“Sao mà đút mãi không no thế nhỉ?”
Ân Kỳ Viễn lái xe, Lạc Tri ngồi ở ghế phó lái đỏ mặt không nói năng gì.
Tới công ty thì giống như đà điểu dính chặt ở vị trí làm việc, không dám ngẩng đầu dù chỉ một chút.
Bây giờ Ân Kỳ Viễn đối xử với anh rất tốt, nhưng mỗi lần anh mơ thấy Doanh Khí Uyên, nếu như mộng xuân vẫn sẽ không khống chế được. Kể cả trước khi ngủ đã làm đến mức không bắn ra nổi, sáng sớm vẫn sẽ cương phát đau.
Một là tình cũ đã mất, một là người mới đối xử với anh rất tốt.
Giống nhau như đúc, bây giờ cũng đối xử với anh như vậy.
Anh không phải là người duy nhất rung động với hai người đàn ông trên đời nhỉ.
Nếu như, nếu như Doanh Khí Uyên có thể đến hiện thực với anh thì tốt quá.
Không được, không được, anh không thể yêu hai người cùng một lúc được.
Nếu như, nếu như Ân Kỳ Viễn và Doanh Khí Uyên là một người thì tốt.
Lạc Tri bị ý nghĩ của bản thân doạ sợ, không thể nào.
Anh suy nghĩ miên man nửa ngày, rốt cuộc vẫn quyết định sớm nói hết mọi chuyện. Nếu như có thể trở thành người yêu chính thức của Ân Kỳ Viễn, có lẽ anh sẽ không cứ nghĩ mãi tới Doanh Khí Uyên nữa.
Vì thế Lạc Tri rất mong chờ đêm Thất tịch tới.
Ân Kỳ Viễn làm việc ở công ty của họ một tháng thì nhận được điện thoại trong nhà, bảo hắn quay về tổ chức đại thọ bảy mươi cho bố.
Hắn là con trai út của chủ tịch Ân. Chủ tịch Ân gần năm mươi tuổi thì sinh ra hắn, vô cùng yêu thương.
Ân Kỳ Viễn tốt nghiệp năm 21 tuổi, hắn là người duy nhất sống sót duy nhất trong một vụ rơi máy bay.
Kể từ đó, chủ tịch Ân cũng nghĩ thoáng hơn với con trai út không nên thân này của mình.
Bởi vì ở trên có một anh trai và một chị gái đều đã trưởng thành, rất yêu thương chiều chuộng em trai út. Từ nhỏ đến lớn Ân Kỳ Viễn đều là kiểu trẻ con khiến người khác đau đầu nhất, đến mười bốn tuổi thì bắt đầu hẹn hò với con gái, đến mười bảy tuổi thì nam nữ đều ăn, tệ bạc tới mức bị phụ huynh của thiếu niên tìm đến tận nhà tố cáo. Chủ tịch Ân hết đánh rồi lại mắng, chết cũng không hối cải, giận tới mức lên cơn đau tim, tống thẳng hắn ra nước ngoài.
Lăn lộn ở nước ngoài bốn năm, dưới sự đề nghị của con trai cả, chủ tịch Ân để hắn về nước đi làm. Kết quả trên đường trở về máy bay gặp tai nạn trên không.
Sau khi tỉnh lại dường như trở thành một người khác, chủ tịch Ân vui đến mức rơi lệ tuổi già, nghe thấy con trai đồng ý đi rèn luyện ở cơ sở, tay vịn gậy chống cũng phát run.
Bây giờ chủ tịch Ân chỉ mong con trai út có thể giải quyết tốt vấn đề cá nhân, ông không quan tâm con trai thích nam hay là nữ, con không giao lưu bừa bãi như trước đây, có người ổn định, thật thà là được.
Ân Kỳ Viễn liền thuyết phục bố, bây giờ đang nói chuyện.
Chỉ là chủ tịch Ân không quá hài lòng với tuổi của Lạc Tri, lớn hơn con trai ông sáu tuổi.
Chị gái Ân Kỳ Viễn thuyết phục: “Lớn hơn tốt mà, lớn hơn thì biết cách chăm sóc người khác.”
Chủ tịch Ân không nói gì nữa, chỉ nói: “Nếu con cảm thấy có thể ổn định thì năm sau đưa cậu ấy tới gặp bố. Nếu được thì ra nước ngoài kết hôn, cả đời này của bố coi như có thể ngủ ngon rồi.”
Trong thời gian Ân Kỳ Viễn về nhà, Lạc Tri thực sự rất khó chịu.
Một mình lái xe đi làm, không được ăn những bữa ăn do Ân Kỳ Viễn nấu, không có sự quan tâm đặc biệt khi đi làm, cảm giác cuộc sống thật là vô vị.
Hóa ra họ mới yêu nhau được một tháng nhưng lại giống như tình nhân đã yêu nhau nhiều năm, đã hoà tan vào trong sinh mệnh, xa cách một khắc cũng cảm thấy khó chịu.
Cảm giác khó chịu này càng rõ ràng vào ban đêm, tình ái thường xuyên vốn đã quen bỗng nhiên trở lại trạng thái yên tĩnh ban đầu, Lạc Tri trằn trọc trên giường không thể ngủ được.
Lúc anh mới trở về từ dị giới có một thời gian rất dài đều bị như thế. Không có Doanh Khí Uyên ngủ bên cạnh, Lạc Tri phải mất nửa năm mới quen được.
Khi đó, anh luôn mơ về Doanh Khí Uyên, mơ thấy tình yêu nồng nàn sống chết có nhau của bọn họ, dường như đã có mấy đời.
Doanh Khí Uyên bị một nhóm dũng sĩ ép đến bên rìa vách đá chỗ nhà thờ đổ nát. Vì bị máu rồng tra tấn nên hai mắt đầu biến thành màu đỏ như máu, trên người xuất hiện long văn màu máu, mạch máu như sắp vỡ tung, vô cùng đau đớn, lại còn phải đối phó với tai bay vạ gió từ hàng nghìn người chỉ trỏ.
Có phù thuỷ ném một dược vật không biết là gì về phía hắn, kích thích hắn trở thành bộ dạng này, trở thành ác long thật sự, chỉ sống vì giết chóc.
Lạc Tri ôm lấy toàn thân hắn, liên tục gọi tên hắn, muốn làm cho hắn tỉnh táo lại.
Doanh Khí Uyên thật sự quá cực khổ, những dũng sĩ vô cớ đến cửa gây chiến, những thôn dân không phân biệt được nên chửi mắng hắn, cả ma giáo thổi gió góp sóng hãm hại đều ép hắn phải rơi vào địa ngục.
Thậm chí bọn họ còn không biết làm sao lại tìm được cha ruột hắn, người cha đã bỏ hắn dưới vực rơi mặc cho thú dữ ăn thịt, uy hiếp hắn bằng ông ta để khiến hắn phải cúi đầu xưng thần.
Làm sao hắn có thể cúi đầu vì người như thế chứ? Trước hết bọn họ từng bước loại bỏ chưởng quỹ nhà trọ vốn đã đáng chết từ sớm.
Những người đó đều kinh sợ, không ngờ rằng hắn thậm chí còn giết cha ruột mình.
Máu rồng trào dâng và dược vật của phù thuỷ phản ứng trong cơ thể của hắn, hắn không kiềm chế được mà muốn tiễn tất cả những kẻ đã dồn hắn đến nhà thờ xuống địa ngục, chẳng sợ sẽ đồng quy vu tận cùng bọn họ.
“Tiểu Ngư, Tiểu Ngư ngươi bình tĩnh một chút.” Lạc Tri không ngừng gào thét, nhưng đều như đá chìm đáy biển. Thanh âm mắng mỏ của những người bức bách hắn nhấn chìm giọng nói của Lạc Tri, hắn không phân biệt được, thực sự không phân biệt được.
Lạc Tri hiểu rằng nếu bây giờ Doanh Khí Uyên ra tay, hắn sẽ không tránh khỏi bị nổ tung mà chết. Bọn họ chỉ có thể rút lui trước, giải được dược hiệu thì mới có thể ở lại Thanh Sơn.
Nhưng giọng nói của anh dường như bị chặn bên ngoài một lớp bọt biển thấm nước, Doanh Khí Uyên hoàn toàn không nghe thấy được.
Đối mặt với một mũi Quang Minh thần tiễn bắn tới, anh không chút do dự đứng trước người Doanh Khí Uyên. Mũi tên kia không có tác dụng trừ tà, nhưng có thể tạo thành tổn thương vật lý thật sự.
Máu tươi chảy ra từ lưng, Lạc Tri cảm nhận được cơn đau đớn chưa từng có cùng cảm giác thiếu oxy vì mất máu.
Mũi tên cắm rất sâu, đâm vào nội tạng. Máu tươi trào ra từ miệng Lạc Tri, anh dùng hết sức lực, giống như đây là lần cuối cùng, biểu lộ ra sự ái mộ giả tạo của anh với Doanh Khí Uyên vào lần đầu tiên gặp hắn, nhưng bây giờ lại vô cùng chân thật.
Anh ôm lấy đầu hắn trước mắt tất cả mọi người trên thế gian, trong miệng vẫn còn vị tanh ngọt của máu. Ánh mắt của mọi người, bên vách nhà thờ đổ nát, đoàn người chinh phạt khí thế hung hăng, bốn phía rải rác vết máu giống như trở thành nhân chứng cho một buổi hôn lễ, chứng kiến một đôi tình nhân cứu vớt nhau giữa hoạn nạn, quấn quýt hôn nhau.
“Tiểu Ngư, đưa ta đi.” Hơi thở của anh yếu ớt, than mỏng manh, nhưng lại kéo nam nhân đã rơi xuống địa ngục trở lại, giống như ánh sáng.
Cơ thể vì mất máu mà trắng bệch của Lạc Tri dưới ánh mặt trời chiếu xuống gần như trong suốt, giống như sứ giả của thần linh. Ánh mặt trời xuyên qua nhà thờ đổ nát, chiếu rọi tượng thần vỡ tan trên bàn thờ, ngay cả Doanh Khí Uyên mang hơi thở tà ác cũng trong sáng thánh thiện như người con của thần.