【Swamp: Hôm nay nên gọi video rồi, bé cưng ơi. 】
【Swamp: Còn ba ngày nữa mới có thể gặp mặt. 】
【Swamp: Ăn tối chưa? 】
【Swamp: Không phải gần đây không đi làm thêm sao, vẫn bận hở? 】
“Dung Dung, điện thoại con vang nãy giờ rồi, ai gửi tin nhắn đấy?”
Khi Tạ Hoài Dung nghe thấy thì cậu mới vừa rửa chén xong, cậu ấn nước rửa tay xong rồi đi ra khỏi phòng bếp.
“Tin nhắn của ai thế, trông con căng thẳng như thế.” Mẹ Tạ hiếm khi thấy cậu như vậy, oán trách nói, “Là ai vậy, nói cho mẹ nghe xem, con đã lên đại học rồi không thể lúc nào cũng im im một mình như thế mãi, nhưng chuyện kết bạn với ai cũng rất quan trọng, đúng không?”
Tạ Hoài Dung liếm môi một chút, tay ướt nhẹp mà nhận di động, giọng như muỗi kêu: “Chỉ là…… một người bạn.”
Thuần túy là chột dạ.
Người gửi tin nhắn cho cậu cũng không nhiều hơn hai ngón tay.
Đến bây giờ gửi tin nhắn cho cậu mỗi ngày cũng chỉ có Hoắc Vân Trạch.
“Con cài mật khẩu di động sao?” Mẹ Tạ cũng không phải muốn xem nội dung trò chuyện của cậu, chỉ là cảm thấy ngạc nhiên vì lần này cậu từ trường đại học trở về đã thay đổi rất nhiều.
“Ai cũng bảo không đặt mật khẩu thì sẽ không an toàn, con rửa chén xong rồi, con về phòng nha mẹ.”
“Này, nhớ đừng bật điều hòa thấp quá đấy, biết không?”
Tạ Hoài Dung cúi đầu đáp một tiếng rồi cầm di động vào phòng.
Bên ngoài huyện nhỏ này khá náo nhiệt, bảng hiệu cửa hàng nhấp nháy ngoài cửa sổ, cửa sổ có rèm không thể ngăn tiếng ve kêu râm ran. Chiếc điều hòa cũ màu be treo trên tường, khả năng làm lạnh vẫn tốt như mười năm trước.
Tạ Hoài Dung ngồi ở trên giường, do dự một chút đóng chặt cửa lại, sau đó mới mở khóa điện thoại.
Tin nhắn trên di động quả nhiên là Hoắc Vân Trạch gửi.
Nói mấy câu cũng chỉ trả lời một câu.
“Ăn ……tối rồi.”
Cậu vừa mới gửi tin nhắn, tiếng chuông “Tình tính tang tang tính tình——” thuộc về video trò chuyện liền vang lên.
Tạ Hoài Dung hoang mang rối loạn nhanh chóng ngắt máy, sợ tiếng chuông lại khiến cho người trong nhà chú ý.
Màn hình hiển thị ngắt kết nối cuộc gọi.
Hoắc Vân Trạch không gọi lại, lại như đọc được suy nghĩ biết vợ của mình đang nghĩ cái gì.
【Swamp: Lâu rồi chúng ta không gặp mặt, người khác cũng yêu đương như chúng ta sao. 】
【Swamp: Em đồng ý gọi video với anh rồi mà, bé cưng. 】
Tạ Hoài Dung ăn mềm không ăn cứng, cũng không giỏi mấy chuyện lật lọng, lời nói dối lớn nhất đời này cũng đã thua ở trên người của Hoắc Vân Trạch, cậu gõ chữ:
【 Nhóc Gấu Sữa Đậu: Cậu chờ chút, tôi tìm tai nghe cái đã. 】
Nói đi tìm tai nghe, Tạ Hoài Dung đến WC tháo mắt kính, rửa mặt.
Cậu nhìn vào gương, bắt chước dáng vẻ của Hoắc Vân Trạch, kéo miếng thịt trên khuôn mặt của mình trút ra, cũng không hiểu tại sao đối phương lại kiên trì làm người yêu của mình lâu như vậy.
Lần trước, khi ở trong phòng của Hoắc Vân Trạch, cậu đã đồng ý làm người yêu của hắn, vốn dĩ chỉ định lừa cho qua, tối hôm đó Tạ Hoài Dung mệt mỏi buồn ngủ, đôi mắt đỏ hoe, cậu bảo đối phương đưa máy tính cho mình.
Tạ Hoài Dung gõ đầu ngón tay lên màn hình, sau đó vừa chỉ rồi vừa nói với Hoắc Vân Trạch từng thứ được liệt kê ra kia.
Không được trói cậu, không thể tùy tiện chạm vào người cậu, phải cho cậu về nhà, không được đến tìm cậu trong kỳ nghỉ……
Kết quả giả ngoan không lừa được người ta xíu nào, Tạ Hoài Dung dứt khoát cố gắng học điệu bộ vênh váo tự đắc.
Nhưng mà cho dù cậu có giày vò thế nào thì Hoắc Vân Trạch cũng đều chấp nhận, bị người mà mình ghen ghét ôm lấy dỗ dành, cũng khó tránh khỏi cảm giác lâng lâng, gai nhím nhòn nhọn cũng bị mềm xuống.
Cậu cố gắng duy trì dáng vẻ này, hiện tại cũng đều miễn cưỡng, đến lúc đó khi đối mặt ở trường học thì phải làm sao đây.
Tạ Hoài Dung cắm tai nghe, mở video trò chuyện.
Hoắc Vân Trạch tựa như luôn canh điện thoạt, thoáng cái đã bắt máy.
“Nhớ em quá, bé cưng.”
Hắn nhìn thấy trên gò má trắng nõn của Tạ Hoài Dung xuất hiện một dấu ngón tay.