Không Cẩn Thận Bị Anh Họ Ở Nông Thôn Bẻ Cong

Ba Sài đi công tác, Sài Nam Tinh thở phào nhẹ nhõm, thiếu đi áp lực như cao như núi, cậu lại có thể làm yêu tinh quyến rũ rồi. 

Nhân lúc người giúp việc không để ý, cậu dùng điện thoại di động của cô liên lạc với Ngô Thuật. Khi nhận được cuộc gọi, Ngô Thuật đang bị Đinh Tư Thần đè ở dưới thân, quần áo bị cởi xuống một nửa. Ngô Thuật đẩy mãi cũng không buông ra được, vừa lúc chuông điện thoại vang lên, Ngô Thuật tỉnh táo lại từ trong cơn dục vọng, anh đẩy người ở trên ra.

Đinh Tư Thần thầm chửi trong lòng “má nó”, vất vả theo đuổi người trong lòng hơn một tháng mới có chút tiến triển, giờ anh ta chỉ muốn hung hăng đạp chết người trong điện thoại, đàn ông không được thỏa mãn tình dục thật đáng sợ.

Ngô Thuật nghe được giọng Sài Nam Tinh ở bên kia, theo bản năng xoa xoa cái miệng bị hôn đến sưng đỏ giống như người vừa bị bắt gặp làm chuyện gì xấu xa, sau đó hắng giọng trả lời điện thoại.

“Bây giờ sao? Ừ, được, được…”

Không biết Sài Nam Tinh đã nói gì với Ngô Thuật, nhưng sắc mặt anh có vẻ phấn khích, quay đầu nhìn người trên giường rồi đồng ý ngay lập tức.

Đinh Tư Thần nằm ở trên giường, dương vật dưới thân đang giương cao lên, cho thấy chủ nhân của nó đang rất không kiên nhẫn. Ngô Thuật nghe điện thoại hơn mười phút, gương mặt Đinh Tư Thần không chút thay đổi, nhìn anh chằm chằm, đưa tay xoa xoa “thằng em” tự an ủi bản thân.

Nói về hai người này, họ đã ở bên nhau sau khi Sài Nam Tinh rời đi, Đinh Tư Thần không kiêng nam nữ, trước kia Ngô Thuật đi theo sau Sài Nam Tinh. Cậu vừa đi, Đinh Tư Thần như có lương tâm hơn, không chỉ giúp anh giải quyết một số vấn đề phiền toái, khi nào tụ họp cũng thường xuyên hẹn anh đi cùng. 

Nhiều lần qua lại như thế, Ngô Thuật cũng không tiện từ chối.

Ngô Thuật không giống Đinh Tư Thần và Sài Nam Tinh, có một người cha tài giỏi chống đỡ ở sau lưng. Cha anh không có năng lực, khách sạn rơi vào tay cha cuối cùng đều lụi bại sạch, cũng may anh có một người chị, năng lực tuy không tệ, nhưng là con gái, trong cục sẽ có những thiệt thòi khó tránh khỏi. Ngô Thuật phải học cách đỡ rượu thay cho chị mình. 

Trong một lần anh bị người kia chèn ép, phải uống nhiều rượu, Đinh Tư Thần đi ngang qua nhìn thấy, vậy nên hai người dây dưa không dứt. Trước kia, Đinh Tư Thần cảm thấy trên người Ngô Thuật không có gì gọi là đẹp mắt cả, chàng trai này khi tỉnh táo thì rất ngoan ngoãn, vâng vâng dạ dạ, khúm núm cẩn thận, ai ngờ khi say rượu lại rất dính người, còn có thể nổi giận, dáng vẻ nhỏ nhắn rất đáng yêu, khiến Đinh Tư Thần nổi lên tâm tư xấu xa, muốn trêu chọc một chút. 

Ai ngờ Ngô Thuật dầu muối không ăn, anh ta đã thử dùng rất nhiều biện pháp nhưng cũng không thể cạy miệng người này, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào, trong lòng ngứa ngáy không chịu được. Cậu Đinh bắt đầu giở trò dây dưa không dứt, lì lợm la liếm, vất vả mãi mới dỗ được người ta đồng ý. 

Không ngờ rằng bên này đang chuẩn bị nếm thử, bên kia lại bị người khác quấy rầy, cắt đứt chuyện tốt. Vì theo đuổi Ngô Thuật mà anh ta đã cấm dục hơn một tháng, lúc này chỉ có thể giương mắt nhìn anh nói chuyện vui vẻ cùng người khác, trong lòng cực kì tức giận.

“Điện thoại của ai?”

Đinh Tư Thần nhẫn nhịn đến cùng cực, Ngô Thuật cũng không nhìn anh ta, mặc thẳng quần áo lên người, miệng nói xin lỗi nhưng không có ý xấu hổ chút nào.

“Tôi có việc phải đi ra ngoài, anh tự mình giải quyết đi.”

“Em đi trước là thế nào?” Đêm hôm khuya khoắt, hắn đã trần truồng như thế này rồi, được một nửa lại chạy, chuyện này có hợp lý không? Đinh Tư Thần chưa bao giờ gặp qua tình huống như thế này, nếu có cũng là anh ta đá người khác.

“Muộn thế này rồi em còn đi đâu?” Đinh Tư Thần “dắt chim đi dạo” ôm lấy anh: “Nếu hôm nay em không nói rõ thì đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này.”

Ngô Thuật nghĩ tới việc hai người này gặp mặt nhau, không chỉ chèn ép nhau mà còn có thể đánh nhau dữ dội, nếu để cho Đinh Tư Thần biết Sài Nam Tinh đã trở lại, giờ này đang bị cha cậu nhốt ở nhà, anh ta nhất định sẽ phải đến đạp một cú, cười nhạo một phen, làm hai người… Hảo anh em, anh không muốn khó xử khi bị kẹp ở giữa, nên không nói.

“Tôi có việc thật mà, anh cứ nghỉ ngơi trước đi, lần sau chúng ta gặp.” Lời nói này không có trách nhiệm chút nào. Tính tình Ngô Thuật như con đà điểu, nếu buông tha anh lần này, không biết lần nào mới có thể ăn thịt tiếp, kéo dài thời gian không phải tính cách của đại thiếu gia Đinh.

“Nếu em không nói, đêm nay đừng mong bước ra khỏi cửa, tự cân nhắc cho kĩ đi.”

Thân hình Đinh Tư Thần cao lớn vạm vỡ, thân thể nhỏ bé của Ngô Thuật thật đúng là không lay chuyển được, người này siết chặt eo anh không muốn buông tay, giống như đứa trẻ ba tuổi đang nổi cơn thịnh nộ.

Người này sẽ không tha cho anh, ở đầu bên kia Sài Nam Tinh lại đang sốt ruột chờ đợi, Ngô Thuật vò vò đầu, bất chấp tất cả, thích thế nào thì thế đó đi, đến lúc đánh nhau anh sẽ lạnh nhạt đứng nhìn ở một bên, có ai chịu thua tính khí nóng nảy của anh ta chứ.

“Thiếu gia Sài đã trở về và bị cha cậu ấy nhốt ở nhà.

“Hắn về thì về chứ, thế nào mà lại…Anh nói cái gì? Hắn bị cha nhốt ở nhà?”

Quả nhiên, Đinh Tư Thần rất sung sướng khi người khác gặp họa. Ngô Thuật đi đưa điện thoại di động cho Sài Nam Tinh, phía sau có thêm cái đuôi Đinh Tư Thần đi theo với lý do nửa đêm không dễ bắt xe, vạn nhất trên đường gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao bây giờ?

Khi Sài Nam Tinh nhìn thấy Đinh Tư Thần đi bên cạnh Ngô Thuật, vẻ mặt cậu mơ hồ, trực tiếp kéo Ngô Thuật qua: “Cmn sao cậu ta cũng đi theo?” 

Bầu không khí giữa hai người có chút lạ lạ, Đinh Tư Thần nhìn Sài Nam Tinh lôi kéo cánh tay Ngô Thuật, gương mặt đần thối, ánh mắt âm u.

Đinh Tư Thần ủ rũ kéo Ngô Thuật ngồi xuống sofa ở phòng khách, nhướng mày nhìn người đối diện, Ngô Thuật bị anh ta ôm vào trong ngực nên không thể động đậy, khiến Sài Nam Tinh không thể không chú ý tới ham muốn chiếm hữu nồng đậm kia.

“Hai người đây là…làm tới rồi?”

Ngô Thuật vô cùng xấu hổ, vốn dĩ chuyện hai người đàn ông ở cùng nhau là rất hiếm, anh không quen làm điều này trước mặt anh em mình. Đinh Tư Thần không biết kiềm chế bản thân, anh ta đến đây đơn giản là vì muốn tuyên bố chủ quyền của mình. Trước đây Ngô Thuật đi theo sau Sài Nam Tinh, mang bộ dạng của một cô vợ nhỏ, anh ta thấy khó chịu đủ đường, bây giờ nếu không bù lại thì không thể nào nói nổi.

“Đinh Tiểu Kê, đến mức này sao? Tôi chỉ bảo Ngô Thuật đến đưa đồ cho mình, cậu lại bày ra bộ dạng như đi bắt gian, nhìn cậu không được thỏa mãn tình dục kìa, ha ha ha ha, không phải là tôi đã quấy rầy chuyện tốt của cậu rồi chứ? Cái này thật là quá không đúng lúc rồi.”

Sài Nam Tinh cũng bắt đầu hả hê, cả người cậu dựa vào sofa, cười rất gợi đòn, động tác quá mạnh nên chạm vào vết thương trên trán đến mức nhe răng đau đớn, mừng rỡ nhất thời khiến cậu quên đi mình là bệnh nhân.

“Thiếu gia Sài, đầu cậu bị làm sao vậy?” Ngô Thuật nhìn thấy băng gạc dán trên trán cậu: “Chuyện gì xảy ra mà ba cậu lại nhốt cậu vậy? Vết thương này là do ba cậu đánh à?”

“Chắc chắn là cậu ta đã làm gì khiến người khác tức giận rồi, không nghĩ rằng cha cậu đã gửi cậu về nông thôn, nhưng ông ấy vẫn không thể thay đổi bộ dạng đáng chết của cậu. Nói đi, lúc này lại gây ra hoạ gì mà muốn Ngô Thuật nhà chúng ta dọn dẹp đây?”

“Đm, Đinh Tiểu Kê, cmn cậu có thể câm miệng không? Tôi đây là…”

Đột nhiên cậu cao giọng, nhìn về phía sân sau, sau đó hạ giọng xuống, phía sau còn người hầu trông coi, nếu đánh động đến họ, cha cậu chắc chắn sẽ xử lí, hai người này cũng là do cậu lén lút cho vào cửa.

“Cậu thì biết cái gì, cậu không hiểu hoàn cảnh của tôi.”

“Vậy thì vừa khéo, bé cưng, chúng ta đi thôi, có người không cần em hỗ trợ, thời gian còn sớm, chúng ta có thể trở về tiếp tục quá trình tạo người.” Miệng Đinh Tư Thần nói không biết ngại, làm Ngô Thuật đỏ mặt.

“Mẹ nó cậu nói vài ba câu không rõ ràng, tóm lại không phải chuyện gì xấu, chuyện này sao, điều đó đúng là có nguyên nhân.” Sài Nam Tinh nói rất lâu cũng không biết đang nói những gì, Đinh Tư Thần không nghĩ lại nghe cậu kể lể vòng vo tam quốc, trực tiếp rút gánh rời đi.

Ngô Thuật đưa qua đây một chiếc điện thoại còn có một tấm thẻ ngân hàng, tấm thẻ đó rất bắt mắt, cạnh rìa được bao quanh màu vàng, số dư bên trong là một ngàn vạn, đó là toàn bộ tài sản của Ngô Thuật.

Vì cái gì Đinh Tư Thần hiểu rõ như vậy, bởi vì tiền trong thẻ là do hắn gửi vào, đây là hoa hồng đầu tiên của hắn vì đã giúp anh ta hoàn thành tờ đơn, Đinh Tư Thần một chút cũng không thiếu cái này, đều vào tài khoản của Ngô Thuật, Ngô Thuật không tiện nhận lấy cuối cùng chối từ không được đành buộc lòng phải giữ lại, bây giờ thì tấm thẻ này được anh lấy ra đưa cho “Tình địch”.

Cậu cả Đinh không làm nữa, thằng nhóc này ngốc rất hay, thế mà đem toàn bộ tài sản lấy ra tặng cho người khác, “Bé cưng, việc này thì em làm người có chút tàn nhẫn, tiền anh cho em sao em lại có thể tùy tiện cho người khác, liền không sợ giúp nhằm một con sói mắt trắng.” Đinh Tư Thần đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi nói, thật ra hắn chính là không cam lòng mà ăn dấm, may là Sài Nam Tinh không thích đàn ông nếu không thì hắn sẽ nghĩ là…

“Tôi nói nhé, hình như tôi phải lòng một người đàn ông, ba tôi đã biết và ra lệnh cấm dục, bây giờ tôi không làm được gì.”

Đinh Tư Thần “…”

Ngô Thuật “…”

“Mẹ nó cậu nói cái gì? Nói lại một lần nữa.” Đinh Tư Thuần đột nhiên nổi giận, nắm lấy cổ áo Sài Nam Tinh cho cậu một đấm, đã để Ngô Thuật đến đây vào nửa đêm rồi còn nói mình phải lòng một người đàn ông, kẻ ngốc cũng có thể đoán được ý định của cậu là gì.

Sài Nam Tinh bất ngờ bị đấm một cái vào khóe miệng, bờ môi liền sưng lên một cục, ngay lập tức tính tình nóng nảy của cậu bộc phát, lâu rồi không có đánh nhau, hai thùng thuốc nổ cùng lúc chạm nhau xem ai sợ ai, “Đ*t con mẹ, ông đây sợ cậu chắc.” Nói xong cũng trả lại một đấm, đánh vào khóe mắt của đối phương, nguy hiểm thật Đinh Tư Thần đủ nhanh nên né được nếu không thì con mắt khẳng định khó mà giữ được.

Khoảng thời gian này Sài Nam Tinh ở trong thung lũng cũng không phí công nán lại, được Hà Nghị huấn luyện lâu như vậy cũng coi như có chút thành quả ra quyền càng nhanh càng mạnh mẽ hơn, hai cái người cậu tới tôi đi như không muốn sống, nắm đấm dồn sức hướng tới trên người đối phương chào hỏi, cả hai người trực tiếp đánh một trận trên ghế sô pha trong phòng khách, cuối cùng không còn sức lực lại đánh nhau nữa liền lần lượt mà nằm trên nền nhà thở hổn hển như chó.

Ngô Thuật vừa mới bắt đầu còn lôi lôi kéo kéo, không lâu sau anh phát hiện mình càng bắt lính Đinh Tư Thần càng hăng say hơn liền dứt khoát khoanh cánh tay vẻ mặt chẳng ngờ có vẻ thờ ơ lạnh nhạt, hai cái người này thích tìm đường chết cứ để họ đi, người đã bao nhiêu tuổi rồi hở ra là sử dụng nắm đấm giải quyết vấn đề, trẻ không còn nhỏ.

“Đánh xong rồi?” Ngô Thuật mở miệng không mặn không nhạt, “Đánh xong rồi thì đem cái này dọn dẹp sạch sẽ. Đinh Tư Thần, chạy sang nhà người khác đánh nhau anh thật là giỏi?” Hắn cũng có chút nóng tính chỉ có điều ngày thường không lạnh không nóng đã quen, bị ép đến nóng tính thì con thỏ cũng cắn người.

Đinh Tư Thần nghe xong lời này trong lòng một trận lộp bộp, Sài Nam Tinh nhìn hắn chịu thua liền nhếch miệng cười lớn không cẩn thận động đến miệng vết thương, thấy thế Ngô Thuật rất là đau đầu.

“Cậu Sài, vết thương của anh không nhẹ thì đừng có cười, hòm thuốc để ở đâu tôi đưa anh xử lý vết thương.”

Trong lòng của Đinh Tư Thần tủi thân ấm ức, người của hắn lại có thể thét hắn nhưng lại giúp người đàn ông khác xử lý vết thương, cái người đó lại có khả năng là “Tình địch” của hắn?

“Cậu Sài, không phải tôi nói anh, một câu nói của anh không rõ ràng thì đối với ai cũng sẽ lo lắng.”

“Không phải, tôi thích Hà Nghị vậy thì hai người kích động cái gì?

Đinh Từ Thần đứng hình, Hà Nghị là ai? Ngô Thuật cũng đứng hình rồi, Hà Nghị không phải…

“Cậu Sài, Hà Nghị mà anh nói là cái Hà Nghị đó sao?”

Có rất nhiều người tên Hà Nghị trên thế giới này, không thể trùng hợp như vậy chứ?

“A, chính là anh ấy” Loảng xoảng leng keng lộp bộp! Cái khay trong tay Ngô Thuật không được giữ chặt mà rơi xuống đất làm đổ một chai nước khử trùng, rớt xuống trên ghế sô pha làm tỏa ra mùi khó chịu.

“Hà Nghị là ai? Bé cưng, hai người có bí mật gì giấu anh?”

Đã đủ lộn xộn rồi mà Đinh Tư Thần lại tới đây chen chân vào, Ngô Thuật lườm hắn một cái, sau khi anh cho hai người xử lý vết thương xong thì cả ba người mới bình tĩnh ngồi xuống đi vào vấn đề chính.

“Sài Nam Tinh, bộ dáng này của cậu thật ngu ngốc!”

“Cậu nói cái gì?” Sài Nam Tinh chính là không nghe được câu nói trong miệng Đinh Tư Thần, giả vờ muốn đứng lên đánh hắn, nhìn thấy hai người lại sắp đánh nhau, Ngô Thuật ném vào giữa hai người một cái chày, giống như cây sắt.

“Tôi nói cậu ngu ngốc, trước kia không phải còn mỉa mai tôi là làm cái trò ghê tởm đấy với mông của người đàn ông, bây giờ cậu nhìn lại mình đi bị người khác làm chẳng lẽ cao thượng hơn?”

Ngô Thuật liếc hắn một cái, cúi đầu xuống không nói chuyện, Đinh Tư Thần chạm chạm vào mũi, tiêu rồi tự mình đem nợ cũ lật ra.

“Chết tiệt, Đinh chym nhỏ, mẹ nó anh có gan nói lại một lần thứ hai.”

“Được rồi, chuyện này cũng không có gì to tát đâu, cậu nói cậu trộn cái gì sức lực, mặc dù tôi không quen nhìn bộ dáng ngu ngốc này của cậu nhưng có thể làm được loài chuyện đấy, tôi vẫn muốn nói một câu, khâm phục!”

Một vài người đã ồn ào gần như cả đêm, Ngô Thuật lôi kéo người rời khỏi trước khi đi Đinh Tư Thần hào phóng vứt tấm thẻ kia xuống, chế nhạo cậu không một xu dính túi đừng chạy ra đường không thì cuối cùng lưu lạc đầu đường mà trở thành tiêu đề xã hội.

Ngô Thuật muốn nói điều gì đó, cậu cả Đinh đưa tay chặn ngang một người rồi kéo đi, đi qua đi lại lâu như vậy ngay cả nước canh mà hắn cũng không có để húp, cảm xúc đều bị tiêu hao ở đây.

Đinh Tư Thần xem đồng hồ đã hơn hai giờ sáng, cái giờ này trở về cũng ngủ không được bao lâu vẫn không bằng đi hẹn hò, Ngô Thuật không còn gì để nói trước đề nghị của hắn, tâm trạng chán nản không muốn dây dưa với hắn.

Cậu Đinh ôm cách tay người không buông giống như một chú chó lớn, “Cậu Đinh, anh không buồn ngủ nhưng tôi buồn ngủ quá, đừng kéo tôi, muốn hẹn hò thì anh tìm những tình nhân kia đi.”

Bình thường Ngô Thuật đâu dám làm như vậy với hắn, cũng chính là những lịch sử phong lưu đó của Đinh Tư Thần được anh nhắc lại, người này vừa ý ai theo đuổi ai cũng là không kiên nhẫn đến ba phút, gặp một người yêu một người, một kẻ lăng nhăng điển hình, làm sao mà khẳng định được theo đuổi mình có phải là vì nếm cái mới mẻ. Ngô Thuật của hắn không phải người đẹp gì, dáng vẻ bình thường, cho dù như thế nào cũng là có cảm tình.

“Bé cưng, anh đâu có nhân tình nào, anh chỉ có em mà thôi.” Đinh Tư Thần ôm lấy anh ăn vạ.

Ngô Thuật cười nhạt, “Không cần theo tôi với bộ dạng này, tôi có phải là vịt con trong câu lạc bộ không? Biết anh không phải ngày một ngày hai, tôi không phải mắt mù lúc anh bỏ rơi những người kia.”

Đinh Tư Thần lại mắng Sài Nam Tinh một lần nữa, hận không thể cho bản thân mình một vài bạt tai, nói cái gì không tốt không nên nói việc này, lẽ ra tối nay hắn không nên tới.

“Bé cưng, anh thề, anh Đinh Tư Thuần đối với em là nghiêm túc từ tận đáy lòng nếu là chơi đùa coi như để cho anh, để cho anh đi ra ngoài bị xe đụng, nửa đời sau không cương lên không thể là một người đàn ông.”

Bên này hắn phát lời thề, Ngô Thuật bên kia đã lên xe chuẩn bị trở về, Đinh Tư Thần vội vã đi vào ghế phụ biểu cảm như một con mèo hoặc con chó bị bỏ rơi.

“Đinh Tư Thần, tôi vẫn không thể tin anh, có lẽ chúng ta cần thời gian.”

Đinh Tư Thần trầm mặc một lúc, thái độ nghiêm túc hơn, “Anh biết, anh sẽ chứng minh, em không tin cũng không sao, em cứ nhìn xem thôi.”

Lúc đầu hai người này nước chảy thành sông không biết làm sao sau đêm nay, Ngô Thuật từ cô vợ nhỏ ngoan ngoãn thay đổi thành nữ hoàng khó gần, ngày tốt lành của cậu cả Đinh vẫn chưa đến, như câu nói: Ra ngoài chơi đi, sớm hay muộn là quay lại. 




Trả lời