Sau khi ăn bữa sáng tình yêu Tạ Đình Ngọc nấu, Phương Bạch tiếp tục bị công ty réo đi chạy show, nhận một chương trình truyền hình ở nơi khác, phải đi mất hai ba ngày, trước khi đi hắn còn đắc ý dào dạt liếc nhìn Hà Lạc một cái, một hai phải để Tạ Đình Ngọc đưa hắn tới cửa mới lên xe.
Hà Lạc ăn xong thì đi ngủ bù, Tạ Đình Ngọc rửa chén đũa thu dọn phòng bếp xong, thời gian còn sớm, cũng đi tới công ty báo cáo, thuận tiện mang đồ ăn cho Chu Kha, Tạ Đình Ngọc sợ có một ngày hắn sẽ đói chết trong phòng làm việc của chính mình.
Quả nhiên Chu Kha lại không ăn không ngủ, phỏng chừng tối hôm qua lại làm suốt đêm, mỗi lần Tạ Đình Ngọc lải nhải với hắn đều là lúc ăn cơm, Chu Kha đều dùng gương mặt lạnh như băng kia, vô cùng nghiêm túc giải thích với Tạ Đình Ngọc, nói linh cảm tới hắn không ngăn được, phải mau chóng ghi chép lại.
Tạ Đình Ngọc đưa xong cơm thì không dám quấy rầy, bầu không khí này anh dù là thổ địa cũng không dùng được, vô cùng chột dạ.
Anh trai chế tác ngoài công ty gọi lại Tạ Đình Ngọc sắp rời đi. “Tiểu Tạ, gần đây Chu Kha có phải gặp chuyện gì không?” Hắn mịt mờ hỏi.
“Chuyện gì? Chuẩn bị phi thăng sao?” Không ăn không uống không phải sắp thành tiên à.
“…” Bậy bạ cái gì đâu, tôi nói là phương diện kia ấy, chính là tình hình yêu đương đó.”
Người chế tác đầu tiên là hết chỗ nói rồi lại làm mặt quỷ hóng hớt hỏi, cho rằng Chu Kha rất nghe lời Tạ Đình Ngọc nói, có thể biết chút tình hình không.
“Cái gì!!! Chu Kha yêu đương á.” Biểu hiện của Tạ Đình Ngọc quá mức khiếp sợ, vô nghĩa, CP Trúc Mã của anh vừa mới BE, Phương Bạch vừa ám chỉ với anh nói là thích Chu Kha, hiện tại đột nhiên nhảy ra chuyện Chu Kha yêu đương, chẳng lẽ là bọn họ hướng về nhau sao?
Không đúng mà, tối hôm qua Tiểu Bảo mới nói với anh người hắn thích còn chưa biết hắn thích người đó, vậy mới là yêu thầm thôi mà.
“Cậu không biết à, thế thôi đi.” Anh trai chế tác thấy phản ứng của anh không thú vị thì tránh ra.
“Này… đừng đi anh A Đại, anh biết tin này từ đâu thế.” Đổi thành Tạ Đình Ngọc vội ôm cánh tay người ta, hưng phấn lại cho rằng mình che giấu rất tốt kéo người tới một góc, vẻ mặt hóng hớt.
“Mấy người ở với nhau mà cũng không biết, chẳng lẽ không phải?” Anh trai chế tác cũng rất nghi hoặc.
“Gần đây Chu Kha viết nhạc đều có liên quan tới tình yêu, phong cách viết lời ca hoàn toàn không giống trước, cho nên tôi mới hoài nghi có phải yêu đương rồi không, tôi nghe mấy bài hát kia giai điệu vừa ngọt lại chua xót, chẳng lẽ là yêu thầm?” Người làm nghệ thuật luôn thật trâu bò, nghe một bài hát mà cũng có thể nghe ra trạng thái yêu đương của người ta.
Phương Bạch và Chu Kha đều ở trạng thái yêu thầm, chẳng lẽ là song hướng yêu thầm, Tạ Đình Ngọc che miệng khó tin, đu cp như vậy ổn không? Tạ Đình Ngọc cố gắng ấn xuống cảm động trong lòng mình.
“Vậy sao.” Tạ Đình Ngọc cũng không dám nói anh cả nghe lầm. Nhưng mà anh muốn bảo vệ tình yêu của Tiểu Bảo và Chu Kha. “Phỏng chừng là Chu Kha muốn sáng tác cho chúng ta một album không giống trước, cho fans và bạn bè có trải nghiệm không khác biệt ha. Không chừng là cậu ta coi fans như đối tượng yêu đương để sáng tác đấy.” Tạ Đình Ngọc cố gắng thuyết phục, quả nhiên anh trai chế tác nghe xong cũng cảm thấy vậy, cảm thấy Chu Kha thật sự là chiến sĩ thi đua, cuồng công việc, chỉ có hai điểm đến công ty và ký túc xá, nào có cơ hội yêu đương.
Tâm tình kích động, cả ngày Tạ Đình Ngọc đều không có tâm đi làm, vất vá lắm mới kết thúc chương trình luyện tập, đêm cũng đã về khuya, về nhà tắm rửa xong, Tạ Đình Ngọc đổ ụp xuống giường, hôm nay anh lại đi chú ý mấy cái siêu thoại cắn cp trong sáng và phong phú, chờ buổi tối trốn trong ổ chăn ăn đường.
Ai biết lướt một hồi, cửa đột nhiên bị gõ, sau đó cửa mở ra, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ như pho tượng của Hà Lạc đột nhiên xuất hiện ở kẹt cửa.
“Tiểu Ngọc, anh ngủ rồi sao.” Ngoài miệng thì hỏi như vậy, thân thể đã sớm chen vào.
“Lạc Lạc?” Tạ Đình Ngọc vội vàng rời khỏi giao diện phần mềm trên di động.
“Tiểu Ngọc, em không ngủ được. Anh ở cùng em đi.” Ban ngày Hà Lạc ngủ bù cả một ngày, hiện tại đương nhiên không ngủ được, chỉ là hắn tính thừa dịp Phương Bạch không ở thì thân cận với Tiểu Ngọc nhiều hơn chút.
Nhưng Tạ Đình Ngọc lại không nghĩ tới điều này, đầy đầu đều là Phương Bạch và Chu Kha song hướng yêu thầm, Lạc Lạc đáng thương yêu đương không có kết quả. Ban ngày hai người còn cãi nhau, nhất định là cảm tình không thuận, cho nên tâ, tình không tốt.
“… Vậy thì lên đi.” Hà Lạc nhìn Tạ Đình Ngọc kéo chăn ra, vẻ mặt trìu mến, cuối cùng cũng cảm thấy không đúng lắm, hắn dừng một chút, có hơi nghi hoặc, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú dịu dàng như nước kia thì ném điểm quái dị này ra sau đầu, phi lên giường, Tiểu Ngọc thật dịu dàng, khoảng thời gian trước không biết vì sao lại bảo trì khoảng cách với hắn, làm cho hắn tổn thương thật lâu, cũng may phát hiện anh đối xử với Phương Bạch cũng là thái độ đó.
Hà Lạc chui vào ổ chăn ấm áp của anh, hai người nằm nghiêng mặt nói chuyện phiếm, giống như trước kia.
Tạ Đình Ngọc gần gũi đối diện với gương mặt xinh đẹp của Hà Lạc, là một người đàn ông là fan dùng mặt thống nhất thế giới, cho dù nhìn nhiều năm như vậy, Tạ Đình Ngọc vẫn cảm thấy trái tim nhảy bang bang.
Trước kia Hà Lạc có đẹp nhưng khi đó thuộc về vẻ đẹp còn chưa thành niên nảy nở, cho nên còn chưa có tính xâm lược như vậy. Hiện tại bình thường Tạ Đình Ngọc ngày càng khó nhìn thẳng hắn, anh do dự lặng lẽ cọ đầu về phía sau.
Anh vừa lui về sau một chút, Hà Lạc đã dịch về trước, Tạ Đình Ngọc lại lùi, hắn lại dịch về trước.
Giường lớn như vậy mà Tạ Đình Ngọc cũng sắp rơi xuống giường, anh bất đắc dĩ dùng tay chống đầu vai Hà Lạc, đẩy hắn trở về.
“Tiểu Ngọc, anh trốn làm gì.” Hà Lạc nắm lấy hai tay đẩy hắn của Tiểu Ngọc, không biết Tạ Đình Ngọc đang rối rắm trong lòng, cười hào phóng, bộ dáng hoàn toàn tương phản với vẻ cao thượng lạnh lùng khó tiếp cận ở bên ngoài của hắn.
“Đừng dựa gần quá, gần đến mức chỉ nhìn thấy đôi mắt thôi.” Tạ Đình Ngọc tìm cớ để che giấu.
“… Vậy sao?” Hà Lạc đột nhiên làm biểu tình mắt gà chọi, dáng vẻ ấu trĩ giống hệt trước kia, Tạ Đình Ngọc bị chọc cười ra tiếng, Hà Lạc thấy thế lại làm mấy cái mặt quỷ.
Không khí lập tức trở nên nhẹ nhàng, hai người ở trong ổ chăn đùa giỡn, Hà Lạc còn quấy rối cào bụng Tạ Đình Ngọc, anh sợ ngứa ở nơi đó nhất, Tạ Đình Ngọc cười cả mắt đỏ lên, ở trong ổ chăn quay cuồng, cuối cầm đâm vào trong ngực Hà Lạc, đùi còn đụng phải vật cứng giữa háng Hà Lạc.
Hai người như ấn nút tạm dừng đình chỉ động tác. Hai mắt đối diện, không khí ngừng lại vài giây, Tạ Đình Ngọc kinh ngạc muốn tránh.
Da mặt trắng nõn của Hà Lạc đỏ lên, giữ chặt tay không cho anh né tránh, còn kéo tay anh ấn vào dưới thân mình.
“… Lạc Lạc, cậu cậu cậu sao lại như vậy.” Tạ Đình Ngọc lắp bắp nói, chỉ muốn hỏi sao lại như vậy.
Lúc Hà Lạc mới vừa thành niên, khi đó bọn họ mới debut không lâu còn chưa có tiếng tăm gì, nhưng Hà Lạc dựa vào gương mặt này thành công hấp dẫn sự chú ý của tư bản.
Khi đó Hà Lạc bị mời đi một mình, lén tham gia một tiệc rượu, bị chuốc cho say khướt rồi đưa vào phòng khách sạn, bên trong có một người đàn ông già đang say mê nhìn hắn.
Hà Lạc uống say vừa chóng mặt vừa khó chịu, nhìn ánh mắt người nọ thì còn có gì không rõ, nhưng hắn không dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy, nhờ vào một tia lý trí cuối cùng, đánh người nọ một đấm rồi chạy ra, trốn ở trong nhà vệ sinh của khách sạn vừa khóc vừa gọi điện thoại cho Tạ Đình Ngọc.
Tạ Đình Ngọc liều mạng chạy tới, kinh hoảng tìm được Hà Lạc đánh thương khóc thành con mèo hoa trong nhà vệ sinh.
Lúc hắn uống rượu không biết có bị cho thêm thuốc kích dục hay không, lúc tìm được hắn, hắn híp mắt mông lung nhìn anh, nằm liệt trên bồn cầu, quần nửa treo trên cẳng chân, thân dưới trần truồng, dương vật cực lớn ngẩng cao cao, ngón tay mảnh dài run rẩy tự thủ dâm cho mình.
Tư thế đáng thương lại dâm mỹ, phối hợp với gương mặt như đang phân cao thấp, lại có thể làm đến trình độ cao trào.
Nhưng hắn tự dùng tay thì tuốt thế nào cũng không bắn được, Hà Lạc khó lóc nói khó chịu, kéo tay Tạ Đình Ngọc nói giúp em, Tạ Đình Ngọc mặt đỏ lên.
Cứ như vậy, ngày đó Tạ Đình Ngọc tuốt giúp cho Hà Lạc bắn vài lần ở nhà vệ sinh, làm cho tay mỏi nhừ, mới giúp Hà Lạc tỉnh táo một lát.
Sau công ty tra rõ tố cáo nhân viên liên quan, mọi chuyện mới bình ổn.
Nhưng Hà Lạc như ăn đến nghiện lại quấn lấy Tạ Đình Ngọc. Có thời gian cứ buổi tối là lại quấn lấy anh muốn giúp mình sờ sờ, nói là bạn bè hỗ trợ lẫn nhau.
Tạ Đình Ngọc mềm lòng cho rằng Hà Lạc vừa mới thành niên, trẻ con lần đầu tiếp xúc loại chuyện này nên say mê vẫn tương đối bình thường, cần phải dẫn đường cho hắn, nếu không tinh lực dư thừa không được giải quyết lại ra ngoài quan hệ nam nữ loạn lên hoặc là quan hệ nam nam thì làm sao bây giờ, bị công ty phát hiện hoặc là bị truyền thông chụp được thì sự nghiệp diễn xuất của đứa nhỏ này đều bị hủy hoại.
Cho nên ban đầu còn đỏ mặt hỗ trợ, sau này hỗ trợ nhau quá thường xuyên, toàn thân bị đào rỗng, cảm thấy chân run run còn hơn lúc tập múa, mới hạ quyết tâm không thể tiếp tục như vậy, tìm cơ hội cự tuyệt Hà Lạc, sau này số lần ngày càng ít.
Hiện tại lớn rồi, hẳn là cũng trưởng thành rồi, Tạ Đình Ngọc cho rằng Hà Lạc cũng đã sửa lại, ai biết hắn lại dùng dáng vẻ mềm mại kia nói anh giúp em với.
Sắc đẹp mê hoặc người, Tạ Đình Ngọc không biết mình chính là phường u mê cái đẹp cứ thế bị nắm lấy tay bao lấy dương vật nóng bỏng của Hà Lạc, tuốt mấy cái, gân xanh trên cán quét qua lòng bàn tay Tạ Đình Ngọc, Hà Lạc nhẹ thở gấp, trên đầu lăn xuống mấy giọt sương trong suốt.