Những tháng ngày ở Hành Minh Tông vừa tẻ nhạt vừa nhàm chán, ngoài luyện công thì cũng chỉ có thể làm việc, khô khan vô cùng. Nếu phải chọn một sự kiện thú vị gần đây nhất để mà nói thì chỉ có lần các trưởng lão hợp sức cùng nhau củng cố lại kết giới của tông môn mà thôi.
Vốn cũng chỉ là một chuyện bình thường, nhưng ai bảo các đệ tử đã rảnh đến phát sợ rồi, vậy nên mấy lời đồn nhàm chán đã được lan truyền rộng rãi, lại còn được cải biên mấy lần liền chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi. Lời đồn lúc thì là để ngăn cản hồ yêu, lúc lại là chặn trâu ma, gi gỉ gì gì cái gì cũng có. Trong đó phiên bản phổ biến nhất chính là chuyện liên quan đến quỷ vật được truyền ra có đầu có đuôi đầy đủ vô cùng.
Giữa các đệ tử bắt đầu dấy lên một làn sóng chuyện ma quỷ chỉ trong một thời gian ngắn.
Tựa như lúc này dẫu đã là nửa đêm thì vẫn có năm, sáu đệ tử không ngủ được bèn len lén chuồn ra khỏi phòng ngủ chạy tới chỗ bãi cỏ đốt lửa trại kể chuyện ma quỷ.
Đến lượt mình, Đặng sư đệ hắng giọng kể câu chuyện hắn đã tự mình trải nghiệm.
“… Lúc đó ta khá là giật mình nên đã tăng tốc và đi thật nhanh về phía trước, ấy vậy mà tiếng bước chân ở phía sau ta cũng tăng nhanh theo. Bóng đen ấy cách ta càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…”
Hắn hạ thấp giọng, nói với vẻ thần bí.
“Chợt! Một bàn tay khoác lên trên vai của ta.”
Toàn trường rơi vào tĩnh lặng. Ai ai cũng ngừng thở khi nghe hắn kể đến đây. Đặng sư đệ hẳn là có thiên phú trời ban khi kể chuyện xưa sinh động như thật, lại thêm gương mặt biểu cảm rất tốt khiến người nghe không khỏi sợ dựng cả tóc gáy.
Lương Ngộ nghe chăm chú tới mức khuôn miệng đang cắn hoa quả cũng chậm hẳn lại: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta nói: ‘Đặng sư đệ, ngươi chạy gì mà chạy chứ. Đợi nô gia với!'” Trương sư huynh bổ nhào vào lòng Lương Ngộ, uốn éo giọng nói.
Thế là mọi người bật cười sang sảng. Bầu không khí căng thẳng của giây trước đã trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn chỉ trong nháy mắt.
Lương Ngộ: “…”
Y cạn lời vô cùng, thế nhưng lại bị câu đùa kia của Trương sư huynh làm cho không nhịn được mà phải bật cười thành tiếng, thành ra y chỉ đành cầm cuốn sách gõ một cái không nặng cũng không nhẹ vào lên trán Trương sư huynh.
Cuối cùng đến cả nhóm sư tôn, trưởng lão cũng bị đám bọn họ quấy rầy, sau khi tới nơi còn liên tục nhấn mạnh chuyện ma quỷ chỉ là lời đồn mà thôi. Tóm lại cũng phải là chuyện không thấy tận mắt, đến cả các sư trưởng cũng đã nói vậy rồi thì cơn sóng chuyện ma quỷ này đến nhanh mà đi cũng thật nhanh, chẳng mấy chốc đã bị các đệ tử ném ra sau đầu.
Ngờ đâu việc này vậy mà lại còn có phần tiếp theo.
Hôm đó Lương Ngộ đến lớp học buổi sáng như mọi khi, sau khi kết thúc thì bị Thích Tín Hoa giữ lại gặp riêng.
Thích Tín Hoa nhìn y, hỏi: “Ngươi đến từ thôn Trường Pha đúng không?”
Các đệ tử đều có hồ sơ ghi chép chuyện liên quan tương ứng với mỗi người. Trong đó có ghi lại một số thông tin cá nhân như lai lịch xuất thân, bối cảnh gia đình, thuộc tính linh lực,… Thích Tín Hoa hỏi như vậy thì chắc hẳn ông đã tìm đọc lý lịch của y rồi.
Lương Ngộ gật đầu: “Vâng đúng vậy thưa sư tôn.”
“Nếu ta nhớ không nhầm thì khoảng mười năm trước ở gần đó có Trùng Đào tàn sát bừa bãi. Ngươi có ấn tượng gì hay không?” Như sợ y không biết Trùng Đào là cái gì, Thích Tín Hoa còn cẩn thận bổ sung: “Trùng Đào là một loại yêu thú ăn thịt người, đầu như côn trùng lại có thân giống như người, vô cùng hung ác.”
“Đương nhiên là có ạ. Thẳng theo đường đi hướng về phía bắc Trùng Đào đã giết hại gần sạch mấy thôn liền. Tất cả người dân trong thôn Trường Pha đều hoảng loạn chạy trốn, thế nhưng vẫn bị nó tìm được tung tích. May nhờ có Tiên Tôn đuổi tới kịp thời cứu giúp dân chúng, nhờ vậy mà thôn Trường Pha mới không rơi vào cảnh bất hạnh.”
Thích Tín Hoa gật gật đầu bảo: “Thôn của các ngươi đúng là may mắn thật.”
Trong lòng Lương Ngộ chợt nảy sinh cảm giác bất an. Y hỏi: “Không phải sau đó Trùng Đào đã bị triều đình hợp tác với các môn phái tiêu diệt bằng sạch rồi sao ạ? Vì sao hôm nay ngài lại tự nhiên nhắc lại chuyện này vậy?”
Thích Tín Hoa thở dài một hơi như thể thay cho câu trả lời cho y vậy.
“Mấy tháng gần đây nhiều nơi đều lục tục gửi báo cáo về, nói là bọn họ phát hiện được không ít cánh côn trùng kỳ quái. Các trưởng lão đều nghi ngờ rằng đây là dấu hiệu cho thấy Trùng Đào sắp xuất hiện trở lại.”
“Ngươi đừng quá lo sợ.” Ông vội vã nói: “Đấy mới chỉ là nghi ngờ thôi, còn chưa có bằng chứng rõ ràng. Để tránh cho người đời sợ hãi nên các trưởng lão đã quyết định sẽ tạm giữ bí mật chuyện này cho đến khi điều tra rõ ngọn ngành. Ta thấy quê nhà ngươi từng bị Trùng Đào làm hại nên cần báo trước cho ngươi biết hay chuyện này. Nhiêu đó thôi đã là vượt quá giới hạn rồi, ngươi đừng rêu rao chuyện ra ngoài đấy.”
“Chắc chắn đệ tử sẽ giữ kín như bưng chuyện này.” Lương Ngộ nặng nề hỏi: “Vậy chẳng hay các trưởng lão đã có kế hoạch gì để ứng phó hay chưa ạ?”
“Mấy cái cánh côn trùng đó được tìm thấy ở không ít nơi, các trưởng lão đều đã liên hệ với các tông phái ở xung quanh rồi, chỉ chờ đến lúc hội họp cùng các phái rồi chia nhau tìm kiếm thôi.”
“Chỉ có các trưởng lão đi thôi ạ?”
“Các đệ tử thân truyền dưới trướng các trưởng lão của tiên môn đều sẽ đi cùng.” Thích Tín Hoa nói chầm chậm: “Chuyện này vô cùng nguy hiểm. Nếu để các đệ tử bình thường đi theo thì có khác nào để chúng đi tìm chết một cách vô nghĩa đâu.”
Lương Ngộ đã hiểu được ý của ông, liền vái chào rồi xin phép rời đi.
Đầu tiên y đi đến khố phòng xin nhận giấy viết thư để viết thư gửi cha mẹ ở nhà, dặn dò họ trong khoảng thời gian gần đây phải hạn chế hoạt động bên ngoài, sau khi mặt trời lặn thì phải cố hết sức để ở trong nhà.
Sau khi trở thành đệ tử nội môn, số lượng đồ vật y được lĩnh hàng tháng cũng theo đó mà tăng lên, số tiền y được nhận cũng đủ để giúp cả nhà không lo cơm áo. Vậy nhưng cha mẹ y vẫn ngoan cố không chịu nghe y khuyên bảo, vẫn khi trước luôn kiên trì ra ngoài lao động kiếm sống, tựa như đó là một thiết lập mà họ đã đặt ra nên khó lòng mà thay đổi được.
Lương Ngộ cũng không khuyên bảo nữa, mà viết vào thư rằng trưởng lão trong tông môn từng tính toán số mệnh cho y dặn dò y nhắc nhở những người thân cận của y phải tránh không được ra ngoài vào buổi tối, nếu không sẽ gặp tai nạn đổ máu.
Y biết cha y sẽ nửa tin nửa ngờ chuyện này còn mẹ y thì sẽ nghĩ thà tin là có còn hơn là không, từ đó bà ấy sẽ kéo cha y cùng nhau tuân thủ quy tắc này một cách thật cẩn thận cho đến khi Lương Ngộ lại viết thư về “thả” bọn họ ra.
Y viết thư xong thì rời khỏi khố phòng.
Vừa đúng lúc mặt trời lên đến đỉnh, trong lồng ngực Lương Ngộ cứ luôn có một dòng khí ứ đọng lại mãi không tiêu tan.
Y dùng toàn bộ sức lực chạy băng băng về phía trước, nhưng vẫn luôn luôn không chạy đủ nhanh.
May mà Lương Ngộ không phải loại người thích tự chui đầu vào ngõ cụt. Nếu chuyện đã như vậy thì y chỉ có thể làm tốt những việc trước mắt. Lòng y hôm nay hơi hơi xao động, không muốn đọc sách nên đành đến phía sau núi tập khống chế lửa.
Sau núi có mấy hòn đá hấp thụ linh lực, gọi là hấp linh thạch, chuyên cung cấp cho các đệ tử dùng khi tu luyện. Chúng có khả năng hấp thụ vô cùng tốt, có thể cho các đệ tử sử dụng linh lực tuỳ ý mà chẳng có chút hư hao nào cả. Tuy nhiên cách tu luyện này đã quá lạc hậu, thường xuyên khiến cho đệ tử bị tra tấn đến mức sức cùng lực kiệt mà hiệu quả lại vô cùng chậm chạp nên đã dần dần bị vứt ở sau núi, trong thời gian gần đây cũng chẳng có mấy người ngó ngàng đến nó.
Lương Ngộ cũng chỉ là vô tình thử nghiệm thì mới phát hiện ra sau khi sử dụng cách đó rồi lại dùng huyết linh chi thì sẽ có hiệu quả thần kì.
Mỗi lần dùng cạn linh lực rồi lại hồi phục y đều cảm thấy năng lực khống chế huyết linh chi của mình tăng thêm mấy phần liền, lại cộng thêm việc y có thể không ngừng mở rộng cực hạn của bản thân nữa. Dẫu rằng quá trình ấy rất đau đớn, nhưng chỉ sau vài lần lặp lại như vậy y đã có thể cảm nhận được một cảm giác vui sướng vi diệu.
Hôm nay cũng vậy. Ở sau núi bốn bề vắng lặng, y lập tức yên tâm sử dụng hoả thuật với hấp linh thạch.
Linh lực trong cơ thể nhanh chóng xói mòn, mồ hôi cũng chảy dọc xuống hai bên thái dương nhưng Lương Ngộ vẫn cắn răng tự mình chống đỡ. Chợt y thoáng thấy một cậu nhóc khoảng tám, chín tuổi đột nhiên chạy từ trong rừng trúc chỗ người dân sinh sống ra.
“Này, cha mẹ ngươi đâu rồi?” Y dừng tay lại, nhướn mày hỏi.
Cậu nhóc này cũng quá kì lạ đi. Trên người nhóc mặc quần áo của người lớn rộng thùng thình, lại chạy cả quãng đường gập ghềnh tới đây, trên đường còn suýt ngã sấp mặt mấy lần liền nữa. Nhóc chạy như ruồi mất đầu nên bay loạn lung tung, đến khi nghe được giọng của Lương Ngộ thì như mới xác định được mục tiêu nên vội vàng chạy tới gần.
Nhóc càng ngày càng đến gần, nhờ vậy Lương Ngộ cũng thấy rõ được mặt của nhóc, thế là y mất tự chủ lùi về sau từng bước một.
Cũng không phải do khuôn mặt của nhóc ấy xấu xí hay gì cả, mà ngược lại, dáng vẻ cậu nhóc vô cùng đẹp.
Đó là một vẻ ngoài ưa nhìn giống Quý Nguyên Khanh đến tám, chín phần liền.
Cậu nhóc kéo vạt áo chạy chậm cả một đoạn đường để đến trước mặt Lương Ngộ, rồi nhóc ngửa đầu lên nhìn y như thể là để cố gắng nhìn cho rõ y là ai vậy.
“Lương Ngộ… ca ca?”
Cậu nhóc nghiêng đầu, dùng chất giọng non nớt nói.