Khi Người Qua Đường Giáp Trong Tiên Môn Gặp Phải Giấc Mơ Kỳ Quái

Hắn siết chặt nắm tay, giận dữ rời đi.

Trong phòng vô cùng bừa bộn: từng vệt máu chưa khô và mảnh vụn của cánh cửa vỡ vung vãi trên mặt đất. Đĩa bánh hoa quế mới ra lò rơi trên mặt đất bị Sở Yến Kiệu lúc rời đi đá một cái hung tợn, từng chiếc bánh bị nghiền nát thành từng mảnh vụn.

Linh lực được dùng để trói chặt Lương Ngộ cũng biến mất cùng sự rời đi của chủ nhân của nó.

Lương Ngộ ngồi ở trên giường, cảm giác đau đớn gặm nhấm trong tận xương tuỷ đã giảm bớt ít nhiều, hoả độc trong cơ thể cũng bị áp chế xuống. Xem ra cách song tu có tác dụng thật, ít nhất không khiến y như đứng đống lửa, như ngồi đống than nữa mà có thể nằm yên trên giường mà ngủ rồi.

Chẳng qua sau hàng loạt chuyện dằn vặt xảy ra vào đêm nay, cơn buồn ngủ của y cũng bay biến sạch chẳng còn lại chút nào. Thế là y dứt khoát xoay người xuống khỏi giường để dọn dẹp căn phòng bừa bộn. Y dọn từng chút từng chút một, đến khi đưa căn phòng trở về nguyên trạng thì trời cũng đã sáng tỏ rồi.

Sáng hôm đó, Lương Ngộ ra khỏi phòng như bình thường, giống hệt như trước khi xảy ra tranh cãi vậy.

“Tối hôm qua ngươi có nghe được tiếng động gì không?” Lúc ăn cơm trưa Trương sư huynh vừa xới cơm vừa hỏi.

Lương Ngộ gắp một đũa rau, nói: “Sao huynh lại hỏi như vậy?”

“Có người nói nửa đêm qua nghe thấy tiếng ồn ở gần chỗ ngươi ở nhưng không rõ là tiếng đánh nhau hay là tiếng gì khác.” Trương sư huynh than thở: “Cứ tưởng ta cũng có “tay trong” biết chuyện cơ, ai ngờ được ngươi lại chẳng hay biết gì chứ.”

Y không những biết mà y còn chứng kiến toàn bộ quá trình nữa cơ.

Hôm nay đồ ăn do nhà bếp làm không được hợp khẩu vị y lắm. Vì vậy, Lương Ngộ chẳng nói chẳng rằng, chỉ ăn qua loa đại khái cho vừa đủ no rồi thôi.

Sau khi chào Trương sư huynh xong y đi một mình một đường.

Sau lưng y có một người đang lén lút đi theo, cách y chẳng gần cũng chẳng xa là bao.

Lương Ngộ không thay đổi sắc mặt mà chỉ yên lặng tăng tốc, nghiêng người rẽ vào bên góc trái.

Thấy mục tiêu theo dõi đã biến mất, người nọ lập tức trúng kế của y, nhanh chỏng tăng tốc đuổi theo. Thế là hắn ta rơi vào kế mai phục của Lương Ngộ, bị y bắt ngay tại trận.

“… Là ngươi?” Lương Ngộ buông tay người nọ ra.

Người nọ có khuôn mặt rất quen thuộc, hình như là người hầu tai nhọn thường đi theo sau lưng Sở Yến Kiệu. Y ngẫm nghĩ một lúc lâu cũng chỉ nhớ mang máng hắn ta tên là Chu Vân Duệ, là con út của một vị đại thần nào đó trong triều.

Lương Ngộ: “Sở Yến Kiêu sai ngươi tới tìm ta sao?”

“Không phải!” Chu Vân Duệ nhanh chóng phủ nhận: “Điện hạ chưa từng hạ lệnh như vậy. Là do ta tự ý tới.”

Hắn ta nuốt miếng bọt một cái, vẻ mặt hiện lên một chút rối rắm, sau khi trải qua cân nhắc một lúc hắn ta mới cẩn thận hỏi: “Có phải ngươi cãi nhau cùng với điện hạ đúng không?”

Tối hôm qua Chu Vân Duệ đi tiểu đêm thì thấy Sở Yến Kiệu nổi giận đùng đùng đi ra từ sân của Lương Ngộ.

“Liên quan gì đến ngươi?” Lương Ngộ nói.

“Đúng là không liên quan gì đến ta.” Chu Vân Duệ khựng lại một chút rồi như đã hạ quyết tâm liều chết lấy một lá thư từ trong lồng ngực ra bảo: “Điện hạ mới ra lệnh cho ta đốt lá thư này nhưng ta cảm thấy có lẽ ngươi nên đọc nó trước.”

Hắn ta không dám nhớ lại vẻ mặt đáng sợ của thái tử ngày hôm nay. Hắn ta nơm nớp lo sợ đến tận giữa trưa thì bất chợt nhận được nhiệm vụ đốt thư do thái tử giao cho.

Đốt thư thôi mà, nhiệm vụ này quá ư là đơn giản.

Vốn hắn ta cũng khá là vui vẻ làm nhiệm vụ, nhưng người mà, ai chẳng có lòng hiếu kỳ, thế nên hắn ta mới tò mò đọc qua nội dung thư. Không xem thì không biết, vừa xem thì hắn ta đã bị doạ cho nhảy dựng cả lên, cảm thấy lá thư ấy hệt như củ khoai nóng làm bỏng tay hắn ta vậy.

Lá thư quan trọng như vậy vì sao lại lệnh cho hắn ta đốt đi cơ chứ? Hay là thái tử muốn mượn tay hắn ta để làm việc gì đó?

Sâu trong nội tâm Chu Vân Duệ như đang nổ ra trận chiến lớn vậy, cuối cùng thì hắn ta vẫn lấy lá thư đã được đốt một nửa từ trong chậu than ra, thầm nghĩ hay là đi đánh cược một lần đi. Nếu đoán đúng ẩn ý của thái tử thì tốt quá, còn nếu đoán sai cũng không lo bởi lẽ Lương Ngộ cũng không phải người lắm mồm gì.

Hắn ta đưa lá thư tới trước mặt, Lương Ngộ liền đưa tay nhận lấy.

Đây là thư nhà của Sở Yến Kiệu viết gửi cho hoàng đế. Nó đã bị đốt thủng thành những vết đen lỗ chỗ, nhưng vẫn có thể đoán được đại ý của lá thư thông qua đôi câu vài lời còn sót lại.

Nói chung là Sở Yến Kiệu viết thư báo việc mình đã có người trong lòng, mong phụ hoàng hắn có thể tác thành cho hai người. Dẫu hoàng đế nổi trận lôi đình, phản đối kịch liệt thì hắn vẫn không chịu lùi bước nghe theo.

Cuối cùng, Sở Yến Kiệu còn viết rõ một câu ở cuối thư.

Chữ như rồng bay, lực viết mạnh mẽ đến mức vết mực hằn đậm trên giấy đã thể hiện rõ sự kiên quyết của người viết: “… Tự biết bản thân đã khiến phụ hoàng phải hổ thẹn, nay ta tự nguyện xin được phế bỏ ngôi vị thái tử…”

Lương Ngộ đọc xong liền gập gọn lá thư cất đi rồi dặn dò Chu Vân Duệ: “Không cho phép ngươi nói cho người khác biết, nếu không ngươi liệu mà gánh hậu quả.”

“A… Không phải, ngươi chỉ có phản ứng như vậy thôi ấy hả?” Chu Vân Duệ cạn lời nhìn trân trân vào y.

Lương Ngộ chẳng thèm để ý đến hắn ta nữa mà rảo bước quay đi.

Y đi thẳng một đường, đến gần học đường mới rẽ trái đi vào nhưng không trông thấy người y muốn tìm. Y lại đi tới phòng luyện đan cũng tìm không được. Y rẽ trái rẽ phải, đi khắp mọi nơi, mãi đến khi tới sân luyện võ mới tìm thấy Mộ Dục.

Mộ Dục khép hờ mắt, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên đút kiếm vào trong vỏ hỏi: “Sao thế? Hoả độc lại phát tác nhanh vậy à?”

“Nói cho ta biết cách quay về.” Lương Ngộ hỏi thẳng: “Ngươi dụ ta vào đây, ắt hẳn ngươi phải biết cách quay lại.”

“Ta còn tưởng ngươi sẽ thích cảm giác ở trong cái ảo cảnh này cơ. Cảm giác kẻ thù hạ mình làm thiếp hầu hạ ngươi không phải là thứ mà bình thường ngươi có thể dễ dàng có được đâu.”

“Nói nhảm ít thôi.” Lương Ngộ mất kiên nhẫn đáp trả.

Y kéo áo Mộ Dục, hơi hơi vênh mặt lên nói: “Không có cái ảo cảnh này thì cũng sẽ có một ngày ta khiến cho Sở Yến Kiệu quỳ gối trước mặt ta để cầu xin ta tha thứ cho hắn. Vậy nên ngươi không cần tự ý quyết định như vậy.”

Không ai hiểu được cảm giác quái dị trong lòng y lúc này cả. Từ hôm qua đến giờ y cứ như bị bắt phải tham gia vào một vở kịch vớ vẩn tột cùng vậy.

Lúc y giằng co cùng Sở Yến Kiệu, linh hồn y tưởng chừng như đang lơ lửng trong không trung, dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn cái thứ ảo giác giả dối không phải của y vậy. Nhưng linh hồn y vẫn có một phần còn lại ở trong thân thể, có thể cmar nhận được cảm giác nóng bỏng kinh người mà giọt nước mắt của Sở Yến Kiêu mang lại.

Thực tại và ảo cảnh tách đôi thành hai thế giới riêng biệt, nhưng lại giống như chẳng có gì khác nhau cả.

Cứ hỗn loạn như vậy mãi khiến y cảm thấy không vui vẻ một chút nào. Y cần phải tỉnh lại.

Mộ Dục đẩy tay y ra, cười như không cười nói: “Không cần căng thẳng như vậy. Ta chỉ đùa một chút thôi mà. Thực ra muốn quay về cũng dễ lắm. Đây là ảo cảnh do ngươi tạo ra, chỉ cần bản thân ngươi muốn quay lại thì đương nhiên là muốn gì được nấy rồi.”

“Dễ vậy sao?”

“Ngươi thử một chút là biết ngay thôi.”

Lương Ngộ nửa tin nửa ngờ với lời hắn nói, nhưng cứ trơ mắt ra nhìn cũng không phải là cách, chỉ đành thử một chút xem sao.

Đêm đó, y nằm trên giường, trước khi ngủ liền dùng cách Mộ Dục nói: liên tục suy nghĩ về việc quay trở về hiện thực, trong lúc vô thức liền trầm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, y mở to mắt nhìn, thấy căn phòng lúc này khác hẳn căn phòng tối hôm qua trước khi y đi ngủ.

Trong ảo cảnh, bởi vì Sở Yến Kiệu yêu y nên hắn sắp xếp cho y ở trong căn phòng đẹp đẽ nhất. Còn giờ đây trong thế giới hiện thực, tuy Lương Ngộ là đệ tử nội môn nhưng y chỉ được chia cho một căn phòng tiêu chuẩn mà chẳng được hưởng sự đối xử đặc biệt gì.

Y đã quay về thật rồi.

Trong chớp mắt tâm trạng của Lương Ngộ đã nhẹ nhàng hơn hẳn. Đến cả việc một lúc sau khi đang đi trên đường lại bị Sở Yến Kiêu đến khiêu khích như thường lệ y cũng không có ý định đánh trả như trước nữa.

“Ngươi như vậy đáng yêu hơn nhiều.” Y thuận miệng nói ra một câu rồi quay người đi.

Nhận được phản ứng ngoài ý muốn như vậy, Sở Yến Kiều ngây ngẩn cả người, rồi hắn lại nhanh chóng phản ứng lại, giận hổn hển gào lên với bóng lưng của y: “Đáng yêu cái khỉ gì chứ! Ta… Ta là một người đàn ông đích thực, sao có thể miêu tả bằng từ đáng yêu được chứ!”

Có vẻ như hắn bị chọc giận đến mức tai cũng đỏ ửng cả lên.

Tối đó, khi tắm rửa, Lương Ngộ chạm vào lồng ngực mới thấy trong đó có chứa đồ vật, vừa lấy ra xem thì y mới nhận ra đó chính là lá thư trong ảo cảnh kia.

Y niệm một câu chú thuộc tính hoả làm ngọn lửa bùng lên nuốt trọn lá thư đó vào trong.

Khi đốt tới dòng cuối thư kia, tay y ngừng hẳn động tác. Chẳng hiểu tại sao hiện giờ khi nhớ lại đêm đó lúc ở trong phòng mình Sở Yến Kiệu nói câu “Nhanh thôi” kia là y chợt hiểu hắn có ẩn ý gì.

Y đã nghĩ gì vậy cơ chứ. Nếu bị coi là giả tạo thư tay của thái tử thì chính là một tội lớn vô cùng.

Chợt Lương Ngộ ngừng suy tư lại, lấy lại tinh thần rồi tận mắt chứng kiến lá thư kia bị đốt thành tro bụi chẳng có chút do dự nào.

Trả lời