Trên xà ngang của miếu hoang có một con nhện.
Mạng của nó kết rất dài rất dài, tỏa sáng mỏng manh dưới ánh trăng sáng.
Tạ Đạo Lan lẳng lặng nằm ở trên giường cỏ, nhìn con nhện kia. Thính lực của y rất tốt, có thể nghe thấy tiếng gõ mõ từ nơi xa truyền đến.
Mấy ngày hôm trước, người ăn xin đều vội vàng đến sau khi trời vừa chập tối. Vừa đến hắn sẽ đút nước đút đồ ăn thay thuốc cho mình, sau đó chìm vào giấc ngủ bên cạnh mình.
Nhưng hiện tại đã qua giờ Tý, người ăn xin kia còn chưa trở về.
…… Có lẽ sẽ không trở về nữa rồi.
Đêm qua, khi bàn tay người ăn xin chạm đến giữa hai chân của y, Tạ Đạo Lan gần như đã chuẩn bị tâm lý thất thân.
Nhưng đối phương lại chỉ dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau cho y.
Sau đó bôi thuốc rồi mặc quần áo, người ăn xin biểu hiện cũng ra bình thường, giống như không hề để ý đến nơi khác người kia của y.
Nhưng hôm nay……
Trong lòng Tạ Đạo Lan trầm xuống, cảm thấy nhất định là bị mình hù rồi.
Chỗ kia của mình khó coi đến vậy sao?
Bỗng nhiên, có vài tiếng xào xạc ở cửa.
Y lập tức cảnh giác, nhưng ngay sau đó, cơ bắp căng thẳng lại thả lỏng một lần nữa.
“Đến trễ rồi, xin lỗi.”
Giọng nói trầm trầm của người ăn xin vang lên cách đó không xa, ngọn nến được thắp lên, xua tan bóng tối lạnh lẽo ở xung quanh.
Tạ Đạo Lan dời tầm mắt qua, không ngờ phát hiện người ăn xin trước mặt đã tắm rửa, tuy rằng tóc và râu vẫn có chút lộn xộn, nhưng cả người đã có thể diện không ít.
Tay dài chân dài, vai rộng lưng thẳng, nếu có thể ăn mặc đẹp một chút, nói là công tử ca nhà ai thì cũng không khoa trương.
Người ăn xin đưa lưng về phía y, cởi bỏ bố y rách nát trên người, thay một bộ vải thô mới mua khác.
Dưới ánh nến, Tạ Đạo Lan thấy rõ hai vai của hắn đầy vết bầm tím, giống như bị cái gì làm cho bị thương vậy.
Người ăn xin nhanh chóng mặc y phục xong, xoay người lại, lấy ra màn thầu, còn có một ụ lá sen bóng dầu.
Mở ụ lá sen ra, mùi thơm bay bốn phía, bên trong thế mà là nửa con gà nướng.
Tạ Đạo Lan có chút kinh ngạc, người ăn xin đi cướp tiền của người khác sao?
Người ăn xin đi tới, nâng thân thể của y dậy, sau đó mặc y phục vải bố mới mua cho y, sau đó vừa xé gà quay, vừa nhẹ giọng nói: “Bên kia thành có người đang xây nhà, ta tìm được một việc ở đó, thời gian sau này, chắc là sẽ về trễ giống hôm nay.”
Thẩm Uẩn nói xong câu đó, vốn tưởng rằng sẽ không nhận được câu trả lời giống như ngày thường.
Không ngờ, trùm phản diện lại “Ừm” một tiếng từ trong cổ họng.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, chợt mỉm cười.
Những ngày hắn có thể ăn thịt vừa hiếm vừa quý, từ khi xuyên qua cho đến nay, Thẩm Uẩn vẫn là lần đầu tiên được ăn thịt, sau khi đút trùm phản diện ăn xong, hắn gió cuốn mây tan ăn hết màn thầu và thịt gà đến không còn miếng nào, hai mắt đều sắp ứa ra cả nước mắt.
Làm cu li một ngày, Thẩm Uẩn đã là sức cùng lực kiệt, gắng gượng cho trùm phản diện uống thuốc xong, thuốc trị thương cũng không kịp thay thì đã nặng nề ngủ thiếp đi.
Tuy kinh mạch của trùm phản diện bị đứt, tu vi trăm năm tan đi, nhưng thân thể là thân thể từng tu luyện, sau khi uống thuốc sang hôm sau đã hết sốt.
Thẩm Uẩn dậy sớm thay thuốc cho y, sau đó vội vàng đến công trường làm việc.
Hắn vừa chịu đựng đau đớn ở vai cùng eo cúi đầu đào đất, vừa mắng ở trong lòng, mẹ nó, quả thực không phải là cuộc sống của con người mà.
Ngẩng đầu nhìn đốc công bắt đang chéo chân uống rượu ở dưới bóng cây ở cách đó không xa, nghĩ thầm thảo nào Che Guevara thà trộm bình điện còn hơn đi làm việc.
Đáng tiếc xã hội cổ đại không có bình điện, Thẩm Uẩn còn có được một chút đạo đức cũng không làm ra chuyện trộm cắp.
Chỉ có thể lại dùng phương pháp kiểu cũ, dùng phiếu cơm dài hạn đang nằm ở trong miếu hoang an ủi chính mình, sau đó tiếp tục ra sức làm việc.
—
Nửa tháng trôi qua, dưới sự chăm sóc cẩn thận của người ăn xin, vết thương của Tạ Đạo Lan khôi phục nhanh hơn so với trong tưởng tượng. Vết thương dao kiếm sâu đến có thể thấy xương dần dần khép lại, ngón tay ngón chân xanh tím sưng to cũng chậm rãi khôi phục như lúc ban đầu.
Cơ thể bước vào Hóa Thần kỳ đã trải qua thiên kiếp nhiều lần gọt giũa, lực sinh mệnh cực kỳ ngoan cường, cho dù không có tu vi, tốc độ khôi phục của thân thể cũng nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Hơn nữa, mỗi ngày người ăn xin đều cho y uống một chén thuốc, chỉ là nửa tháng, Tạ Đạo Lan liền từ trạng thái hấp hối lâm nguy không thể động đậy khi vừa đến Phàm giới thành có thể tự ăn cơm uống nước được rồi.
Đau đớn rút đi, y bắt đầu nghĩ cách chữa trị kinh mạch.
Manh mối là có, phương pháp cũng có, nhưng cho dù là con đường nào thì đều cần phải có cũng linh lực.
Linh lực ở Phàm giới mỏng manh hỗn tạp, cho dù kinh mạch bình thường, muốn hấp thu thì cũng rất khó khăn, huống chi hiện tại y còn đang bị thương nặng, ngay đến người phàm cũng không bằng.
Dưới tình huống không thể trở lại Tu giới, chỉ có một cách duy nhất để có được năng lực dồi dào và thuần khiết đó chính là: Linh thạch.
Trước kia Tạ Đạo Lan là đại sư huynh thân truyền của đệ nhất tông môn Tu giới, linh thạch thượng phẩm trong túi trữ vật muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, có thể ném đi cũng không sao cả.
Nhưng ở Phàm giới, ngay cả một viên linh thạch hạ phẩm cũng đều có giá trên trời.
Hiện tại y lại không có một xu dính túi, cũng không thể động đậy, muốn cướp bằng vũ lực cũng không được.
Làm sao bây giờ?
Lại là một tình huống bước đi liên tục gặp khó khăn.
Tạ Đạo Lan dựa vào trên giường cỏ, nhẹ nhàng thở dài.
Bỗng nhiên trong bụng đau đớn, lúc đầu y còn tưởng rằng là miệng vết thương bị đau, sau đó mới phát hiện không đúng.
Loại cảm giác này…… hình như là muốn……
Người tu chân sau Trúc Cơ sẽ tiến vào tích cốc kỳ, thỉnh thoảng ăn cái gì cũng đều là linh thực linh thủy, vừa vào thân thể liền sẽ hóa thành linh lực, hoàn toàn không có nhu cầu bài tiết gì.
Tạ Đạo Lan thiên phú dị bẩm, tám tuổi liền đến Trúc Cơ tích cốc, giờ phút này đau đớn trong bụng đối với y vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Mặt cho y đỏ bừng, nhịn hai khắc, cuối cùng vẫn nhận mệnh xoay người bước xuống giường cỏ.
Chân còn chưa khôi phục, cho nên y chỉ có thể dùng bàn tay chống thân thể gian nan bò trên mặt đất.
Còn chưa bò đến ngoài cửa, một tiếng bước chân liền từ xa tới gần tới.
Thẩm Uẩn đứng ở tại chỗ, hơi mờ mịt nhìn trùm phản diện đang bò ở cử.
Hắn đi lên trước, ngồi xổm xuống, do dự một tý, vẫn mở miệng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu sao?”
Khuôn mặt phủ đầy vết sẹo của trùm phản diện đỏ bừng, cắn môi dưới, nửa ngày không nói một lời.
Thẩm Uẩn lại bỗng nhiên nhanh trí.
Trùm phản diện ăn uống nhiều ngày như vậy, lại chưa từng đi vệ sinh lần nào, hắn còn cảm thấy rất kỳ quái, nghĩ thầm có khi nào người trong sách không có nhu cầu về phương diện đó hay không nữa.
Hiện tại xem ra, vẫn phải có rồi.
Chăm sóc đối phương nhiều ngày như vậy, cũng không ngại lúc này đây.
Thẩm Uẩn đã hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý, một tay ôm thanh nên ở trên mặt đất lên rồi đi đến một bãi cỏ hoang cách đó không xa, sau đó lột quần của trùm phản diện xuống.
Nghiêng đầu thấy vẻ mặt của trùm phản diện xấu hổ và giận dữ muốn chết, trong lòng Thẩm Uẩn thế mà cảm thấy rất thú vị. Có điều, ngay sau đó liền nhớ tới đám pháo hôi bị đối phương lột da cắt thịt ở trong nguyên tác, sự thú vị ở trong lòng liền tức khắc phai nhạt đi rất nhiều.
“Không sao, không sao.” Thẩm Uẩn ôm thân thể trùm phản diện, hai tay chia ra móc vào hai đầu gối của y, vụng về trấn an, “Cái này cũng bình thường thôi.”
Trùm phản diện dựa vào trên vai hắn, ngừng rất lâu, cuối cùng cũng từ bỏ, bất chấp tất cả nhắm hai mắt lại.
Trở lại hoang miếu, Thẩm Uẩn mặc quần giúp trùm phản diện, thất thần nghĩ, có lần rèn luyện này, nếu lúc này mà mình xuyên về hiện đại, có khi tìm việc hộ lý sẽ dễ như trở bàn tay luôn chứ chẳng đùa.