê, nuối tiếc thu tay về, xúc cảm mềm mại ấm áp dưới ngón tay, trong lồng ngực cũng cuộn trào lên một luồng hương vị không rõ, ấm áp dễ chịu, giống như có một quả cầu nhỏ đang sưởi ấm nơi đó.
Loại cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác lần đầu tiên ngửi được mùi thơm trên người Bùi Lê.
Lần đầu tiên hắn ngửi được mùi thơm trên người Bùi Lê, cả người đều cứng đờ, giống như mèo thấy bạc hà, huyết dịch đều dâng trào trong khoảnh khắc đó, điên cuồng lại nóng vội muốn đạt được một số thứ từ trên người nhân loại này.
Bây giờ thì ngược lại, Kỳ Ẩn chăm chú nhìn Bùi Lê, không có loại khát vọng sinh lý đó, không muốn đánh thức Bùi Lê, không muốn đạt được thứ gì đó từ trên người cậu mà là muốn đêm tất cả mọi thứ đưa cho cậu, tất cả mọi thứ tốt đẹp, hắn muốn đưa tất cả những thứ ấy cho Bùi Lê.
Cảm giác này vừa kỳ quái vừa xa lạ, trống ngực nhịp nhàng, xuất hiện cảm giác rung động tràn ngập, Kỳ Ẩn móc điện thoại di động ra định gọi điện hỏi bố mẹ một chút, nhưng trước khi gọi điện lại vội vàng kiểm tra xem bên họ hiện tại đang là mấy giờ, ba giờ sáng.
Kỳ Ẩn tắt điện thoại di động, hắn không có ý định đế bố hắn nửa đêm ngồi dậy từ trên giường mắng hắn một trận.
Hắn cầm quần áo đi đến phòng tắm, sau khi cọ rửa một lần thì mang theo hơi nước chạy vào trong giường hong khô.
Trời sinh Mị Ma có nhiệt độ cơ thể cao, trong chăn nhanh chóng ấm lên mấy độ.
Kỳ Ẩn từ từ đưa tay lên từ dưới nách Bùi Lê, lật cậu lại.
Bùi Lê không phản ứng, mặc kệ hắn táy máy tay chân.
Đầu tiên hắn kéo tay Bùi Lê đặt lên hông mình, sau đó lại để đầu Bùi Lê lại hõm cổ mình, để Bùi Lê hoàn toàn nằm gọn trong ngực hắn.
Nhắm mắt lại, đi ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bùi Lê bị nóng đến tỉnh, trong phòng có mở điều hòa nên sẽ không lạnh, đắp thêm một lớp chăn cũng vừa vặn, nhưng khi cậu mở mắt ra, thấy tay mình đang dang ra ôm lấy Kỳ Ẩn, người này thì dán mặt vào trong hõm cổ cậu, toàn bộ hô hấp phả lên da thịt cậu.
Cậu lùi mặt, thả tay ra, buông Kỳ Ẩn ra, chỉ mới vừa trở người một cái, cánh tay Kỳ Ẩn đã vòng lấy eo cậu.
“Ngủ thêm một lúc nữa đi mà bé cưng.” Kỳ Ẩn đến mắt cũng không thèm mở ra, cứ thế ôm Bùi Lê về phía mình.
Lưng Bùi Lê vững vàng dán lên ngực Kỳ Ẩn, cậu không thoải mái cựa quậy: “Nóng quá Kỳ Ẩn, thả lỏng tay ra chút.”
Kỳ Ẩn chán ghét, sáp sáp lại muốn tiếp tục ôn cậu, lại bị Bùi Lê dùng tay đẩy ra.
“Tôi cũng toát mồ hôi rồi đây!”
Kỳ Ẩn ngủ đến gần mười giờ mới hoàn toàn tình, Bùi Lê đã sớm rửa mặt xong, ngồi xếp bằng trên ghế salon ở phòng khách xem phim. Hắn đi tới, mềm như không xương đổ lên người Bùi Lê, mặt gác trên cổ Bùi Lê: “Buổi trưa bé cưng muốn ăn gì?”
“Không biết.” Bùi Lê bị chặn nửa người, theo sức nặng có hơi ngả sang bên cạnh một chút: “Cậu muốn ăn gì?”
“Ừ ——” Kỳ Ẩn kéo dài giọng: “Anh cũng không có ý tưởng gì. Nhưng mà trong tủ lạnh không còn gì hết, chúng ta đi siêu thị dạo một lúc, mua một ít đồ đi.”
Bùi Lê: ” Được.”
Mấy ngày tết nguyên đán nhiệt độ giảm xuống, Bùi Lê vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, trước khi ra cửa Kỳ Ẩn quàng cho cậu một cái khăn của mình. Hai người sóng vai bước xuống lầu, ngay bên ngoài tiểu khu có một cái siêu thị cho nên không cần phải lái xe.
Kỳ Ẩn lấy một chiếc xe đẩy, hắn đi theo sau Bùi Lê, hai tay cậu đúc trong túi, nửa dưới gương mặt vùi trong khăn quàng của hắn.
“Mua chút sữa chua đi.” Kỳ Ẩn dừng lại trước tủ đông lạnh, vẻ mặt nghiêm túc lựa chọn.
Đầu tiên xem nhãn hiệu một lúc, sau đó nhìn ngày tháng sản xuất, cuối cùng đưa tay vào lấy hộp sữa chua ở trong cùng.
Bùi Lê lặng lẽ quan sát động tác của Kỳ Ẩn, cậu khó hiểu xuất hiện cảm giác như hai người là một đôi đang chung sống cùng nhau.
Rất quái lạ.
Mua sữa chua xong, lại mua rau cải và thịt.
Kỳ Ẩn rất lão luyện, lấy túi ra chon thức ăn tươi, Bùi Lê không làm gì hết cũng có hơi áy này nên liền đứng ở bên cạnh xách túi.
Cuối cùng thời điểm phải đi tính tiền họ đã mua một xe đẩy đầy.
Người ở mấy quầy thu ngân đều xếp thành hàng dài, chiều dài không khác nhau lắm, bọn họ chọn bừa một quầy thu ngân ở phía trong cùng.
Bùi Lê đang nhìn chằm chằm đồ trong xe đẩy thất thần, Kỳ Ẩn đột ngột lên tiếng: “Bé cưng, anh biết nấu cơm đó.”
“A?” Bùi Lê nghiêng đầu nhìn hắn: “Tôi cũng biết.”
Kỳ Ẩn nói tiếp: “Anh sẽ kiếm tiền, làm streamer thu nhập cũng khá ổn.”
Bùi Lê bị làm bối rối, khô khan khen: “Vậy cũng coi như là cậu giỏi.”
Kỳ Ẩn còn nói: “Bố mẹ anh đều rất sáng suốt, không phải là người cổ hủ gì cả.”
Bùi Lê hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Kỳ Ẩn nghiêm túc nói: “Em có muốn chuyển đến ở cùng với anh không?”
“Không được!” Bùi Lê trực tiếp từ chối.
Kỳ Ẩn còn muốn cứu vãn: “Nhưng mà…”
Bùi Lê che miệng hắn: “Chuyện này không thể đâu, dù cậu có nói gì cũng không thể được.”
Kỳ Ẩn kéo tay Bùi Lê ra, chán nản hỏi: “Tại sao chứ?”
Lúc này, một cô bé bị mẹ dắt từ bên cạnh đi tới, cổ tay cô bé có buộc một quả bóng bay đã hơi xẹp xuống, nửa chết nửa sống mà bị sợi dây kéo lơ lửng giữa không trung.
Bùi Lê chỉ tay cho Kỳ Ẩn nhìn thấy: “Tôi sợ tôi mà dọn đến ở cùng cậu thì tôi sẽ biến thành như vậy đấy.”
Kỳ Ẩn cau mày, phản bác: “Sao có thể chứ!”
Bùi Lê: “Cậu có dám tự hỏi lương tâm mình lúc nói ra mấy lời này không?”
Kỳ Ẩn: “Bé cưng, trưa này về chúng ta ăn thịt viên cà chua đi.”
Bùi Lê: “…”
Tính tiền xong, hai người tay xách nách mang theo một đống túi lớn túi nhỏ trở về.
Ăn cơm, rửa chén xong, Bùi Lê phải về trường học.
Kỳ Ẩn vẫn không thôi, nhưng thái độ Bùi Lê cương quyết, hắn không thể làm gì khác hơn là đưa người về đến cổng trường học.
–
Công bố ngày thi trước thời hạn, đại đa số học sinh đều lục tục trở lại trường học vào ngày nghỉ cuối cùng.
Tới gần ngày thi, không khí khẩn trương, trên căn bản mỗi ngày thư viện đều đầy ắp người.
Bùi Lê có không ít tiết học chuyên ngành, phải mang thêm càng nhiều đồ, vừa mới kết thúc kỳ nghỉ tết, trừ giờ học ra, những thời gian khác không phải ở thư viện thì chính là học trong máy phòng học trống.
Kỳ Ẩn cũng bận rộn, mấy ngày nay giảm tần suất phát sóng trực tiếp, đăng tin nói khoảng thời gian này phải chuẩn bị thi cử nên không thể livestream thường xuyên được, phải ngừng live, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn video mới để đăng lên.
Nếu như không cố gắng sắp xếp thời gian thì hai người sẽ không có thời gian gặp mặt.
Có điều Kỳ Ẩn gửi rất nhiều tin nhắn báo cáo cho Bùi Lê, báo cáo giờ học, tan lớp, báo cáo ăn cơm, báo cáo học tập, báo cáo đăng video, tóm lại hắn làm gì cũng đều phải gửi tin nhắn báo cáo cho Bùi Lê.
Bùi Lê trả lời lại, cũng có lúc cậu bật chế độ tránh làm phiền, Kỳ Ẩn cũng không phải luôn nhắn tin cho cậu, thúc giục cậu trở về.
Sáng sớm ngày chủ nhật, Bùi Lê vẫn còn đang ngủ, cậu để đồng hồ báo thức lúc tám giờ, chuẩn bị học bài, nhưng chuông báo thức còn chưa kịp kêu thì điện thoại di động đặt ở dưới gối đã rung lên hai cái.
Bùi Lê nằm ngủ, một bên mặt dán lên trên gối, mắt cậu không mở ra nổi, thò tay ra từ trong chăn mò mẫm điện thoại di động ở dưới gối.
Bởi vì nhận được tin nhắn mới cho nên màn hình sáng lên.
Bùi Lê mở một mắt bên gương mặt hở ra ngoài, thấy có mấy tin nhắn do Kỳ Ẩn gửi tới.
Mở khóa, nhấn vào khung chat.
[7] : Bé cưng.
[7] : Có đến thư viện không?
[7] : Hiện tại đang ít người đó.
[7] : Anh giữ chỗ cho em nhé?
Xem tin nhắn xong, Bùi Lê lại liếc mắt nhìn thời gian.
Bảy giờ năm mươi ba.
[:P] : Đến.
Trả lời xong, Bùi Lê tắt chuông báo thức đã đặt trước đó đi, trở người thức dậy.
Trần Vu Nhiên và Hàn Mạt vẫn còn chưa thức, động tác của cậu rất nhẹ nhàng, đơn giản thu dọn một chút liền đeo cặp trên lưng đi ra cửa.
Từ phòng ngủ đến thư viện ước chừng mất khoảng mười lăm phút đi đường, Bùi Lê ăn một ổ bánh mì sáng ở trên đường, Kỳ Ẩn lại nhắn tin cho cậu.
[7] : Anh ở tầng sáu.
[7] : Ở phòng tự học trong cùng phía bên trái.
Vào thư viện, Bùi Lê đi theo đám người lên thang máy, đi đến phòng tự học mà Kỳ Ẩn nói, vừa bước vào liền thấy Kỳ Ẩn ngoắc tay về phía cậu.
Bùi Lê nhìn một vòng, vẫn chưa có ai.
Kỳ Ẩn tìm vị trí tương đối gần, thấy Bùi Lê tới, lấy sáng để phía đối diện để giữ chỗ ra.
Bùi Lê ngồi xuống ngáp một cái, lấy tài liệu định học hôm nay từ trong cặp sách ra.
Kỳ Ẩn chống cằm nhìn cậu, ánh mắt lộ ý cười.
Bùi Lê: “?”
Mấy người lẻ tẻ ngồi xung quanh.
Kỳ Ẩn viết chữ lên tờ giấy trắng ở trong tay, sau đó đưa tờ giấy sang chỗ Bùi Lê cho cậu xem.
[Có mệt lắm không?]
[Đã ăn sáng chưa?]
Bùi Lê cũng viết theo ở phía dưới.
[Tạm được.]
[Ăn rồi.]
[Sao hôm nay cậu lại đến sớm thế?]
Kỳ Ẩn nhìn một cái, tiếp tục viết câu trả lời xuống dưới câu hỏi của Bùi Lê.
[Buổi sáng bị thầy kêu đi làm một số việc, làm xong thì tiện đường ghé đến thư viện luôn]
Bùi Lê gật đầu một cái, mở tài liệu ra bắt đầu học.
Kỳ Ẩn cũng không quấy rầy cậu, tiếp tục xem đề trên tay mình .
Qua nửa giờ, điện thoại di động để ở một bên sáng lên, là tin nhắn do Trần Vu Nhiên gửi đến.
Cậu cầm lên xem.
[Trần YR] : Bùi Lê, cậu đang ở thư viện sao?
[Trần YR] :Nếu có thì giữ chỗ bên cạnh cậu cho tôi đi.
Bùi Lê liếc về phía người ngồi ở đối diện, do dự trả lời Trần Vu Nhiên.
[:P] : Tôi không ở thư viện.
[Trần YR] : ?
[Trần YR] : Thế cậu ở đâu?
[Trần YR] : Tôi vừa mở mắt ra thì đã không thấy cậu ở trong phòng rồi.
[Trần YR] : Hàn Mạt cũng xuống giường rồi.
[Trần YR] : Cậu ta nói hôm nay muốn thi một môn chuyên ngành trước thời hạn.
[:P] : [Tôi đi gặp bạn.]
[:P] : [Không ở trường học.]
[Trần YR] : [Vậy được được rồi.]
Gửi tin nhắn xong, Bùi Lê bất an trong lòng, nhưng thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, nếu Trần Vu Nhiên muốn tới thư viện, chưa chắc đã trùng hợp đến tầng sáu, cũng chưa chắc đã trùng hợp đến phòng tự học này.
Bùi Lê tự an ủi mình như vậy, mặc dù làm như vậy hơi có lỗi với Trần Vu Nhiên, nhưng cậu càng không muốn để Trần Vu Nhiên thấy mình và Kỳ Ẩn mặt đối mặt ngồi chung một chỗ được!
Sự thật chứng minh, sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Nửa giờ sau, Bùi Lê nhìn trong điện thoại di động, nhìn tấm hình Trần Vu Nhiên gửi tới mà chìm vào yên lặng.
Cậu cũng không cần mở ra, để hình nhỏ như vậy cũng thấy trong hình là mình đang vùi đầu lật sách.
[Trần YR] : Chơi bẩn với anh em như vậy sao?
[Trần YR] : Giải thích một chút đi.
Bùi Lê ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
[:P] : Cậu nghe tôi nói đã.
[Trần YR] : Nghe đây
Khung chat hiển thị đối phương đang nhập tin, nhưng đợi một lúc lâu cũng không có tin nhắn gửi tới, Trần Vu Nhiên ngồi ở vị trí cách Bùi Lê mấy cái bàn, nhìn theo hướng kia một cái, cảm thấy bóng lưng người ngồi đối diện Bùi Lê ngược lại rất thuận mắt, còn có hơi quen quen, nhưng vấn đề chủ yếu hiện tại của cậu ta vẫn là Bùi Lê.
Cậu ta thấy Bùi Lê cùng một tay chống trán, ngón tay không ngừng gõ trên màn hình, không thấy rõ biểu cảm.
Trần Vu Nhiên chờ không nổi nữa.
[Trần YR] : Người anh em, năm phút đó.
[Trần YR] : Cậu đang viết bản kiểm điểm nghìn chữ sao?
[:P] : Xế chiều hôm nay mời cậu uống trà sữa.
[[Trần YR]] : Tôi là người dễ bị mua chuộc như vậy sao?
[:P] : Buổi trưa mời cậu ăn gà rán.
[Trần YR] : Tha thứ toàn thế giới.
[Trần YR] : OK, sir.