Hà Nghị xem tài liệu trong phòng sách, lần này hắn chuyển ngành về đây, nhận chức trong cục thành phố, vì kỷ nghỉ trước hắn không nghỉ buổi nào nên lần này hắn phải nghỉ cho đã rồi tính tiếp.
Trong phòng bếp tầng một vang lên từng tiếng từng tiếng lạch cạch, tiếng loảng xoảng khác thường, ầm ĩ đến mức tầng hai cũng có thể nghe thấy. Hà Nghị vào phòng bếp thấy đầy đất là mảnh vụn, bọt tung khắp bồn, tất cả trên đất đều là nước, Sài Nam Tinh thì ngồi trong đống nước, nhe răng trợn mắt nhìn hắn.
Tên này đúng là công tử bột tứ chi vụng về ngũ cốc không phân biệt được, để cậu rửa mấy cái chén cũng có thể đập vỡ tất cả, làm trong phòng bếp như thủy lao, vòi nước vẫn còn mở ào ào.
Hà Nghị vội vàng đi qua đóng vòi nước, tóm người trên đất lên xách tới cửa: “Ra bên ngoài đợi, chờ tôi dọn dẹp xong sẽ tính sổ với cậu.”
Sài Nam Tinh giương nanh múa vuốt với bóng lưng của hắn, ai thèm để ý tới anh. Cậu ấm Sài làm cả người mình ướt đẫm, tự lên phòng thay quần áo, đồ bẩn rồi không mặc được Sài Nam Tinh ném hết vào trong thùng rác. Cũng may tầng hai có phòng tắm riêng, cậu ấm sài vui vẻ tắm nước nóng.
Tắm xong mới phát hiện cậu không cầm quần áo vào, chỉ có quần áo bẩn bị cậu ném vào thùng rác. Sài Nam Tinh chê bai nhìn chúng nó, đoán rằng có thể Hà Nghị vẫn đang dọn dẹp dưới tầng, thừa dịp bây giờ hắn không có ở đây, mình chỉ cần lén chạy vào phòng là được.
Sài Nam Tinh rón rén mở cửa, chạy vào phòng mình như kẻ gian, chạy được một nửa đã đụng thẳng vào Hà Nghị: “Con mẹ nó, đù má anh rảnh rỗi chạy tới phòng tôi làm gì?”
Hà Nghị dọn dẹp phòng bếp xong đi ra không thấy Sài Nam Tinh đâu, nghĩ chắc là cậu đã về phòng, vì thế lên phòng bắt người, trong phòng lại không có một bóng người, sau khi Hà Nghị ra ngoài liền đụng phải Sài Nam Tinh không một mảnh vải che thân. Hà Nghị quan sát trên dưới một lần, vẻ mặt cười như không cười: “Cậu đúng là thích dắt chim trần truồng đi dạo nhỉ, thế này…” Ánh mắt liếc nhẹ qua chym giữa hai chân cậu, Sài Nam Tinh theo bản năng lấy tay che đi hạ thể, cậu muốn vào phòng lại bị Hà Nghị chặn lại.
“Anh tránh ra, tôi muốn vào mặc quần áo.”
Hà Nghị cố ý chặn ngoài cửa, thưởng thức cậu khom người gù lưng che phía trước không để ý tới nắm cơm phía sau: “Không phải cậu rất thích mông trần chim thả hay sao, hôm nay cậu đứng đây trần truồng đi!”
“Cút mẹ anh đi, anh mới thích để chim trần, mau cho ông đây vào.” Sài Nam Tinh dùng sức cũng không đẩy được tên to con trước cửa, đệt, rảnh rỗi cường tráng như vậy làm gì.
Hà Nghị một phát tóm được cậu, kéo cậu vào phòng, ấn cậu lên ga trải giường: “Cậu thử mắng một câu nữa xem, xem ông đây có chịch chết cậu không.” Cái mông Sài Nam Tinh không mặc quần áo hướng về phía đũng quần Hà Nghị, Hà Nghị cúi đầu là có thể thấy cái mông to trắng như tuyết đó, không nhịn được đánh một phát, cánh mông phải đầy thịt núng nính, trông cực kỳ giống bánh bao.
“A, biến thái chết tiệt, anh dám đánh mông ông, ông liều chết với anh, a…” Hà Nghị không đợi cậu mắng xong đã giáng một bạt tai nữa, thật con mẹ nó đĩ, cái mông này là cái thú vị nhất hắn từng thấy: “Ha, mắng nữa đi, cậu mắng thêm câu nữa, có tin ông đây chịch cậu ngay tại chỗ không, cái mông này của cậu chắc là chưa từng bị ai chạm qua nhỉ?”
Với kinh nghiệm của hắn từ trước, phản ứng này của Sài Nam Tinh rõ ràng không phải cong, là một trai thẳng thì chơi lại càng hay, tay Hà Nghị sờ lên đỉnh mông cậu mấy cái.
“Con mẹ nó, anh là đồ biến thái, còn là gay, bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra, cách ông anh xa ra một chút.”
Sài Nam Tinh vùng vẫy, muốn cách người phía sau xa ra một chút. Trước kia cũng không phải cậu chưa từng thấy làm đàn ông, kẻ thù không đội trời chung Đinh Tiểu Kê của cậu chính là phích cắm hai đầu. Từng thấy không có nghĩa là bản thân cũng vậy, vừa nghĩ tới có cái gậy thứ hai đè sau lừng cậu, còn mơ ước cái mông cậu, cậu liền sợ hãi khắp người.
“Hà Nghị, mẹ nó anh dám động vào tao chút nào, tao nhất định sẽ khiến anh chết không được tử tế, tao nhất định tìm mười tám thằng đàn ông dâm anh.”
Lời nói trong miệng tuy độc ác, nhưng thân thể hơi run rẩy. Hà Nghị nhìn chòng chọc cậu mấy giây, lại vỗ lên mông một cái rồi mới đứng dậy buông cánh tay đè cổ tay cậu ra: “Hôm nay bỏ qua cho cậu trước, lần sau để xem cậu có còn dám coi thường lời tôi nói hay không.” Hắn chỉ huy trong bộ đội đã quen, trên người mang theo uy nghiêm khi dạy dỗ.
Mới đầu Sài Nam Tinh không bắt được ra-đa, sau khi bị dạy dỗ một phen mới có nhận thức bước đầu, nhưng cậu ấm tự mình có thể làm sau này có thể tự quên. Hà Nghị vừa buông lỏng tay một cái cậu đã bò vào chăn bịt kín người mình lại, rất sợ Hà Nghị lại tới đánh cậu.
Mẹ nó, Hà Nghị là gay, chuyện phát hiện được này khiến cậu bắt đầu bất an. Cậu vội lấy điện thoại ra muốn gọi cho ba cậu, nhìn một cái phía trên không có tín hiệu, cái rãnh nghèo này không có chút tín hiệu nào cả. Sài Nam Tinh chưa từ bỏ ý định, cầm điện thoại không ngừng tìm trong phòng, góc bên phải vẫn không hiện, cậu giận dữ ném điện thoại lên giường, suy nghĩ sau này cách xa tên kia ra một chút. Tên to con như vậy, mình thật sự không đánh lại, to con mơ ước cái mông cậu, cậu càng cất bước gian nan.
Có câu lành sẹo quên đau, chưa được mấy ngày, nửa đêm Sài Nam Tinh bò dậy uống nước, lúc đi trong hành lang phát hiện cửa phòng sách nửa hé, bên trong còn có ánh sáng lộ ra. Sài Nam Tinh khom người nhìn lén qua khe cửa, khe hở nhỏ quá không thấy được cái gì, bên trong có tiếng ưm ưm a a truyền tới.
Hơn nửa đêm Hà Nghị không ngủ trốn trong phòng sách xem ếch một mình?
“Lén lén lút lút ở đó làm gì?” Sài Nam Tinh rủ dầu rụt cổ chú ý động tĩnh bên trong, không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, âm thanh đột nhiên phát ra khiến cậu giật mình suýt chút nữa ngã ra đất: “Anh, anh là ma à? Đi đường không có tí tiếng động nào, hù chết tôi.”
“Ha, hơn nửa đêm cậu không ngủ, lén lén lút lút trước cửa phòng người khác, còn cắn ngược lại? Nói, không ngủ tới đây làm gì?”
“Hơ, tôi khát nên đi uống ly nước không được sao, ai biết anh lại không ngủ trốn trong phòng sách xem ếch, còn lừa tôi là gay, anh cố ý đùa giỡn tôi.”
Mặt Hà Nghị đầy nghiền ngẫm: “Tôi xem ếch?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Âm thanh đứng ở cửa cũng nghe thấy, anh là đồ não phế liệu màu vàng, vật cưỡi dùng nửa người để suy nghĩ.”
Còn dám mắng hắn là ngựa: “Nếu cậu tò mò như vậy thì cùng nhau xem đi.” Hà Nghị kéo cậu vào phòng sách, đúng là máy tính trên bàn đang phát phim ếch, Hà Nghị nhíu anh, khung tin nhắn cập nhật theo thời gian trên máy tính nhắc nhở hắn rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ.
Buổi tối hôm trước có một người bạn tìm hắn nói chuyện phiếm, người này là người trước kia Hà Nghị đã cứu, có ý với Hà Nghị, sau khi bị từ chối vẫn chưa từ bỏ ý định, cũng may là bây giờ Hà Nghị không còn ở trong bộ đội nữa. Không biết người này xin được số Hà Nghị từ đâu, thỉnh thoảng lại gửi tin cho hắn, để đỡ phiền Hà Nghị nói thẳng hắn thích phụ nữ, không ngờ người này thừa dịp hắn đi vệ sinh, không gì cản trở liền gửi cho hắn một bộ phim ếch.
“Anh còn lừa tôi nói anh là gay? Gay sẽ xem ếch à? Nếu có thì cũng phải xem ếch gay chứ?” Hà Nghị không cười, giọng lạnh lùng: “Không ngờ cậu cũng biết nhiều thật đấy, vậy thì tối nay đừng ngủ nữa, cùng xem phim với tôi.”
Há? Tên này có bị bệnh không vậy? Để người khác ở lại xem phim với hắn? Xem thì xem, ai sợ ai chứ?
“Con mẹ nó, anh làm gì mà đóng cửa?”
Hà Nghị châm một điếu thuốc từ bao thuốc trên bàn lên hút, nhả một vòng khói lên gương mặt kia, dáng vẻ mập mờ.
Hắn trực tiếp tắt video kia đi, mở một thư mục ẩn trên máy tính ra, vừa mở ra bên trong đều là file mã hóa, Hà Nghị tiện tay chọn một cái, mở ra, hình ảnh trong máy tính đột biến, vừa vào động tác đã kịch liệt, một người đàn ông lực lưỡng đè một người nhỏ gầy, ôm mông cậu ta banh ra chịch, biên độ đung đưa eo kia rất lớn, bé 0 bên dưới bị chịch đến mức gào khóc, thế này mông sẽ không nở hoa đó chứ?
“Con mẹ nó anh không thật sự muốn tôi xem ếch gay với anh cả đêm đó chứ?” Sài Nam Tinh căn bản không muốn nhìn màn hình, tiếng kêu dâm loạn bên trong và tiếng đụng mông xông vào tai cậu, muốn không nghe cũng không được.
“Cậu không muốn xem, là muốn thực hành à? Tôi không có ý kiến.” Hà Nghị nói rồi còn rung rung chân, Sài Nam Tinh theo động tác của hắn nhìn về phía chân hắn, mẹ nó tên này chỉ mặc mỗi cái quần trong, thằng em ở đũng quần hắn dựng đứng, chống đũng quần lên một cái lều to, kích thước khủng đến cỡ nào, chịch phụ nữ cũng có thể sặc còn nói gì đến chịch đàn ông, thằng nào mà bị hắn chịch chắc phải đi một cái mạng mất.
“Đồ thần kinh, anh muốn thì tự làm, ông đây về ngủ, tự anh xem đi.” Sài Nam Tinh muốn chạy đi, bị một lực mạnh quăng đến trên đùi đối phương, mông ngồi lên thằng em của Hà Nghị, Hà Nghị đau rên lên một tiếng, mặt hơi vặn vẹo, thuốc trong miệng suýt rơi xuống.
Hừ, đáng đời, đau chết anh, tôi đè thêm, đè gãy thằng em của anh, đểu xem anh nhớ nhung cái mông ông đây kiểu gì. Sài Nam Tinh không biết sống chết dùng mông ra sức va chạm với hạ bộ Hà Nghị. Cậu tự cho rằng mình trả thù rất tốt, còn uốn éo rất vui vẻ, không biết Hà Nghị bị mông cậu cọ càng ngày càng cứng hơn, bây giờ chỉ muốn lột quần cậu đâm vào trong động dâm của cậu, thứ không biết sống chết.
Sài Nam Tinh cũng nhanh chóng phát hiện ra không đúng, cái thứ kia càng cọ càng lớn, đầu rùa đặt ở kẽ mông cậu, nếu không phải hai người đều có quần cản trở, cây gà này sẽ chịch mông cậu phải không?
Sài Nam Tinh lập tức nhảy cẫng lên, cách hắn thật xa: “Đồ biến thái nhà anh, đúng là gay chết tiệt. Tôi nói cho anh biết, đừng có nhớ nhung ông đây, nếu không ông bẻ gãy gà anh đó, hừ!” Cậu cố nhả ra mấy lời độc ác, dùng dáng vẻ kinh sợ chạy tọt về phòng mình khóa trái cửa thật chặt. Cậu có thể cảm nhận xúc cảm chân thực đầu rùa dó đâm vào mông cậu, má, buồn nôn như nuốt cứt vậy.
Hà Nghị không đuổi theo nữa, chỉ cắn đầu thuốc lá nhìn chằm chằm cửa, trong máy vi tính vẫn còn vang lên tiếng kêu ưm ưm a a và động dâm bị chịch kêu lép nhép. Hà Nghị cứ như vậy thả thằng em của mình ra, liếc mắt cũng hơi hai mươi Cô, ở đầu còn có chất lỏng chảy ra. Hà Nghị tuốt thằng em của mình, gương mặt trong làn khói đầy vẻ cao thâm khó lường, không biết đang suy nghĩ gì, chờ hắn bắn xong mới tắt video, trả lời tin nhắn.
“Đừng làm phiền ông đây nữa, ông có người khác rồi, còn phiền nữa ông đây tìm người gian anh.” Hà Nghị nghĩ đến lời Sài Nam Tinh nói, trực tiếp lấy nó đối đáp với đối phương, trả lời rất hài lòng.
Cái mông Sài Nam Tinh đã định bị hắn chịch, chẳng qua là ăn vào trong miệng như thế nào, ăn lúc nào thôi. Hắn không vội, thứ hắn có chính là thời gian chơi trò mèo vờn chuột với cậu, chuột bắt chuột cũng có thể một ngụm nuốt trọn ngay lập tức, dù sao thì trêu chọc một chút mới thú vị không phải sao?