Tạ Đình Ngọc cuối cùng do dự mở phần tin nhắn chưa đọc từ Phương Bạch ra.
Tiểu Bảo: Anh, anh giận rồi sao, em xin lỗi, về sau em sẽ không như vậy nữa / khóc.
Tiểu Bảo: Anh với anh Chu Kha đi đâu thế, anh đừng bơ em mà, còn tắt máy nữa chứ, vì tức giận nên anh mới trốn tránh em sao?
Tiểu Bảo: Hai anh đi du lịch nước ngoài ạ, em thấy ảnh anh Chu Kha đăng trên mạng, sao anh chẳng nói với em một tiếng mà đã đi rồi / thương tâm.
Tiểu Bảo: Sao anh không trả lời tin nhắn của em, anh, ngay cả nói chuyện với em thôi anh cũng không chịu nổi sao?
Tạ Đình Ngọc nhìn ngữ khí hèn mọn trong tin nhắn mấy hôm nay của Phương Bạch, tim như thắt lại.
Không được, không thể để bọn họ tiếp tục sai lầm nữa, Tạ Đình Ngọc cảm thấy chính mình phải kiên quyết thể hiện thái độ từ chối của mình, anh cầm điện thoại, viết rồi xoá, xoá xong lại viết, cuối cùng cũng biên tập xong một đoạn tin nhắn, nhấn gửi đi.
Sau khi gửi đoạn tin nhắn này cho Phương Bạch xong, anh chỉ sửa lại tên một chút, sau đó chuyển tiếp y dạng cho Thẩm Nhược Thần và Hà Lạc. Như là vừa giải quyết xong một việc khó khăn trọng đại gì đó, Tạ Đình Ngọc thở phào một hơi thật dài, nhưng vẫn không dám nhìn câu trả lời của bọn họ, thế là lại tắt máy ngay và luôn.
Tâm sự chất đầy cõi lòng, anh ngủ bù suốt đến tận khi chạng vạng, phải đợi đến khi Chu Kha ra khỏi phòng đánh thức anh anh mới dậy.
Hai người đã đói đến nỗi bụng kêu thầm thì, vừa vặn đến thời gian ăn tối, Chu Kha đưa Tạ Đình Ngọc ra ngoài ăn cơm, hai người xuất phát đến nhà hàng âm nhạc ngoài trời đã được Chu Kha đặt sẵn từ trước.
Mọi người ngồi bên bờ cát mềm mại, đón gió biển nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ, kết hợp với âm nhạc ngập tràn vẻ đẹp ngoại lai, rất có tình thú, Tạ Đình Ngọc cảm thấy ngay cả người không có chút tế bào nghệ thuật nào như mình ở đây cũng có thể được hun đúc một chút.
Hai người ăn bữa tối kiểu Tây, vì ngày mai lại ở lại một ngày, sáng ngày kia là bọn họ đã phải đi về rồi, Tạ Đình Ngọc quan tâm hỏi han tiến độ viết nhạc của Chu Kha.
“Nhạc cũng viết gần xong rồi, vì anh ở đây, nên em viết nhạc đặc biệt thuận lợi.” Chu Kha khen vô cùng chân thành, Tạ Đình Ngọc ngượng ngùng cười, bảo Chu Kha đừng cố khen nữa.
“Anh muốn làm người nghe đầu tiên của ca khúc này không?” Chu Kha đột nhiên hỏi.
Tạ Đình Ngọc tưởng hắn đang nói về sau, sau khi ghi âm ca khúc xong sẽ lén phát cho anh nghe thử, rất chờ mong gật đầu, ai biết Chu Kha nhìn bốn phía xung quanh một chút, nói “Nơi đó có một chiếc piano, để em hỏi thử xem có thể để em biểu diễn một bài không ” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tạ Đình Ngọc, hắn lập tức lên đài.
Sau khi thân thiện nói chuyện với nhân viên phục vụ nhà hàng, hắn ngồi xuống trước cây đàn piano.
Hoá ra là muốn lập tức đánh cho Tạ Đình Ngọc nghe sao. Chu Kha thử mấy âm cơ bản, sau đó từ xa liếc mắt nhìn Tạ Đình Ngọc một cái, hiếm khi, khoé miệng cũng khẽ cong lên.
Ngón tay dài nhỏ của hắn bắt đầu thành thạo lướt trên phím đàn, phong cách hoàn toàn khác biệt với những ca khúc trước kia, có một loại cảm giác ngượng ngùng bí ẩn, Tạ Đình Ngọc ngồi nghe mà thắt tim lại, vừa tê vừa trướng, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao anh trai người chế tác cùng công ty lại hỏi có phải Chu Kha đang yêu thầm ai không.
Mở đầu uyển chuyển, phía sau rơi vào cảnh đẹp, ca khúc như thể hiện một người yêu thầm cuối cùng đã hiểu được nội tâm của mình, dần dần tránh thoát trói buộc, dũng cảm theo đuổi tình yêu, cho nên đến nửa đoạn sau, làn điệu càng ngày càng thả lỏng, cảm xúc vừa vui vừa buồn cũng dần trở nên vui sướng hơn.
Nỗi lòng của Tạ Đình Ngọc cũng phập phồng theo tiếng đàn, anh đứng từ xa nhìn Chu Kha, Chu Kha cũng vẫn luôn nhìn anh, lần đầu tiên, Tạ Đình Ngọc thấy được tình yêu trong mắt Chu Kha một cách trực quan, anh giật mình, nhớ đến lúc trước từng hỏi, Chu Kha nói người hắn thích là một thành viên trong nhóm.
Một khúc xong, kỹ năng và tiếng nhạc hoàn mỹ chinh phục tất cả khách mời có mặt, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Chu Kha nhẹ nhàng cúi người một cái xong lập tức bước nhanh xuống đài.
Đi đến trước mặt Tạ Đình Ngọc, ánh mắt hai người chạm nhau. Tạ Đình Ngọc có chút hoảng loạn né tránh một chút, “Chu… Chu Kha, anh nhớ là trước kia em từng nói, nói rằng người em thích là một thành viên trong nhóm chúng ta….” Anh hoảng loạn đến nỗi không nói được hết câu, thật ra trong lòng anh cũng đã mơ hồ đoán được.
“Anh….. Bài hát này là viết cho anh, anh chính là nguồn cảm hứng của em, trong lòng em, anh là người mạnh mẽ lại dịu dàng, là người khiến em cảm thấy an tâm, mang đến cảm giác an toàn cho em. Có lẽ anh vẫn luôn suy nghĩ, là tại sao chúng em lại thích anh, nhưng đó chỉ là do anh vẫn luôn tự phủ định chính mình, anh không biết chính mình tốt đẹp trân quý đến mức nào đâu.” Chu Kha ôm lấy Tạ Đình Ngọc đang ngây người. “Nhưng anh cứ yên tâm, em sẽ không giống bọn họ muốn anh chỉ có thể chọn em, em không muốn khiến anh khó xử như vậy, em chỉ muốn thấy anh vẫn luôn vui vẻ là được rồi.”
Tạ Đình Ngọc bị mùi hương dễ chịu trên người Chu Kha hoàn toàn vây quanh, không nghĩ đến Chu Kha bình thường lạnh như băng lại sẽ nói ra lời nói dịu dàng đến vậy, Tạ Đình Ngọc cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài, nhiệt khí trên mặt khiến anh choáng váng, chiều cao của anh kém xa Chu Kha, cúi đầu dán lỗ tai trên ngực Chu Kha, trái tim anh cũng đập rất nhanh.
Tạ Đình Ngọc cầm lòng không đậu ôm lấy hắn, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay tiếng hét càng nhiệt liệt thêm, họ đều cho rằng sau khi Chu Kha tặng nhạc đã tỏ tình thành công, một đôi người yêu đồng tính trông rất xứng đối ôm lấy nhau, ở quốc gia và thời đại phóng khoáng này, bọn họ đều vô cùng vui mừng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, câu chuyện bỗng trở nên hí kịch hóa. Tay Tạ Đình Ngọc ôm lấy lưng Chu Kha bị bắt lại, anh ngẩng đầu nhìn lướt qua bả vai Chu Kha, trông thấy gương mặt tái nhợt và đôi mắt ửng đỏ của Phương Bạch, “Anh, anh thật sự chọn anh Chu Kha sao? Chúng em không tranh nữa, anh đừng bỏ mặc em.”
Tạ Đình Ngọc:!!! Đây là tình tiết quái quỷ gì vậy?
/
Những việc này đều phải nói từ tin nhắn Tạ Đình Ngọc gửi hồi sáng kia, vốn đám Phương Bạch đã rất là sốt ruột khi thấy Tạ Đình Ngọc và Chu Kha đi du lịch nước ngoài riêng rồi, trong lòng mọi người đều biết rõ người Chu Kha thích là ai, sợ bọn họ ở chung mấy ngày, tình cảm sẽ lập tức ấm lên nóng lên.
Kết quả ngày nào Chu Kha cũng đăng ảnh khoe khoang, làm cho mấy người càng lo lắng hơn. Tạ Đình Ngọc lại không nghe điện thoại, tin nhắn cũng không xem, tin nhắn gửi đi như bốc hơi trong không khí vậy, mãi không thấy trả lời, chờ đến ngày thứ tư, cuối cùng cũng có hồi đáp, nhưng Tạ Đình Ngọc lại gửi cho mỗi người một đoạn tin dài có nội dung tương tự nhau.
Anh: Tiểu Bảo, gần đây, thấy các em tranh chấp vì anh, ồn ào nhốn nháo, khiến cho anh vô cùng buồn rầu. Anh quá tham lam, vừa không thể lập tức chọn một trong số ba đứa các em, lại vừa không hy vọng đánh mất các em, cho nên chúng ta hãy cứ duy trì quan hệ như trước được không, không vượt rào, không đi quá giới hạn. Một tuần nay lên đảo với Chu Kha, anh mới thật sự biết được điều mình mong muốn là gì. Sau khi trở về, anh hy vọng chúng ta vẫn giống như trước kia, là anh em tốt nhất của nhau.
Điều anh thật sự mong muốn, sẽ là Chu Kha sao?
Ba người đang ngồi ở cùng một nơi, Phương Bạch đọc tin nhắn, mặt lập tức trở nên tái xanh, “Em biết ngay là không thể để họ cùng đi du lịch mà, trước kia anh Chu Kha vẫn luôn không có động tĩnh gì, hoá ra là đứng xem chúng ta trai cò đánh nhau, để anh ấy làm ngư ông đắc lợi, chúng ta ầm ĩ khiến anh phiền chán, xong anh ấy mới tỏ tình, tự nhiên trong lòng anh sẽ hướng về phía anh ấy, thế là anh ấy có thể chiếm anh cho riêng mình.” Phương Bạch nhớ đến việc anh đánh bay tay mình ở rạp chiếu phim, vừa hối hận vừa hãi hùng hoảng sợ.
“Liệu có phải hai người họ đã ở bên nhau rồi không, em không muốn làm anh em gì cả, dựa vào đâu anh Chu Kha có thể ở bên Tiểu Ngọc, mà chúng ta lại phải làm anh em chít tiệt chứ.” Hà Lạc ấm ức đỏ cả mắt.
Thẩm Nhược Thần nhìn di động, phản ứng bình tĩnh hơn hai người nhiều, hắn hơi hoang mang khó hiểu nhìn điện thoại, “Cũng chưa chắc là Chu Kha muốn độc chiếm Tạ Đình Ngọc…” Hắn đột nhiên nói, hai người còn lại đều nhanh chóng quay đầu lại nhìn hắn, biểu tình khó hiểu. Hắn cầm màn hình di động cho bọn hắn xem, bên trên là giao diện chat với Chu Kha, hắn đã gửi địa chỉ của một hòn đảo.
Cứ như vậy, ba người có chung một uy hiếp là Chu Kha, hơn nữa hình như mức độ chấp nhận của Tạ Đình Ngọc dành cho hắn là cao nhất, điều này khiến cho bọn họ đứng chung một chiến tuyến chỉ trong nháy mắt, bọn họ không thể để Chu Kha độc chiếm anh một mình, còn bọn họ lại chỉ có thể làm anh em của anh.
Chu Kha đã sớm nhìn ra đây là một cục diện không thể hoá giải, ai cũng không thể độc chiếm, thay vì tất cả đều bị từ chối khi tranh đoạt lẫn nhau, không bằng cùng nhau có được.
Cho nên mới có cảnh ba người lập tức bay đến hòn đảo này, trùng hợp thấy hình ảnh Chu Kha thâm tình thổ lộ, còn Tạ Đình Ngọc thì thương tâm do dự.