“Này, nhìn tai của cậu ta đỏ kìa.”
“Sẽ không bị cảm nắng nữa chứ? Lúc huấn luyện quân sự cậu ta vẫn luôn nghỉ ở dưới bóng cây mà.”
“Hôm nay có mười mấy độ C thôi.”
“Mắc cười, ý cậu là cậu ta thích ra vẻ đấy à.”
Sau khi Tạ Hoài Dung trở lại phòng học thì nghe thấy tiếng thì thầm bàn tán của mấy người khác.
Thời gian nghỉ giữa các tiết rất ngắn, thoáng cái đã vang lên tiếng giảng bài của giáo viên.
Cho dù là bài chuyên ngành, phía dưới cũng có một đống bạn học che màn hình chơi di động, không chơi di động trên lớp giống Tạ Hoài Dung mới là khác loài.
Hôm nay hiếm thấy, cậu không nghe vào được một chữ nào trong bài giảng của giáo viên trên bục.
Sao Hoắc Vân Trạch lại nhận lời mời kết bạn.
Cái gì, cái gì gọi là nghiệm bướm……
Sao lại có người nông cạn lại ác liệt như thế.
Cậu chụp màn hình đoạn này lưu vào album ảnh ít đến đáng thương của cậu.
Bằng chứng thu được quá dễ dàng, Tạ Hoài Dung thậm chí còn nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Tay áo rộng thùng thình che nửa bàn tay, Tạ Hoài Dung nắm chặt ống tay áo, lén nhìn đằng sau.
Trên mặt Hoắc Vân Trạch không có cảm xúc gì, vẫn không lộ ra vẻ gì giống trước đây, ngón tay khớp xương rõ ràng đang xoay một cây bút, bút dạo qua một vòng ở đầu ngón tay. Hắn chú ý tới động tác nhỏ của Tạ Hoài Dung thì rũ mắt, con ngươi đen trầm mắt nhìn phía cậu.
Hắn im lặng làm khẩu hình.
“Sao thế.”
Giống như người gửi câu “Nghiệm phê trước” không phải là hắn vậy.
Lỡ như cậu công khai ảnh chụp màn hình, Hoắc Vân Trạch nói mình bị trộm tài khoản thì phải làm sao.
Tạ Hoài Dung rụt trở về, mím chặt môi không biết nên tiếp tục thế nào.
Không phải nói hẹn hò qua mạng nên từng bước sao?.
Tạ Hoài Dung không biết làm sao.
Nếu đổi thành nam sinh khác nhìn thấy yêu cầu này thì nhất định sẽ mắng to một câu đen đủi, không lừa người khác rồi.
Nhưng vấn đề là…… cậu thật sự mọc một cái âm hộ.
Từ khi nhập học cho đến nay, Tạ Hoài Dung chưa từng mặc áo tay ngắn, quần áo rộng thùng thình không thể tôn lên dáng người, hoàn toàn che đi bộ ngực hơi phát triển của cậu.
Từ nhỏ cha mẹ đã muốn cậu phải tự bảo vệ mình, hơi giữ khoảng cách khi tiếp xúc với người khác, chỉ là cũng không cần né tránh quá mức. Nhưng cậu biết bản thân khác người bình thường, mấy căn bệnh lớn nhỏ mãi cho đến cấp 3 mới có dấu hiệu bớt lại, thể chất kém đến không chịu nổi, có lẽ là bởi vì vấn đề cơ thế, cậu luôn căng thẳng nhạy cảm, mệt mỏi chẳng chịu được, tự bọc mình trong một lớp vỏ dày.
Tạ Hoài Dung đều không có tâm trạng cả buổi sáng.
Đến giờ nghỉ trưa ăn cơm, cậu không nhịn được mở app trong di động. Có lẽ là do tần xuất cậu tìm kiếm hẹn hò trực tuyến quá thường xuyên, cho nên app đẩy cho cậu một diễn đàn hẹn hò qua mạng, sau khi Tạ Hoài Dung chạm vào, mấy bài đăng đa dạng trong đó làm cậu hoa cả mắt.
【Hot: Hẹn hò qua mạng đã đến! Chú ý: Đây là một bài show tình cảm. 】
【Hot: Hẹn hò qua mạng bị lừa tiền nên đòi lại thế nào a a a a a a a a a a a! 】
Mọi người trong diễn đàn rất tích cực, mỗi lần cập nhật lại xuất hiện một bình luận mới..
Tạ Hoài Dung đăng một bài, đổi một số từ.
【 Mới: Xin hỏi mọi người sẽ cùng gửi ảnh chụp với đối tượng hẹn hò qua mạng sao? 】
[1L: Có chứ, một ngày tôi có thể gửi 800 tấm. ]
[2L: 1L +1]
[……]
Tạ Hoài Dung trợn tròn đôi mắt.
Hóa ra mọi người đều như thế sao?
Âm báo tin nhắn vang lên không ngừng.
Sau khi Tạ Hoài Dung từ phòng vệ sinh ra còn chưa trả lời câu nào.
Swamp: 【 Tại sao em không trả lời anh. 】
Swamp: 【 Là em chủ động thêm bạn anh mà.】
Swamp: 【 Em có đó không? 】
Swamp: 【 Xin lỗi anh thất lễ rồi. 】
Swamp: 【 Không thể xem sao? 】
Swamp: 【 Tại sao em không để ý đến anh. 】
Tạ Hoài Dung sắp sinh ra ảo giác, tại sao đối phương ép sát từng bước như y như chó dữ thế này.
Hoắc Vân Trạch thiếu thốn tình cảm như vậy sao.
Một tràn tin nhắn không chỉ hỏi đến người khác bối rối, đầu ngón tay đánh chữ cũng muốn xóp giòn rồi.
Tạ Hoài Dung còn nhớ mình phải giữ thiết lập nhân vật, là kiểu con gái ngoan ngoãn đáng yêu, cậu vụng về mà bịa chuyện, hoàn toàn không có đoán trước được mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi đến vậy.
Gấu Con Sữa Đậu: 【 Xin lỗi, sau khi gửi tin nhắn cho anh xong thì em ngủ quên mất. Tiểu thái dương.jpg】
Gấu Con Sữa Đậu: 【 Không có không để ý đến anh, em nghiêm túc muốn hẹn hò qua mạng với anh. 】
Gấu Con Sữa Đậu: 【 Tối nay em sẽ gửi hình cho anh, anh đừng quá sốt ruột……】
Người đàn ông gần như trông coi di động không buông.
Swamp: 【 Được. 】
Swamp: 【 Tối nay, anh chờ em. 】
Sau khi gửi ảnh, ít nhất Hoắc Vân Trạch sẽ không nghi ngờ mình, dẫu sao cũng không ai nghĩ một nam sinh như cậu lại có bướm ……
Tạ Hoài Dung ăn một miếng bún.
Chờ sau khi chín muồi rồi, cậu sẽ lừa Hoắc Vân Trạch đi khách sạn mướn phòng, quay phim chụp ảnh, lưu lại nhược điểm hết sức thuyết phục.
-
Bởi vì sợ đối phương lại không ngừng gửi tin nhắn cho mình, Tạ Hoài Dung chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.
Buổi tối về phòng chạm mặt Hoắc Vân Trạch, Tạ Hoài Dung đều cúi đầu lảng tránh.
Hoắc Vân Trạch mới luyện tập ở sân bóng xong, mồ hôi chảy dọc theo lông mày xuống.
Tạ Hoài Dung thu dọn những thứ cần thiết rồi đi vào phòng tắm.
Phòng tắm trong ký túc xá không quá rộng rãi, cậu treo khăn lông, đặt điện thoại ở nơi không dễ dính nước.
Hơi nóng theo vòi hoa sen tràn ra không gian chật hẹp, Tạ Hoài Dung dùng sửa tắm có mùi sữa mua giảm giá ở siêu thị.
Cậu cúi đầu nghiêm túc chà ra bong bóng, ánh sáng chiếu vào lông mi tạo ra một chút bóng ma.
Khi Tạ Hoài Dung tắm cũng không tắm kỹ trước ngực và phía dưới, thường xuyên chỉ xoa một lớp bọt rồi xả sạch.
Hơi nước làm mặt cậu tự nhiên hiện lên đỏ ửng, Tạ Hoài Dung vốc nước rửa mặt, ửng đỏ quanh mắt làm nổi bậc đôi mắt ươn ướt.
Những giọt nước hôn lên làn da trắng nõn.
Tạ Hoài Dung tắt nước lau khô cơ thể, đầu ngón tay của cậu run run cần lấy di động.
Một bàn tay dần dần di chuyển xuống bên dưới.
Ngón tay không thạo sờ soạng đến dưới háng, đầu ngón tay trỏ và ngón tay mở hai bên môi âm hộ.
Ô ——!
Không biết ngón tay đụng phải nơi nào, Tạ Hoài Dung nhịn không được rùng mình một cái.
Môi âm hộ đỏ hồng áp sát vào nhau hơi tách ra, lộ ra một lối đi nhỏ trơn bóng ướt át, cái miệng nhỏ đỏ tươi khép mở, lại bị thịt mềm non mềm đè lại, ngón tay cậu không chống cự nổi buông lỏng, vách tường thịt huyệt đạo khép chặt lại, âm hộ co rúm lại một chút, một giọt nước chưa kịp lau lướt qua rãnh mông, vừa ngứa vừa lạnh.
Tạ Hoài Dung cắn cánh môi, chịu đựng xấu hổ nắm lấy một bên mông, cầm di động chụp đại một bức ảnh.
Cậu vội vàng làm mờ mấy phần dư thừa khác, sau đó hình ảnh đi.
Hình ảnh cũng không rõ lắm, lại mang theo cảm nhận mơ hồ mông lung, âm hộ no đủ xinh đẹp, khi kéo cánh mông mềm mại môi âm hộ cũng bị kéo theo, âm hộ lộ ra khe hở một lóng tay, có nốt ruồi nhỏ màu chu sa ở vị trí nối mông với đùi. Bờ mông mềm mại được hấp hơi hồng như trái đào, phần còn lại như một chiếc bánh sữa màu ngà ngọt ngào, làm cho người xem chỉ có nước cắn chặt răng.
Swamp: 【 Em lấy ảnh trên mạng sao? 】
Tạ Hoài Dung nóng nảy.
Gấu Con Sữa Đậu: 【 Không có, sao anh lại nói thế. 】
Tin nhắn của Hoắc Vân Trạch thiếu chút nữa đã làm cậu không cẩn thận làm rơi di động.
Swamp: 【 Bởi vì trông âm hộ của cưng mềm quá. 】
Swamp: 【 Đáng yêu, muốn liếm ghê. 】
Swamp: 【 Cưng vẫn luôn bạo như thế sao? Ai kêu cũng gửi như thế này sao? 】
Swamp: 【 Sau này chỉ được phép gửi cho anh thôi nhé. 】
Tên Hoắc Vân Trạch này, có phải bị bệnh rồi hay không?!
Rõ ràng là cậu nói hẹn hò qua mạng, sao trông Hoắc Vân Trạch còn sốt ruột hơn cậu thế này.
Lúc này không biết nên trả lời thế nào đây.
Tạ Hoài Dung tắt di động, hoảng loạn mà mặc quần lót vào.
“Cốc cốc.”
Cửa nhà vệ sinh bị gõ vang.
“Tạ Hoài Dung, nước ngừng lâu rồi, sao cậu còn chưa ra?”
Tạ Hoài Dung sợ tới mức run lên, rõ ràng cách một cánh cửa, cậu lại cảm thấy mình tựa như đã bị đối phương nhìn thấu.
“Cậu đột nhiên gõ cửa làm gì.”
Lần này Hoắc Vân Trạch không nói mấy câu kiểu như “Cố ý”, chỉ là giọng có hơi khàn.
“Cậu ra nhanh một chút, tôi muốn dùng phòng vệ sinh.”