Không biết có liên quan đến khí hậu hay không, sau khi Tạ Hoài Dung lại mọc ra được xíu thịt.
Hoắc Vân Trạch nghĩ ngày thường cậu tiết kiệm tiền để dành tiền ở trong trường học, cơm cũng chỉ ăn được vài miếng, có lẽ về nhà có người trông chừng việc ăn uống rồi.
Tạ Hoài Dung nói xong câu “Tha cho cậu”, mặt liền vùi vào khuỷu tay. Làn da trần của cậu sáng bóng, như là một viên ngọc trai.
Hoắc Vân Trạch lại giống như dỗ con nít, giọng hơi khàn khàn: “Ừm, đúng rồi. Em là người hào phóng nhất, có thành tích xuất sắc nhất, bé cưng xinh đẹp lương thiện còn hào phóng nữa.”
Ngay sau đó, người đàn ông đứng dậy đi đến nơi vắng người.
Miệng cũng không ngừng nói: “Hơn nữa môi rất mềm, bế lên rất đã……”
Đến đây thì Tạ Hoài Dung đã không nhịn được, vội vàng tắt video, sợ mình mà chậm một giây thì đối phương lại nói ra câu ma quỷ kinh thế hãi tục nào đó.
Cậu đờ đẫn trong tiếng “tít tít” ngắn gọn khi cúp máy.
Tuy rằng trong cả đống lời Hoắc Vân Trạch nói cũng chỉ có mấy câu nghe được, tốt xấu cũng xem như là khen ngợi.
Tạ Hoài Dung nằm ở trên giường, khuôn mặt cậu căng thẳng lạnh lùng trước sau như một, chưa từng chịu lộ ra một xíu dáng vẻ mình bị bắt nạt, nhưng hiện tại số lần lại càng ngày càng ít.
Xinh đẹp?
Từ này đã bị Tạ Hoài Dung nhận định là câu cửa miệng có lệ của Hoắc Vân Trạch.
Trong kỳ nghỉ cậu cũng chưa đi xử lý mái tóc của mình, tóc mái càng lúc càng dài, chỉ cần không thổi thì sẽ rũ thẳng xuống như bức màn màu đen, hoàn toàn che mất tầm nhìn của cậu.
Như vậy mà cũng nói ra cho được.
Đồ lừa đảo.
Tạ Hoài Dung thổi “phù” tóc mái trên trán một cái.
Trước đây có một lần, Tạ Hoài Dung cũng không biết có học sinh nào chọc giận ba của cậu, ba cậu chỉ vào mặt cậu nói tóc của mày nhìn giống như học sinh sao, sau đó cầm kéo cắt mấy nhát lên tóc mái của cậu. Xong việc ông xin lỗi, nhưng Tạ Hoài Dung vốn dĩ chính là nhóc con bướng bĩnh có liều mạng mạnh miệng cũng muốn cãi tới, hôm sau đến lớp với đôi mắt sưng húp, quả đầu như chó gặm khiến chúng bạn được một phen cười no nê.
Dù sao từ sau lúc đó cậu không thích cắt tóc nữa, khi cắt tóc cũng sẽ chừa lại một chút, khoảng chừng đều dài qua lông mày, dáng vẻ ngoan cố.
Cậu hiếm thấy bắt đầu suy nghĩ, nếu cậu cắt tóc, có phải sẽ trông thoải mái hơn một chút hay không.
Suy nghĩ này vừa qua mấy giây, Tạ Hoài Dung liền lén phi phi mấy cái.
Cậu sẽ không cúi đầu với Hoắc Vân Trạch chứ?
Nếu không trước mặt cậu ghét Hoắc Vân Trạch đến mức muốn làm đánh cả tiểu nhân, sao bây giờ lại đón ý nói hùa thế này.
Tạ Hoài Dung lăn qua một cái, mày nhíu chặt lại, lắc đầu cho tỉnh táo một chút.
Chỉ là mọi chuyện không thể nghĩ như vậy……
Cuối cùng rồi cậu cũng sẽ chia tay với đối phương thôi.
Nhưng nhìn bộ dạng của Hoắc Vân Trạch, mình mà nhắc tới thế nào cũng bị cậu ta bắt nhốt nữa.
Lần trước xem mấy tin trên mạng làm hại cậu ăn thiệt lớn như thế, Tạ Hoài Dung mới hoàn toàn tỉnh ngộ, sự kiện đặc biệt đương nhiên phải xử lý đặc biệt, là do cậu bỏ qua tầm quan trọng của việc suy nghĩ.
Kêu Hoắc Vân Trạch đừng thích mình, loại chuyện này cũng không có thời hạn nhất định, nhất định phải dựa vào nhân tố ngoại cảnh.
Tạ Hoài Dung nghĩ tiếp tục theo hướng này.
Ba mẹ tịch thu mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, toàn bộ đều để ở trong nhà kho.
Cậu cũng bởi vì tò mò mà lén xem thử.
Mấy năm trước, phổ biến nhất chính là chính là tình tiết mẹ của nam chính nhà giàu ném chi phiếu cho nữ chính ngây thơ, sau đó đưa con trai ra nước ngoài này.
Nếu làm cho Hoắc Vân Trạch ghét mình, vậy thì cậu cũng không thể ở nổi trong ký túc xá nữa, hận tới hận lui rồi lôi lôi kéo kéo, như vậy còn ra thể thống gì ở trong trường học chứ.
Cho nên cậu không những không thể làm Hoắc Vân Trạch ghét mình, còn phải làm cho hắn cực kỳ cực kỳ thích mình.
Như vậy chờ đến khi mình ép hỏi hắn chuyện “gặp phụ huynh”, người nhà của hắn người nhất định sẽ bình thường hơn hắn, trực tiếp bảo bọn họ chia tay.
Nói không chừng hắn sẽ chấp nhận nhanh hơn, cũng không cần chi phiếu, sau đó bọn họ liền đưa Hoắc Vân Trạch ra nước ngoài.
Tạ Hoài Dung vừa nghĩ vừa gật gật đầu, cảm thán mình nghĩ chuẩn không cần chỉnh.
Cho nên mình không chỉ phải cắt tóc, còn muốn tiếp tục hào phóng một chút, cầu được ước thấy.
Đến lúc đó Hoắc Vân Trạch ra nước ngòai, cậu sẽ không nhận mấy cuộc gọi từ nước ngoài, cứ đổi số di động khác là được rồi.