Nghiêm Vấn Phong thật sự kiệt sức, hắn đã mang theo cả người mệt mỏi và tức giận trở về, hắn buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi nữa. Những gì hắn có thể ngửi thấy trong hơi thở của mình là mùi hương của Trình Tuyển Vân, một mùi khiến hắn yên tâm. Ông chủ Nghiêm ở bên ngoài là người toàn năng và không khoan nhượng, mơ mơ màng màng rầm rì vài tiếng, dùng hai tay cùng lúc để ôm lấy anh, áp chặt đầu vào cổ anh, vùi anh vào lòng rồi ngủ thiếp đi, giọng thì thầm: “Được rồi, em sẽ theo đuổi anh, Trình Tuyển Vân, em lập tức theo đuổi anh… Anh cứ chờ em…”
Trình Tuyển Vân nhẹ nhàng vuốt tóc người kia, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, vừa không khó ngửi ngược lại còn khiến cho anh yên tâm. Tóc của người này cứng nên cứ bị tóc đâm vào tay, vừa nhìn là biết đây là một con người nóng nảy.
Nghiêm Vấn Phong ngủ thiếp đi, hơi thở đều đặn, nhịp tim đập mạnh. Trình Tuyển Vân liền nghĩ tới con chó bự dưới nét vẽ của mình.
Vừa nghĩ như vậy xong, anh cảm thấy mình thật sự đang ôm một con chó bự đang ngủ.
Trình Tuyển vân nhịn không được mà bật cười, lo lắng mình động đậy sẽ đánh thức “chó bự” mấy đêm không ngủ kia, đành phải nhịn cười lại.
Trình Tuyển Vân dựa theo ánh sáng mờ ảo ngoài cửa sổ, dùng đôi mắt cẩn thận miêu tả chân mày, mũi, môi của người đàn ông trong lòng này.
Người xưa đều nói nhiều người môi mỏng thì đều cả thèm chóng chán và môi Nghiêm Vấn Phong cũng rất mỏng. Ngày thường theo thói quen thì môi của hắn hơi hơi nhếch lên, phối hợp với chân mày sắc nét và đôi mắt sắc bén, là một loại vẻ đẹp khi nhìn sẽ có cảm giác bị đè ép và hung hãn.
Không biết người xưa nói có đúng hay không.
Nhưng mà Trình Tuyển Vân nghĩ, không chung thủy hay có yêu thắm thiết cũng chẳng sao.
Dù sao anh cũng không còn gì để mất, muốn cái gì thì cứ liều mà giành lấy, được ăn cả ngã về không.
Trình Tuyển Vân nghĩ ngợi rồi rũ mắt xuống, dịu dàng tặng cho hắn một cái hôn trên đôi mày đang nhíu chặt của Ngiêm Vấn Phong.
Tuổi còn trẻ, sao cứ hay thích nhíu mày như vậy…
Trình Tuyển Vân nghe tiếng hít thở của Nghiêm Vấn Phong, biết rằng sự mệt mỏi của nhiều ngày qua đã ùn ùn kéo tới, nên anh dẫn hắn chìm vào giấc ngủ say trong màn đêm đen.
Ngày hôm sau, khi thầy Trình mở mắt ra, thấy bên ngoài trời đã sáng trưng, tâm trạng liền tụt xuống đáy.
Muộn là cái chắc…
Vừa được ôm Nghiêm Vấn Phong rồi còn được ngủ một giấc thật ngon sau nhiều ngày như vậy, tất nhiên là- anh ngủ quên. Lúc đồng hồ báo thức vang lên, chắc hẳn bị cái tên của nợ kia tắt đi mất.
Người bên cạnh đã ra khỏi giường từ sớm, anh nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động liền vội vàng đứng lên mang dép lê xông vào phòng tắm. Nghiêm Vấn Phong nghe thấy âm thanh liền từ trong bếp bưng ra một chén cháo cùng hai quả trứng chiên đi ra rồi đặt lên trên bàn ăn. Quay sang nhìn cửa phòng tắm thì thấy Trình Tuyển Vân tay chân luống cuống đánh răng rửa mặt, hắn chế nhạo nói: “Ô kìa thầy Trình, bây giờ là mấy giờ rồi ta?”
Có lẽ là do biểu cảm của hắn quá mức đê tiện, hơn nữa cộng với tâm trạng trong tám năm đi làm thì đây là lần đầu tiên anh dậy muộn như vậy, dù cho tính tình có hiền như cục bột cũng vẫn khiến anh phải nổi máu. Vừa mới sáng ra, ông chủ Nghiêm đã thu hoạch được một chiếc dép của thầy Trình.
Khi Trình Tuyển Vân nhìn thấy Nghiêm Vấn Phong đang lười biếng trêu anh, anh nổi điên lên muốn đánh hắn vì cái biểu cảm muốn hóng chuyện đó.
Tối hôm qua, cái người tên Nghiêm Vấn Phong mà dính người và đáng yêu như cún nhỏ kia chắc chắn là ảo ảnh của anh!
Trình Tuyển Vân đang vô cùng lo lắng thay quần áo, Nghiêm Vấn Phong ngồi ở bàn ăn nhìn điện thoại di động, ngẩng đầu lên thì thấy anh đang cài nút áo khoác, không thèm liếc nhìn bàn ăn một cái mà xông ra cửa thay giày, “Ê ê ê” hắn gọi với theo anh: “Anh đang làm gì vậy? Ăn sáng trước đi.”
“Ăn sáng cái con khỉ ấy! Biết bây giờ là mấy giờ rồi không! Mười phút nữa là anh bị trễ rồi đó!” Trình Tuyển Vân thật sự rất vội, mặc dù đã quá muộn để có thể gọi cho đồng nghiệp của mình và nhờ người ta hỗ trợ quan sát đám học sinh của mình một lát nhưng anh lại không thích gây phiền phức cho đồng nghiệp. Anh thường đi bộ đi làm, bây giờ mà đi bộ chắc chắn sẽ muộn, thầy Trình run rẩy lấy điện thoại ra, đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh muốn gọi một chiếc taxi để đi làm.
Khóa cửa còn chưa kịp mở ra, mắt anh đột nhiên lóe lên, trời đất đột nhiên đảo lộn quay cuồng, Nghiêm Vấn Phong đang vác anh trên vai của hắn! Trình Tuyển Vân sôi máu đến đỉnh điểm, không ngừng giãy dụa mà đánh hắn: “Nghiêm Vấn Phong! Em đừng có mà quậy! Anh đi làm muộn bây giờ!” Hắn biết anh phải đi làm mà dám cố ý tắt báo thức sau đó còn cười nhạo anh…
Trình Tuyển Vân hận không thể ước những gì anh nói tối qua chỉ là lời nói gió bay!
Nghiêm Vân Phong đặt anh ngồi xuống trước bàn ăn, đẩy cháo và trứng chiên đến cho anh, hắn chụm hai ngón tay búng trán Trình Tuyển Vân: “Ngoan ngoãn ăn sáng đi, em dắt anh đi nhà trẻ.”
Trình Tuyển Vân quay đầu nhìn anh, lúc này Nghiêm Vấn Phong mới phát hiện hốc mắt thầy Trình đỏ hoe vì lo lắng. Vậy nên hắn nhận ra mình đã đùa hơi quá liền xấu hổ ho khan một tiếng, xoa xoa bả vai của Trình Tuyển Vân, cúi người hôm chụt một cái lên mặt anh: “Trợ lý của em đã lái xe chờ ở ngoài sân rồi– haiz! Anh mà không ăn cháo với trứng chiên cho hết thì em không cho cậu ta lái xe.
Trình Tuyển Văn nghiến răng nghiến lợi ngồi ăn, ôm chén cháo bắt đầu húp xì xụp xì xụp, trứng chiên ăn một lần hai miếng. Nghiêm Vấn Phong đứng ở một bên nhìn anh ăn như hổ đói liền cảm thấy buồn cười, không nhịn được mà xoa xoa mặt anh: “Anh nhìn xem tương lai của anh kìa, muộn chút xíu là khóc. Ở nhà trẻ mãi có phải lây tính trẻ con rồi phải không?
Cũng không biết người nào đó có cái tính quỷ là hay trêu chọc người khác thì có tư cách gì mà nói anh tính tình trẻ con.
Độ đặc của cháo vừa đủ để có thể húp trực tiếp, trên trứng chiên cũng được rắc thêm tiêu đen.
Trình Tuyển Vân hỏi: “Cháo là do em làm à?”
Nghiêm Vấn Phong nhướng mày: “Nếu không phải do em làm thì sao?”
“…Vậy em dậy lúc mấy giờ thế?”
“Em tất nhiên là… à đợi chút,” Nghiêm Vấn Phong đảo tròng mắt, tiến đến cúi sát người vào Trình Tuyển Vân, khuôn mặt đẹp trai cười đến xán lạn, mắt sáng như sao nhìn chằm chằm anh: “Thầy Trình, thầy nói xem em có tính là đang theo đuổi thầy không?”
Trình Tuyển Vân đang húp một ngụm cháo, dở khóc dở cười trả lời hắn: “Sao tự nhiên em lại hỏi cái này?”
“Em đặc biệt dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh, kêu trợ lý đợi ở cửa để chở anh đi làm, vì muốn anh ngủ thêm một chút nên mới tắt báo thức. Đây không phải là- aish! Sao anh lại nhéo em!”
Trình Tuyển Vân không nhéo tay hắn nữa, thầy Trình thở phì phò trừng mắt nhìn mắt: “Anh biết là em tắt mà! Em có bị điên không mà tắt báo thức của tôi! Lỡ như anh thật sự ngủ quên rồi đi làm muộn thì sao!”
“Làm sao có thể muộn được chứ, em vừa định sẽ gọi anh dậy, em sẽ không khiến anh phải đi làm muộn đâu.” Nghiêm Vấn Phong bị vẻ hung dữ của thầy Trình làm hắn sửng sốt, cái sự ồn ào này đi theo thầy Trình tới tận khi ra khỏi cửa lớn, đi ra tới ngoài sân hai người cùng nhau nhìn thấy tên mặt đất có một hộp cháo đóng gói thì lặng đi.
Trình Tuyển Vân quay phắt lại nhìn hắn.
Nghiêm Vấn Phong mặt không đỏ chân không run nhìn anh: “Em dậy sớm với mục đích là muốn làm bữa sáng cho anh- gọi cháo bên ngoài cho anh ăn, còn hai quả trứng kia thật sự là do tôi tự tay chiên mà!”
Bởi vì Trình Tuyển Vân vừa tức vừa buồn cười nên anh lại tặng thêm cho hắn một cú đá vào đầu gối trước khi lên xe.
Tưởng Nhiên ngồi ở vị trí phó lái nhìn Nghiêm Vấn Phong nói năng cẩn thận rồi cười hì hì với người đàn ông nhỏ nhắn xinh đẹp vừa đá hắn kia, cằm cậu suýt chút nữa là rơi xuống đất.
Tên cao to mặc áo đen ngồi trên ghế lái thì không có biểu cảm gì- bởi vì lần trước hắn hóa trang thành đàn em của một nhóm nào đó đi gặp ông chủ đã thấy qua chị dâu.
Nghiêm Vấn Phong mở cửa cho Trình Tuyển Vân và khăng khăng muốn anh ngồi vào bên trong, nhưng vì Trình Tuyển Vân không thể xoay lại nên anh phải đi vào trong. Anh lên xe mới phát hiện trên xe lúc đầu không chỉ có hai người họ cùng với tài xế- đây là chiếc Mercedes Benz thương mại. Ở hàng ghế phía trước, người ngồi trên ghế lái là một người áo đen, ghế phó lái bên cạnh là một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt, hàng ghế phía sau còn có hai người đàn ông lực lưỡng đeo kính râm nữa.
“…Nghiêm Vấn Phong, không phải em đã nói cậu không làm xã hội đen nữa rồi mà?”
“Đây đều là trợ lý của em.” Nghiêm Vấn Phong dở khóc dở cười: “Vậy lần sau không cho họ mặc đồ đen nữa được không?”
Hắn đã ra lệnh bắt buộc bốn người này không được chờ ở ngoài xe, bởi vì hắn sợ họ sẽ dọa Trình Tuyển Vân nhưng hắn không nghĩ tới việc anh vẫn bị dọa như vậy.
Xe thuận lợi chạy ra khỏi con hẻm chật hẹp, Trình Tuyển Vân nhìn thoáng qua đồng hồ, còn dư năm phút. Đường làm đều là đường thẳng, còn không có đèn đỏ, chắc là tới kịp.
Nghiêm Vấn Phong nhất định muốn nắm tay anh đặt trong tay hắn để nghịch. Khung xương của Trình Tuyển Vân nhỏ, anh sở hữu một đôi bàn tay khéo léo do quanh năm làm việc nên nó không được mịn màng cho lắm nhưng lại rất mềm mại, khi mân mê thì vẫn thoải mái.
Ông chủ Nghiêm đẹp trai vô cùng, nếu không phải thầy Trình dễ xấu hổ thì anh cũng muốn nào lên thơm hắn vài cái.
Trình Tuyển Vân không biết hắn kiềm chế khó khắn đến mức nào, anh nhìn xung quanh một chút rồi hỏi hắn: “Trợ lý trước kia của em đâu?” Hình như anh ta tên là Triệu Tùy. “Sao hôm nay anh ta không đi theo em?”
“Anh còn nói là anh không nhìn! Anh đúng là đã nhìn chằm chằm anh ta!” Ông chủ Nghiêm thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, “Anh dựa vào cái gì mà lại đi nhớ rõ anh ta, hả? Anh ta không ở đây nên anh nhớ anh ta chứ gì?”
“Trời đất ơi, con người em có còn biết phân biệt phải trái hay không vậy.” Mặt Trình Tuyển Vân đỏ bừng , còn bốn người xung quanh kia Nghiêm Vấn Phong muốn giết người phi tang chứng cứ.
Trình Tuyển Vân chưa kịp phản ứng lại hắn thì chiếc xe không biết từ khi nào đã dừng trước cổng của nhà trẻ. Phụ huynh người đến người đi hiếu kỳ nhìn chiếc xe thương mại xa hoa không hợp với con đường cũ này.
Mồ hôi mẹ mồ hôi con của Trình Tuyển Vân tuôn hết ra ngoài nhưng cách việc đến muộn chỉ còn không tới hai phút nữa. Thầy Trình cắn môi, kệ đi, kệ hết đi, nhất định không thể đi muộn!
Anh trực tiếp trèo qua người Nghiêm Vấn Phong, chen chúc với hắn để cố gắng mở cửa xe ra. Hắn không dám ngăn anh lại vì sợ anh sẽ ngã sõng soài, thấy anh chạm được chân trên mặt đất mới đưa tay nắm cánh tay anh mà theo anh xuống xe: “Khoan! Mấy giờ anh tan làm? Để em tới đón!”
Mấy tên to con nhìn thấy ông chủ của mình đã bước xuống xe, nếu cái mông này mà còn ngồi yên trên xe thì thật sự không ổn cho lắm! Vì vậy liền nhao nhao đi xuống, hai tay chắp sau lưng đứng xếp thành một hàng ngang bên cạnh thân xe, mặt không cảm xúc nhìn về phía trước. Tưởng Nhiên nửa tỉnh nửa mê cũng xuống xe với tư thế như trong quân đội,
Trước mắt của Trình Tuyển Vân tối sầm lại, thiếu chút nữa là bĩu môi.
Anh nhớ tới khi còn bé xem phim thần tượng Đài Loan, anh cảm thấy giây tiếp theo, mấy người lực lưỡng áo đen này sẽ hô to: “Xin mời đại tiểu thư đi làm.” Anh như bôi dầu vào lòng bàn chân hất bàn tay đang kéo tay anh ra: “Năm giờ rưỡi tan học! Anh đi trước đây! Em đi đường nhớ đi chậm một chút.”
Nghiêm Vấn Phong vừa không chú ý một lát thì Trình Tuyển Vân đã chuồn đi mất, hắn đã lên kế hoạch chỉnh cổ áo cho anh cùng một nụ hôn tạm biệt trước đó lại không thực hiện được. Ông chủ Nghiêm nuốt tức giận vào trong bụng đi đến quán trà phê duyệt tài liệu, Tưởng Nhiên đi theo hắn trong lòng nơm nớp lo sợ, không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Có thể trong vòng một giây nữa cậu sẽ bị xã hội đen bắt cóc và bị chặt ngón tay thì sao.
Cái loại môi trường làm việc khắc nghiệt này, nếu sếp Giang mà không cấp cho cậu mười ngàn tệ tiền thưởng thì chuyện này còn lâu mới kết thúc.