Tạ Đạo Lan vốn tưởng rằng người ăn xin kia chỉ là vô tình đi vào miếu hoang, nhất thời mềm lòng, cho nên mới có thể chăm sóc chính mình. Lại không ngờ ngày thứ hai, ngày thứ ba, hắn cũng tới.
Giường cỏ rất thô ráp, vải thô dùng để bao nó cũng có một mùi hôi khó tả, những vết thương trên người bị viêm, vừa đau vừa ngứa, dẫn đến cả người y cũng mơ màng sốt cao, hoàn toàn không phải hai chữ khó chịu có thể diễn tả được.
Càng là những lúc thế này, người chăm sóc bên cạnh càng đáng quý.
Sự kháng cự ở trong lòng Tạ Đạo Lan cũng dần dần dịu đi thành sự biết ơn..
Đến ngày thứ tư, y mở mắt.
Người ăn xin cho rằng y tỉnh lại từ cơn hôn mê, đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó lộ ra một nụ cười: “Ngươi tỉnh rồi, có chỗ nào khó chịu không?”
Câu hỏi này có hơi ngu ngốc, toàn thân trên dưới của Tạ Đạo Lan chẳng có chỗ nào dễ chịu cả. Nhưng y vẫn lắc lắc đầu.
Người ăn xin đưa tay sờ trán của y, thở dài nói: “Ngươi đã sốt hai ngày rồi. Ngày mai ta sẽ nghĩ cách tìm chút thuốc cho ngươi, hôm nay cố chịu một chút nhé.”
Tạ Đạo Lan muốn hỏi hắn tại sao lại cứu mình, miễn cưỡng hé miệng, lại bị cơn đau dữ dội truyền đến từ quai hàm cắt ngang.
Người ăn xin nói: “Đừng mở miệng, hiện tại ngươi không thể cử động quai hàm đâu. Vết thương này……chỉ có thể chịu đựng một chút.” Nói xong thì cười cười: “Đáng tiếc ta không có tiền, không mua thuốc được.”
Lông mi của Tạ Đạo Lan run rẩy. Người ăn xin ôm lấy thân thể của y, sau đó lấy một cái màn thầu từ trong lòng ngực ra theo như thường lệ.
Sau khi đút đồ ăn xong thì làm sạch miệng vết thương. Người ăn xin này không biết tìm ở đâu ra một cái vại gỗ, sau khi đổ nước vào trong vại, vắt khăn rồi lau cơ thể cho y.
Tạ Đạo Lan thấy người ăn xin lột quần áo của mình, trong lòng không khỏi hiện lên mấy phần hoảng loạn.
Thân thể của y trời sinh khác với các nam tử khác, giữa hai chân thiếu tinh hoàn của đàn ông, có thêm một cái nữ huyệt. Y cực kỳ ghét nơi đó, chưa bao giờ chạm qua, cũng vì vấn đề cấu tạo thân thể, cho nên cũng chưa bao giờ làm chuyện phòng the với người khác. Chuyện trần trụi thân thể ở trước mặt người khác thế này vẫn là lần đầu tiên.
Người ăn xin ở phàm giới kiếm sống bằng cách ăn xin, màn trời chiếu đất, nghèo khổ, nghèo rớt mồng tơi, ấm no đều thành vấn đề, tất nhiên chưa từng chạm qua nữ nhân. Tuy rằng người trước mắt này có thiện tâm, nhưng cũng khó đảm bảo sau khi nhìn thấy nữ huyệt của ý sẽ không dậy lên ý xấu.
Cũng có lẽ sẽ cảm thấy ghê tởm, không muốn đến nữa.
Trong lúc miên man suy nghĩ, quần lót đã bị cởi ra. Tạ Đạo Lan chấp nhận số phận nhắm hai mắt lại.
—
Thẩm Uẩn thề, bản thân đều xuất phát từ ý tốt.
Bộ quần áo dính đầy vết máu này không biết đã treo ở trên người của trùm phản diện bao nhiêu ngày rồi, trên người của y đều dính đầy vết máu cặn thuốc, hơn nữa mấy ngày trước còn dầm mưa lâu như vậy, trong miếu hoang lại đều là bụi…… Tóm lại, dùng nước lau mình, nhất định là trăm lợi mà không hại.
Lau mình cho một người lớn không thể động đậy vừa tốn thời gian vừa tốn sức, nếu có thể, hắn cũng không muốn làm đâu.
Nhưng vì cà độ thiện cảm, Thẩm Uẩn vẫn ra tay.
Cũng đã dùng miệng đút thức ăn rồi, lau cơ thể, nhìn người đàn ông trần truồng, không có chướng ngại tâm lý gì cả.
Dù sao cũng đều là đàn ông, ngươi có ta cũng có, chỉ nhìn thôi cũng không sao cả.
Nhưng mà……
Thẩm Uẩn nhìn hoa huyệt màu hồng nhạt hơi co rút ở giữa hai chân của trùm phản diện, nghĩ thầm đúng là hắn không có thứ đồ chơi này đâu.
Cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt của trùm phản diện, lại chỉ thấy được một đôi mắt nhắm chặt.
Lông mi rất dài.
Thẩm Uẩn đấu tranh giữa lau hay không lau trong một thời gian ngắn, cuối cùng vẫn ra tay.
Nơi này rất lâu rồi không lau…… Chắc là khó chịu lắm.
Hắn cầm một miếng vải mới, dùng nước sạch trong hồ lô cẩn thận lau nhẹ chỗ kia một lần.
Trùm phản diện trong sách không thích nói nhiều, không ngờ giữa chân lại có tiểu huyệt mềm mại như thế này, âm hộ trắng như tuyết, lông trên người thưa thớt, môi âm hộ có màu hồng nhạt, cách khăn vải, ngón tay Thẩm Uẩn đều có thể cảm nhận được độ mềm mại của hai mảnh thịt non kia.
Hắn không dám nhìn nhiều, sau khi xác nhận đã lau sạch sẽ thì nhanh chóng thu hồi tay, dáng vẻ làm bộ như không có việc gì tiếp tục dùng miếng vải khác lau cặp chân dài của trùm phản diện.
Chờ sau khi lau sạch sẽ toàn thân, Thẩm Uẩn lại bôi thuốc cho y.
Quần áo rách nát dơ bẩn bị vứt sang một bên tản ra mùi khó có thể miêu tả, nếu muốn mặc lại cho thân thể vừa mới được lau sạch thì cần phải xây dựng tâm lý một phen.
Thẩm Uẩn xây dựng tâm lý nửa ngày, cuối cùng cũng không thành công.
Hắn dùng đống quần áo kia che cho trùm phản diện một đêm, sáng sớm hôm sau liền đến bờ sông tắm một cái, nhân tiện giặt luôn quần áo, sau đó chạy đến đầu đường tìm việc làm.
Đầu đường đúng lúc có một hộ phú thương muốn xây một cái viện tử lớn, đang cần cu li. Thẩm Uẩn đến cũng là vừa vặn, ngày thường mấy công việc này đều không tuyển người ngoài, đốc công thấy hắn cao to cường tráng, người cũng rất tinh thần, công thêm gia chủ gia hối thúc, cho nên đồng ý trả cho hắn một trăm văn tiền một ngày.
Ngay từ đầu, Thẩm Uẩn còn cảm thấy tiền lương cao ngoài dự đoán.
Nhưng chờ khi làm được một ngày, hắn chùi cái mũi bị dính đầy bụi đất, quỳ gối mệt đến nôn ra máu ở bờ sông, mới biết được đồng tiền không dễ kiếm tý nào.
Tiền công được trả vào cuối ngày. Sau khi Thẩm Uẩn nôn xong thì cầm xâu tiền đến gõ cửa hiệu thuốc bằng nghị lực, sau khi mua thuốc trong tiếng chửi mát của tiểu nhị hiệu thuốc thì lại gõ cửa cửa hàng y phục mua hai bộ y phục vải thô, sau khi hắn tiêu hết tiền công cộng thêm tiền tích góp thì mang theo bốn cái màn thầu và nửa gà nướng chạy về miếu hoang trong bóng tối.