Bùi Lê nói dối bị bắt tại trận, tương đối lúng túng, cũng may Trần Vu Nhiên không tiếp tục bám lấy chuyện này không buông.
Lại thêm hai tiếng trôi qua, Trần Vu Nhiên phải học thuộc lòng đến mức cả người khó chịu, xoay xoay tay, đứng dậy đi WC, sau đó trở lại học chưa được hai mươi phút thì điện thoại di động trong tay liền rung lên.
Cậu ta nhìn về phía bên kia, Bùi Lê vẫn còn đang học, cũng không biết học có vào hay không.
Trầm tư một hồi, Trần Vu Nhiên cầm điện thoại di động lên đánh chữ.
【Trần YR】 : Học mệt chưa?
【Trần YR】 : Đi ra ngoài chơi một chút không?
Bùi Lê nhận được hai tin nhắn này, Trần Vu Nhiên đã sớm khép sách lại ngoắc ngoắc về phía bên cậu.
Cậu nhìn Kỳ Ẩn một chút, thấy người này đã sắp điên rồi, mới vừa nãy vẫn còn là một tờ giấy trắng A4 bản trắng tinh, bây giờ đã viết đầy công thức.
Xuất phát từ sự chột dạ, Bùi Lê hơi hất cằm về Trần Vu Nhiên, sau đó không tiếng động đứng lên, đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng tự học, trong hành lang có không ít người cầm sách giọng yên lặng học bài.
Hai người xuyên qua đám đông, đi đến bên trong hành lang, ngồi xuống bậc thang.
Trần Vu Nhiên lấy điện thoại di động ra: “Vào game.”
Bùi Lê “Ừm” một tiếng, mở phần mềm ra, châm chước hỏi: “Cậu…Có muốn nói chuyện gì khác không?”
Dựa theo chỗ ngồi của Trần Vu Nhiên hẳn là cậu ta chỉ có thể nhìn thấy lưng Kỳ Ẩn, mà không thấy được mặt Kỳ Ẩn, nhưng chắc cũng có thể nhận ra một người thông qua bóng lưng.
Nhưng Trần Vu Nhiên cũng không ngẩng đầu lên: “Nói gì chứ?”
Bùi Lê đang suy nghĩ làm thế nào để dò hỏi cậu ta một chút, Trần Vu Nhiên lại nói tiếp: “A, tôi biết rồi.”
Bùi Lê quay mặt sang.
Trần Vu Nhiên nói: “Buổi trưa hôm nay gà rán của tôi phải có thêm một gói mỳ.”
Bùi Lê: “…Được.”
Đăng nhập vào sảnh game, trong thời gian chờ ghép đội, Bùi Lê còn nói: “Vừa nãy cậu có gặp ai ở phòng tự học không?”
Trần Vu Nhiên nghe thấy Bùi Lê hỏi như vậy, mày bỗng nhiên nhíu chặc: “Không có mà. Tôi muốn uống trà sữa của quán mới mở ở cổng trường học kia.”
Bùi Lê: “…Được. Tôi nói là, cậu có gặp người quen nào hay không?”
“Không thấy.” Trần Vu Nhiên lắc đầu, “Trà sữa hai mươi đồng trở lên cậu trả được chứ?”
Bùi Lê vẫn chưa chết tâm: “Được.”
Trong hành lang thông gió, Bùi Lê xiết chặt cổ áo chơi game với Trần Vu Nhiên.
Sai hai ván gme, trên màn hình điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn.
【7】 : Cục cưng.
【7】 : Em đi đâu thế?
【7】 : Anh không tìm được em.
Bùi Lê mở khung chat nhỏ ra trả lời hắn.
【😛】 : Chơi game với bạn cùng phòng của tôi ở bên ngoài.
【😛】 : Cậu đừng đến tìm tôi.
【😛】 : Nhỡ đâu bị phát hiện đó!
【7】 : …
【7】 : Ừm
Trong lời nói, tất cả đều là điệu bộ đưa đám.
Bùi Lê muốn gửi cho hắn một tin nhắn an ủi, nhưng cánh tay bị Trần Vu Nhiên đụng một cái: “Nhanh vào trận đi, còn thiếu cậu thôi đó.”
Cậu chỉ có thể tạm thời xóa tin nhắn đang soạn dở, tắt cửa sổ nhỏ đi, quay lại trò chơi.
Trần Vu Nhiên chơi game đến sảng khoái, cũng sắp đến giờ cơm, không có ý định trở về tiếp tục đọc sách nữa, cậu ta cúi đầu nhìn màn hình di động: “Thêm một ván nữa sau đó chúng ta đi ăn cơm nhé?”
” Ừ.”
Thừa dịp Trần Vu Nhiên đang chiến đấu hăng say, Bùi Lê chết sớm một chút sau đó thoát ra khỏi trò chơi, gửi tin nhắn cho Kỳ Ẩn.
【😛】 : Trưa nay tôi đi ăn cơm với bạn cùng phòng.
【😛】 : Cậu tự ăn đi nhé,
Kỳ Ẩn còn trả lời nhanh hơn.
【7】 : Khóc tỉ tê. jpg
【7】 : Sao em có thể đối xử với anh như vậy!
【😛】 :….
【😛】 : Tôi ăn cơm xong thì sẽ quay lại.
【7】 : Cục cưng, anh mất mặt lắm sao?
【😛】 : …Không phải.
【7】 : Vậy tại sao chúng ta lại không thể ăn cơm cùng nhau?
【7】 : Chẳng qua chỉ là một bữa cơm thôi mà.
【😛】 : Chủ yếu là tôi không muốn mọi người biết chuyện của hai chúng ta.
【😛】 : Hơn nữa đây còn là bạn cùng phòng của tôi.
【😛】 : Hẳn có thể coi là trước kia cậu ta cũng từng thích cậu đi.
【7】 : Quỳ xuống đất khóc lớn. jpg
【😛】 : Tôi chỉ đi ăn một bữa cơm thôi.
【😛】 : Sẽ nhanh chóng quay lại.
【😛】 : Mua trà sữa cho cậu nha.
【7】 : Anh muốn vị dâu
【😛】 : OK
Sau khi tạm thời xoa dịu người xong, bên phía Trần Vu Nhiên cũng đã gần xong, cậu ta đứng lên, phủi bụi trên mông quần một cái: “Đi, ăn cơm!”
Bùi Lê đứng dậy theo.
Bên trong phòng tự học, Kỳ Ẩn thoát ra khỏi khung chat với Bùi Lê. Kế hoạch ban đầu là đưa Bùi Lê về nhà, nhưng hiện tại người cũng đã đi mất rồi, Kỳ Ẩn cũng không muốn đến căn tin ăn cơm, hắn định đợi trà sữa của Bùi Lê.
Hắn gục xuống bàn, nhàm chán chơi điện thoại di động, bỗng nhiên nghĩ đến tin nhắn Bùi Lê mới vừa gửi, cậu nói bạn cùng phòng của cậu từng thích hắn.
Kỳ Ẩn tỉ mỉ nhớ lại một phen, không có chút ấn tượng nào đối với người bạn cùng phòng làm Bùi Lê nói, thậm chí thấy cũng chưa từng gặp qua mấy người bạn cùng phòng của Bùi Lê, hắn chợt phát hiện, hiểu biết của mình với Bùi Lê nông cạn đến đáng sợ.
Hai người bắt đầu yêu đương hoàn toàn từ con số không, nói không chừng một ngày nào đó Bùi Lê sẽ đá hắn.
Kỳ Ẩn kinh hoảng ngồi dậy.
Không được!
Phải bóp chết chuyện này từ trong trứng nước.
Qua một lúc, Bùi Lê xách hai ly trà sữa quay lại, Trần Vu Nhiên muốn trở về phòng ngủ một giấc.
Đi vào phòng tự học, thấy Kỳ Ẩn vẫn ngồi ở chỗ cũ, cậu để trà sữa xuống trước mặt Kỳ Ẩn, còn chưa kịp thu tay về, Kỳ Ẩn đã nắm lấy cổ tay cậu.
Bùi Lê: “?”
Hiện tai tất cả mọi người đều đã đi ăn cơm, không còn ai ở đây cả.
Kỳ Ẩn kéo Bùi Lê đi tới trong hành lang.
Bùi Lê không thể rút tay về, hỏi: “Cậu sao thế?”
Kỳ Ẩn trực tiếp hỏi: “Cục cưng, em sẽ chia tay với anh sao?”
Bùi Lê ngơ ngẩn, “Tại sao hỏi như vậy?”
Kỳ Ẩn nói: “Bởi vì anh phát hiện ra anh không biết rất nhiều chuyện của em, liệu có phải…hiện tại em yêu đương với anh, sau đó định một hai tháng sau thì chia tay với anh không?”
Kỳ Ẩn vẫn luôn không lòng vòng với Bùi Lê, hắn nói cái gì thì chính là cái đó.
Bùi Lê không ngờ tới Kỳ Ẩn sẽ nói như vậy, chỉ là buổi tối khi cậu thua cược đồng ý hẹn hò với Kỳ Ẩn kia, cậu thật sự nghĩ là chỉ tùy tiện lừa bịp cho qua chuyện là được. Bọn họ không có bất cứ cơ sở gì, ngay cả lần đầu tiên gặp mặt cũng là mới đây không lâu, bất kể là nói yêu thương hay là những thứ khác, Bùi Lê đều thuộc về trạng thái bị động.
Hơn nữa bởi vì cuộc hôn nhân tệ hại của cha mẹ mình nên Bùi Lê đối với loại tình yêu không có bằng chứng này, cùng với chuyện có quan hệ lâu dài với người yêu, hoàn toàn không ôm kỳ vọng gì, cậu không tin có người sẽ mãi mãi yêu mình.
“Không biết…nữa.” Bùi Lê không trả lời chắc được.
Kỳ Ẩn không thích câu trả lời mập mờ thế nào cũng được, hỏi tới: ” Biết, hoặc là không biết. Em chọn cái nào?”
“…”
Bùi Lê cho thể đưa ra câu trả lời, nào có ai vừa mới yêu nhau đã trực tiếp hỏi có chia tay hay không, chuyện của tương lai ai mà nói trước được cơ chứ.
Còn có một mặt chính là ít nhất hiện tại Bùi Lê vẫn cảm thấy, sau này Kỳ Ẩn sẽ có thể gặp được người có mùi càng thơm hơn so với mùi trên người mình, đến khi đó, hơn phân nửa là Kỳ Ẩn sẽ không thể đợi được mà nói chia tay với cậu.
Thấy Bùi Lê không nói lời nào, Kỳ Ẩn cũng buông tay ra.
Yên lặng hồi lâu, Kỳ Ẩn nói: “Sau này anh sẽ không hỏi chuyện này nữa.”
“…Ừm.”
Kỳ Ẩn không hỏi gì nữa, trở về phòng tự học cùng với Bùi Lê.
Sau chuyện này, Kỳ Ẩn vẫn gửi tin nhắn cho Bùi Lê, bọn họ ăn ý thích đáng để chuyện này không phát sinh nhưng bầu không khí luôn có cảm giác là lạ.
Bùi Lê cũng không biết nên làm thế nào mới có thể cứu vãn mối quan hệ này, cậu không có kinh nghiệm, là tay mơ đối với việc bảo vệ một mối tình, nhất là sắp đến thi cuối kỳ, chuẩn bị thi cũng không kịp, mỗi ngày đi sớm về trễ, thẳng đến khi thi xong, cuộc sống khổ sở mới kết thúc.
Trần Vu Nhiên thi sớm hơn hai ngày so với mọi người trong phòng, một môn cuối cùng kết thúc, cả đêm mang hành lý về nhà.
Hàn Mạt và Bùi Lê ở lại phòng ngủ, sau khi thi xong thì cũng nhau đi ăn một bữa lẩu, trở về thì mỗi người thu thập hành lý, chuẩn bị ngày mai về nhà.
Cài nút rương hành lý xong, Bùi Lê thở ra một hơi, ngồi ở trên băng ghế nghỉ ngơi, điện thoại di động trên bàn vẫn yên tĩnh, không có tin nhắn mới. Mở Wechat ra, lần cuối cùng nhắn tin với Kỳ Ẩn là lúc ba giờ chiều, Kỳ Ẩn nói sắp phải thi, Bùi Lê trả lời ừm.
Bây giờ là mười giờ tối, đã bảy tiếng.
Bùi Lê ôm lấy một chân, một khuỷu tay thì chống lên bàn, suy nghĩ xem có nên chủ động nhắn tin cho Kỳ Ẩn hay không.
Nhắn gì được? Hỏi cậu ta đang làm gì sao?
Nhưng thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, đoán chừng là hắn đang đăng video hoặc livestream.
Cậu do dự, cắn một ngón tay cái, trong đầu không nghĩ ra thứ gì.
Hàn Mạt tắm xong đi ra kêu vào trong nhà một tiếng: “Bùi Lê mau đi tắm đi, nhân lúc bên trong còn có hơi nóng kìa.”
“Ờ.”
Bùi Lê đáp lời, để điện thoại di động xuống, mang quần áo ngủ và khăn lông chui vào phòng tắm.
Hàn Mạt giặt quần lót ở trên bàn công sau đó đi đánh răng, mới vừa đặt bàn chải đánh răng vào trong ly thì Bùi Lê liền đi ra.
“Sao hôm nay cậu tắm nhanh thế?” Hàn Mạt nhìn tấm gương trước mắt, Bùi Lê trùm khăn lông trên đầu đi ra từ trong phòng tắm đầy sương mù.
Bùi Lê lau tóc: “Đâu có đâu.”
Hàn Mạt xoay người: “Tốc độ bình thường của cậu đâu có như vậy, muốn lên giường ngủ sao?”
Bùi Lê vùi đầu tiếp tục lau tóc, ấp úng: “Không, không phải.”
Điện thoại di động để ở trên bàn bỗng “Đinh ” hai tiếng, có tin nhắn.
Bùi Lê trở tay kéo cửa ra, đi vào nhìn điện thoại di động.
Mở ra là tin nhắn của 【Tệ Tử】.
Bùi Lê không nói ra, nhưng thật sự có từng tia thất vọng ưu tư len lỏi trong ngực.
【Tệ Tử】: Thí Tử, ngày mai về nhà sao?
【Tệ Tử】: Mấy giờ đến nơi.
【Tệ Tử】: Tao ra trạm xe đón mày.
【😛】 : Trưa mai mười hai điểm đến.
【😛】 : Sau đó đi ăn cơm.
【Tệ Tử】: OK.
Bùi Lê vẫn luôn trả lời tin nhắn của Tiền Triệt, Hàn Mạt đã sớm lên giường rúc vào trong chăn, cậu ta nhìn xuống: “Cậu lên mau lên giường đi, còn hai phút nữa là tắt đền rồi đó.”
“Lên ngay đây.” Bùi Lê đáp, Tiền Triệt vẫn còn đang nhắn tin, điện thoại di động không ngừng rung lên, cậu thoát ra khỏi khung chat, nhấn vào một người ở dưới, bắt đầu đắn đo đánh chữ, xóa đi xóa lại, cuối cùng cũng nhấn gửi đi.
【😛】 : Ngày mai tôi phải về nhà.
Gửi tin nhắn này đi, đèn trên trần nhà vừa vặn tắt đi.
Bùi Lê có cảm giác chiếc điện thoại trong tay như một cục than nóng bỏng tay, nhanh chóng đưa cánh tay dài ra, đặt điện thoại di động ở bên gối, sau đó nắm lan can leo lên giường.
Điện thoại đặt bên gối là đặt úp xuống cho nên thông báo tin nhắn liền có tiếng vang.
Cậu từ từ lấy điện thoại di động qua, thấy khung chat của cậu và Kỳ Ẩn có một chấm nhỏ màu đỏ, hiện lên con số “4” .
Có điều Tiền Triệt cũng vẫn luôn nhắn tin, cho nên khung chat kia lập tức bị đè cuống.
Bùi Lê ấn vào.
【7】 : Ừm, anh đưa em đi nhé?
【7】 : Cục cưng gần đây anh bận quá.
【7】 : Quản lý sắp xếp cho anh nhiều việc quá.
【7】 : Rất muốn đi tìm em.
Vừa nãy ngồi một lúc mà không mặc áo khoác, Bùi Lê hít mũi một cái, kéo chăn lên vùi đầu gõ chữ.
【😛】 : Cậu thi xong rồi sao?
【7】 : Vẫn còn một môn, ngày mai là thi xong.
【7】 : Mấy giờ em đi?
【😛】 : Buổi sáng mười giờ.
【😛】 : Ngày mai cậu cũng thi sao?
【7】 : …Có
【7】 : Cũng buổi sáng.
【😛】 : .
【😛】 : Không sao.
【😛】 : Tôi sẽ đổi vé.
【7】 : Cục cưng thật là đẹp trai quá đi.
【7】 : Nhất là thời điểm nhắn câu này.
【7】 : Đổi thành bao lâu?
【😛】 : Buổi chiều đó.
Bên kia qua mấy phút mới trả lời lại.
【7】 : Đổi thành ngày mốt
【7】 : Được không?
Bùi Lê không biết Kỳ Ẩn có sắp xếp gì, nhưng vẫn trả lời “Được”, sau đó cậu thông báo một tiếng với Tiền Triệt, tình hình có biến, ngày mốt mới trở về.
Ngày hôm sau, đưa Hàn Mạt đi, Bùi Lê nhìn thời gian, đến trường học đợi Kỳ Ẩn.
Trời lạnh, Bùi Lê mặc thêm một chiếc áo lông dày, hai tay đúc trong túi áo đứng ở chỗ kín gió.
Tiếng chuông hết giờ vang lên trong trường học, ngay sau đó có không ít người nộp bài trước thời hạn đi từ trong ra.
Bùi Lê đang chuẩn bị lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kỳ Ẩn thì nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần truyền đến từ sau lưng.
Cậu quay đầu nhìn, Kỳ Ẩn đeo balo trên hai vai chạy về phía cậu, gió lạnh thổi tóc trên trán hắn lến, lộ vẻ sạch sẽ sáng ngời, mi mắt mang ý cười.
Bùi Lê biết Kỳ Ẩn đẹp, nhưng là bây giờ thấy, tim chợt nhảy lên một nhịp.
Kỳ Ẩn hơi bổ nhào người, mang theo một luồng gió rét, hắn vùi mặt vào hõm cổ ấm áp của Bùi Lê: “Cục cưng trong phòng học đông người quá trời, lạnh chết mất!”
Bùi Lê bị lạnh đến run rẩy, nhưng không đẩy Kỳ Ẩn ra, chỉ là nghiêng gò má: “Đi ăn cơm.”
Mọi người cũng chạy đi ăn cơm, bọn họ đứng ở một nơi hẻo lánh, không có người nào chú ý tới.
Kỳ Ẩn luyến tiếc buông tay, lại sáp vào Bùi Lê: “Về nhà ăn.”
Hắn đưa Bùi Lê đến chỗ đậu xe. Sau khi lên xe, Bùi Lê lấy điện thoại di động: “Chọn chỗ bán đồ ăn ở bên ngoài đi, bây giờ tôi chọn.”
Kỳ Ẩn đang quay xe, nhìn lướt qua kính chiếu hậu, nói: ” Được.”
Trường học cách nhà trọ của Kỳ Ẩn khá gần, chừng mười phút đã đến, đậu xe ở hầm đậu xe, hai người đứng chung trong thang máy lên lầu.
Chính là giờ cơm, tiệm ăn cũng bận bịu, sau khi vào cửa Bùi Lê nhìn thời ăn đồ ăn giao đến một chút: “Còn phải bốn mươi mấy phút nữa mới giao đến.”
“Vậy ăn chút đồ ăn vặt khác trước nhé.” Kỳ Ẩn thay dép xong, mở công tắc điều hòa trên tường lên.
Ti vi cũng mở ra, Bùi Lê ngồi trên ghế salon định tìm một bộ phim để xem.
Trên bàn uống trà nhỏ trước mặt có đặt một đĩa trái cây, còn có chút đồ ăn vặt, Bùi Lê tiện tay lấy một trái táo lên ăn từ đĩa trái cây.
Trước tiên Kỳ Ẩn vào phòng cất ba lô, sau đó thay một bộ quần áo mỏng hơn, sau khi ra khỏi phòng, thấy Bùi Lê làm ổ ở trên ghế sofa xem ti vi, mặt và tai lộ ra đang động, ánh mắt nhìn chằm chằm ti vi. Cậu cởi áo khoác dày ra đặt sang một bên, bên trong mặc một chiếc áo len, cổ áo nghiêng lộ một đoạn cổ trắng nõn.
Đuôi Kỳ Ẩn chui ra từ trong quần: “Cục cưng.”
“Hửm?” Bùi Lê quay đầu.
Kỳ Ẩn liếm môi một cái: “Anh thấy hơi đói.”
“…”
Bùi Lê không trả lời ngay, cậu nhìn Kỳ Ẩn, nuốt trái táo trong miệng xuống, hỏi: “Vậy phải hôn môi sao?”