Lương Ngộ: “……”
Y không muốn nói chuyện với tên không có đầu óc này nữa, cho nên quay đầu bỏ đi.
Sở Yến Kiệu nóng nảy, vội vàng giữ chặt ống tay áo của y: “Ngươi đi cái gì! Ta không có lừa ngươi, ta nói đều là thật sự hết đấy. Vận nước và long khí vốn là cha truyền con nối, hiện giờ thiên hạ thái bình, nước ngã sông trong, long khí quốc vận đương nhiên mạnh mẽ. Ta là hoàng tử duy nhất của phụ hoàng, trên người cũng có long khí, nếu không sao tốc độ tu luyện của ta lại nhanh như vậy!”
Lương Ngộ dừng bước chân.
Thời gian Sở Yến Kiệu bái vào Hành Minh Tông rất ngắn, thực lực lại lấy tốc độ khủng bố mà tăng trưởng nhanh chóng. Phóng tầm mắt nhìn lại, trong số đông đảo đệ tử trong tông môn, chỉ sợ ngoại trừ Mộ Dục thì không ai có thể là đối thủ của hắn cả.
Thiên phú thật sự đáng sợ đến mức làm người ta không cách nào ghen ghét, chỉ có một tia cực kỳ hâm mộ. Y đúng là đã từng nghĩ tới vấn đề này, làm sao tất cả những điều tốt đẹp trên đời lại có thể tập trung vào một người vậy chứ? Đã có thân phận tôn quý, lại có thiên phú hoàn mỹ, có thể trùng hợp quá rồi hay không.
Như thế này, vấn đề này đã thông được rồi.
Lương Ngộ: “Tiếp tục.”
Sở Yến Kiệu: “Nếu ngươi song tu với ta, long khí liền sẽ truyền từ ta sang thân thể của ngươi, tẩy luyện kinh mạch, làm ấm đan điền, đạt được hiệu quả tăng linh lực.”
Lương Ngộ nhíu mày: “Nhất định phải song tu à? Không có cách khác sao?”
Đúng là y muốn mạnh lên, nhưng tùy tiện phát sinh quan hệ với Sở Yến Kiệu, đúng là không thể chấp nhận nổi.
“Ngược lại cũng không nhất định, trao đổi dịch thể cũng được, tuy không có hiệu quả như trực tiếp song tu, nhưng cũng có thể thử một lần,” Sở Yến Kiệu nói.
Trao đổi dịch thể.
Lương Ngộ đọc mấy chữ này ở trong đầu, tầm mắt không tự chủ được mà dừng lại cái miệng đỏ thắm đang đóng mở của Sở Yến Kiệu. Nơi đó luôn là Nhìn như lúc nào cũng có son môi trên đó, màu sắc còn xinh đẹp hấp dẫn hơn cả hoa khôi thanh lâu nữa.
Sở Yến Kiệu nhận thấy được tầm mắt của y, ngại ngùng không nói nữa.
Rừng đào về đêm yên tĩnh đến lạ thường, thỉnh thoảng có làn gió nhẹ thổi qua, xen lẫn mùi thơm tươi mát của hoa đào mềm mại. Sở Yến Kiệu cụp mi mắt, hàng mi dài khẽ run lên, lại là bày ra dáng vẻ mặc quân bẻ lấy, chỉ có đôi tay nắm chặt góc áo mới có thể lộ ra vẻ khẩn trương của chủ nhân lúc này.
Lương Ngộ do dự.
Giữa đàn ông với nhau, hôn một chút chắc cũng không có cái gì. Nếu những gì Sở Yến Kiệu nói đúng sự thật thì việc bỏ lỡ cơ hội tốt chỉ vì sự ngượng nghịu của mình sẽ là một điều cực kỳ ngu ngốc.
Y nghĩ như vậy, thử để sát vào Sở Yến Kiệu, sau đó chạm nhẹ vào môi của đối phương.
Gần như ngay lập tức, , hơi thở bên tai trở nên nặng nề hơn. Y hôn xong thì hối hận muốn lùi về sau, Sở Yến Kiệu lại không cho cơ hội này, đè cái ót của y quay người lại, đảo khách thành chủ mà ấn mạnh Lương Ngộ ở trên thân cây, kích động mà hôn lên môi.
Lương Ngộ căng cứng thân thể, cắn chặt răng chống đỡ sự xâm lấn của hắn, nhưng rất mau đã thất thủ trước tiếng tủi thân hừ hừ của Sở Yến Kiệu.
Hai người đều là lần đầu tiên hôn môi, vô cùng trúc trắc. Điểm khác biệt là đầu lưỡi của Sở Yến Kiệu hưng phấn linh hoạt đến muốn mạng, công thành chiếm đất mà xâm lược, Lương Ngộ trốn không thể trốn, chỉ phải bị cánh môi hồng cuốn lấy, từ đầu lưỡi triền miên ôm lấy liếm láp từng chút từng chút.
Sở Yến Kiệu nói chuyện khó nghe, miệng hôn lại mềm mại, trơn ướt mềm dính, lần đầu tiên mà đã ăn được miếng đậu hủ* thế này, ngược lại cũng không có tệ như trong tưởng tượng, Lương Ngộ thất thần mà nghĩ.
(*) “ăn đậu hủ” là từ để hình dung việc động chạm sờ mó thân thể người khác với mục đích không trong sáng cho lắm.
Đầu lưỡi quấn lấy nhau thỉnh thoảng vang lên tiếng nhớp nháp sền sệt, đặc biệt chói tai trong khu rừng trống trải này.
Bụng dưới của thứ càng ngày càng lớn, cứng rắn mà ấn vào Lương Ngộ. Y đoán chừng được rồi, đẩy mấy lần mới đẩy người ăn vạ trên người ra, nhẹ nhàng thở ra: “Được rồi chứ.”
Sở Yến Kiệu loạng choạng lùi về sau mấy bước, mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly, hiển nhiên là chưa hổi phục lại từ trong cơn tình dục.
Lương Ngộ cũng không trông cậy vào hắn sẽ trả lời, gấp không chờ nổi mà ngưng khí ở đầu ngón tay, sau đó chỉ sang một bên. Bùm một tiếng, tảng đá cao bằng nửa người liền nổ tung thành những hòn đá nhỏ.
“Thật luôn!” Lương Ngộ kinh ngạc.
Điều này có phải có nghĩa là y có thể chính thức bắt đầu luyện tập từ bây giờ hay không? Không còn phụ thuộc mặc cho người ta hô tới quát lui, bị kẹt ở trong nhà tranh nhỏ kia, ngày này qua ngày khác làm những công việc vặt vãnh, mà là có được sự tự tin và sức mạnh thật sự để làm sức mạnh cho mình rồi.
Nghĩ đến đây, cảm xúc trong lòng y liền dâng trào, hiện tại muốn trở về lật sách học một phen.
Hơi thở của Sở Yến Kiệu vẫn chưa bình ổn, cứ vậy mà nhìn người trước mặt sải bước rời đi. Con nai nhỏ chạy lung tung trong lòng liền yên phận một chút, hắn quả thực giống như bị xối cả một thùng nước lạnh, lạnh từ đầu đến đuôi luôn rồi: “Này! Ngươi hôn ta xong thì chùi miệng đi như thế à?!”
Hiện giờ tâm trạng của Lương Ngộ rất tốt, tùy ý mà vẫy tay: “Cảm ơn, không cần tiễn đâu.”
Quả thực còn lạnh nhạt vô tình hơn cả khách làng chơi mặc quần vào liền không nhận người nữa.
Sở Yến Kiệu nhìn bóng dáng đi xa của y mà căm giận đến giậm chân.
Thiếu niên áo đỏ một mình âm thầm giận dỗi trong gió đêm, nhưng cơn tức đến rồi đi nhanh chóng, không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt dần dịu lại.
Sau một lúc lâu, hắn giơ tay sờ cánh môi của mình, cười thầm như uống mật vậy.
Đêm nay đã định trước sẽ là một đêm không ngủ của Lương Ngộ.
Trong phòng y ở hiện tại có rất nhiều sách, đối với đệ tử nội môn là để thuận tiện cho việc tu luyện, mà đối với Lương Ngộ lúc trước mà nói, chúng chỉ là một đống giấy vụn. Dù cho y muốn học thì cũng chỉ lực bất tòng tâm mà thôi.
Nhưng hiện giờ không giống.
Y chưa bao giờ cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ chậm rãi chảy trong đan điền của mình rõ ràng như vậy, tu luyện theo cách ở trong sách, lại thực sự có thể nhận được phản hồi tương ứng, toàn thân tràn đầy sức mạnh.
Lương Ngộ y như có được món đồ chơi mới lạ nhất trên thế giới, đọc sách giống như đói như khát, mỗi một pháp thuật nhỏ đều muốn thử một cái. Cho dù mới bắt đầu còn rất mấp mô không thuần thục, nhưng cũng không hề làm giảm đi sự nhiệt tình của y.
Khi chấp niệm nhiều năm đã trở thành sự thật, Lương Ngộ đã thắp sáng đèn cả đêm, mãi cho đến trời gần sáng mới miễn cưỡng nằm xuống giường ép mình ngủ, nhưng thần kinh trong đầu vẫn căng thẳng vì phấn khích.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, y lại không có tiếp tục học tập, mà là tìm Trương sư huynh nhờ hắn tìm đồ giúp.
“Trang phục nữ giới?” Trương sư huynh kinh hãi đến biến sắc, “Ngươi có cô gái mình thích rồi à?! Không phải, vị kia mà biết được chuyện này, không làm ầm đến long trời lở đất mới là lạ đó!”
Lương Ngộ sờ cái mũi: “Không phải, tóm lại đừng hỏi nhiều nữa, huynh nói xem huynh tìm được hay không.”
“Được thì đương nhiên là được rồi,” Trương sư huynh lẩm bẩm nói, “Đúng lúc hôm nay mấy huynh đệ xuống núi mua đồ, chỉ là……”
Lương Ngộ mở tay ra, một thỏi bạc lớn tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Y cười nói: “Không khó đúng không.”
Trương sư huynh nháy mắt hai mắt sáng lên, vui ra mặt mà nhận lấy bạc, vỗ ngực đảm bảo mình nhất định sẽ hoàn thành.
Đây là Lương Ngộ phát hiện ở trong phòng, bọc nhỏ căng phồng nhét đầy bạc, cỡ số tiền mấy năm của đệ tử ngoại môn.
So với nội dung bên trong, bề ngoài của chiếc túi nhỏ có thể nói là xấu đến kinh người, đường kim mũi chỉ lung tung rối loạn, hoa văn thêu trên đó chẳng giống như hoa hay chim gì cả, đúng là lãng phí một vật liệu tốt, cũng không biết có phải Sở Yến Kiệu vò đầu bứt tai mà tự thêu ở dưới ánh nến hay không nữa.
Bạc bên trong tám phần cũng là của Sở Yến Kiệu, có điều, Lương Ngộ tiêu cũng không hề có tý áp lực tâm lý nào.
Sở Yến Kiệu ép y làm không công xây dựng Kỳ Trân Các, còn thiếu tiền thuốc men đã đá y một cái kia, tiêu tý tiền của hắn thì sao nào.
Vừa qua khỏi buổi trưa, quần áo đã được đưa đến.
Bởi vì cần gấp nên không quá lộng lẫy, là kiểu dáng vô cùng đơn giản, có vẻ thanh lệ thoát tục.
Chẳng mấy chốc, một cô gái có sáu phần tương tự như Lương Ngộ liền xuất hiện ở giữa gương đồng.
Miễn cưỡng chắp vá một chút, Lương Ngộ nhìn mình trong gương.
Y còn nhớ lời của Quý Nguyên Khanh, trên sách sử ghi lại những người có thân thể thuần âm ai cũng là kẻ mạnh uy chấn một phương. Vốn dĩ y không hề muốn để Tiên Tôn thấy được thân thể song tính của mình một chút nào. Nhưng sẽ có linh lực, còn không phải là khi buồn ngủ được tặng cái gối đầu sao.
Vừa lúc trên sách có ghi lại thuật biến thân, triển khai pháp thuật rồi dùng dáng vẻ con gái đến gặp Quý Nguyên Khanh để xác nhận thể chất của mình, thế này chắc chắn không có tý sơ hở nào rồi.
Đến gần tẩm điện của Quý Nguyên Khanh, còn chưa đi vào thì đã nghe thấy tiếng đàn du dương.
Quý Nguyên Khanh đang đánh đàn. Đôi bàn tay của hắn đặc biệt xinh đẹp, sáng bóng như ngọc, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên khi dùng lực. Ngón tay thon dài tinh tế, lúc này đang chậm rãi gãy dây đàn, tiếng đàn giống như tri âm tri kỷ, nghe nghe rồi muốn say.
Nghe thấy đệ tử thông truyền, một tay hắn đặt trên dây đàn, nghi vấn ngẩng đầu nhìn ra.
Lương Ngộ hành lễ, dùng thanh tuyến đã biến đổi nói: “Ta là biểu muội của Lương Ngộ, sau khi nghe biểu ca nói thì cố ý đến đây thỉnh giáo Tiên Tôn.”
Quý Nguyên Khanh có chút cổ quái mà nhìn y, rất lâu sau mới ừ một tiếng: “Đi theo ta.”
Không biết có phải Lương Ngộ nhìn lầm rồi hay không, khóe miệng của Tiên Tôn nhếch lên không cong rất khó phát hiện, hình như muốn cười.
Các đệ tử bị cho lui xuống, trong tẩm cung to lớn chỉ còn lại hai người bọn họ, đi thẳng một đường vào sâu trong tẩm cung.
Chiếc giường lớn dựa vào tường kia rõ ràng là nơi Quý Nguyên Khanh thường ngủ vào ban đêm. Dù cho là muốn xác định thể chất, đi vào một nơi riêng tư thế này thì có khi nào bất ổn quá rồi không?
Trong lòng Lương Ngộ bay tán loạn, ho nhẹ vài cái nhắc nhở Quý Nguyên Khanh về sự tồn tại của mình.
Quý Nguyên Khanh cụp mắt: “Cách kiểm tra thân thể thuần âm, người bình thường khó có thể tiếp nhận. Nếu ngươi không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng.”
Thực ra Lương Ngộ đã sớm có chuẩn bị: “Kiểm tra thế nào?”
“Cần sờ chỗ đó của ngươi ……” Quý Nguyên Khanh khó có thể mở miệng, “…… Cho nước chảy ra khi động tình vào bên trong vật chứa đặc chế thì mới có thể kiểm tra ra được.”