“Hắt xì hắt xì hắt xì!”
Mèo nhỏ có bộ lông đen tuyền ngồi xổm nhảy mũi liên tiếp 3 cái, chóp mũi nhỏ ướt lạnh, cái đầu lắc lắc.
Lỗ tai dài dài đánh bùm bụp vào đầu mình, cảm giác đó y hệt khi bạn học nữ ngồi trước bạn hất tóc, mỗi lần hất lên đuôi tóc đều sẽ quất vào mặt bạn.
Bass: Đm, đau đầu quá!
“Meo? Meo… méo!” Một là nhớ hai là mắng ba là nhắc…Ừm… Nhất định là có người mắng cậu ba lần! Là ai?! Là con rùa con bê nào mắng cậu! Nhất định là tên khốn có ý đồ với bông cúc của ông đây rồi.
Ông sẽ đánh chết mi!
Bass – không hề có chút tự tin nào đối với nhân duyên của mình, đứng thẳng lên nhe răng nhếch miệng vung vẩy meo meo quyền với không khí, miệng phát ra âm thanh uy hiếp.
Sau khi ra vẻ tẩn cho người phụ nữ Ả Rập nào đó dám to gan chửi mình một trận, hai chân sau khuỵu xuống, bốn chân chấm đất. Nhìn về phía tên khốn không tồn tại bị đánh ngã kia một cái, tốn sức dùng mỏ mèo phi một cái.
Bass (*’ へ ‘*): Méo méo phi! Biết ai là đại ca rồi chớ? Hừ! Ta ác lắm đấy nhé!
Đất trống trước mặt:…
“Méo ~ ”
– – Thôi, ngày hôm nay tâm trạng không tốt, thiếu chút nữa đã bị tên kia doạ nôn, còn bị bóp bi chiếm hời, số mèo thật là khổ quá mà.
Bass ngước nhìn lên bầu trời đầy sao rực rỡ đến kinh ngạc của Ai Cập cổ đại, boss mèo xuyên qua chợt thở dài một hơi.
Cuộc sống không dễ dàng, meo meo than thở, ừm, cậu quyết định nghỉ việc để thư giản một chút.
Vẻ u sầu trên người con mèo đen trong nháy mắt biến mất, nó nhún nhảy như bị tăng động bỏ lại bảo khố sau lưng, đi về phía vườn thú.
Bass trốn thoát khỏi ‘đại biến thái’ không hề hay biết bây giờ vườn thú đã đẫm máu đến thế nào.
Cậu ngược là không thể ở vườn thú.
Trong vườn thú thú nuôi đều là sư tử, đại bàng, cùng với chim muôn quý hiếm được các vương quốc nhỏ khác dâng lên.
Có điều Bass chỉ là vào ở tạm thời, chờ khi Pharaoh làm lễ đăng quang thì mới có thể đến thần miếu thuộc về mình, cho nên hiện tại được sắp xếp ở vườn thú.
Thần Mèo cần ở miếu thờ thần Basset để nhận lễ vật và thờ cúng từ các tín đồ, lắng nghe tiếng lòng của bọn họ, buổi tối Thần Mèo từ thần miếu gần hoàng cung nhất trở về tiếp tục làm việc ở hoàng cung.
Thần Mèo là vạn mèo chọn một, cho nên càng có linh tính hơn so với mèo bình thường, cơ thể càng đẹp đẽ tao nhã cao cấp hơn.
Lại giống như vua tuyển thị vệ, không chỉ phải biết văn biết võ, mà ít nhất sắc đẹp cũng phải như hoa, để vua nhìn mà cảm thấy vui tai vui mắt là được!
Chúng nó được nữ thần giao cho trí khôn của nhân loại và thần lực, đủ thông minh để hiểu nhiệm vụ của mình, mỗi ngày khi đến thời gian nhất định thì sẽ chủ động tới hoàng cung làm việc.
Những người dân thường sống ở thủ đô Ai Cập thường sẽ có thể thấy cảnh này: Một con mèo đen bất kể là đôi mắt, tư thế và nhịp bước đi thì đều tựa như một quý sờ tộc đi một mình giữa con đường ở trước cổng cung điện, thủ vệ sẽ không xua đuổi nó, ngược lại còn đặt nắm tay trước ngực khom lưng hành lễ với nó.
Khác nào cung nghênh vị chủ nhân khác của hoàng cung.
Trước khi Bass xuyên qua, bộ thân thể cậu chiếm này là thuộc về một Thần Mèo sắp được Pharaoh Ai Cập tự tay làm lễ đăng quang đại diện cho Nữ thần Bastet, hơn nữa còn là Thần Mèo của đền chính chứ không phải một nhánh bình thường!
Có thể thấy được con mèo đen nhỏ đáng yêu và đẹp đẽ đến thế nào.
Quan trọng là…, Bass nghe thị nữ chăm sóc mình nói rằng tiêu chí để chọn ứng cử viên cho vị trí Thần Mèo là xem con mèo đó có thể nhận được thần lực hay không.
Thần lực mà nữ thần Mặt Trăng ban cho mèo thường là khả năng tiên đoán, sức sống mạnh mẽ, nghe đâu mỗi Thần Mèo đều có rất nhiều mạng. Trước lúc Bass đến, con mèo này cực kỳ trâu bò mà tiên đoán được rất nhiều việc lớn, thậm chí còn từng tiên đoán về một trận động đất ở một khu vực nào đó của Ai Cập, thành công đánh bại những con mèo khác, giành vị trí quán quân.
Còn thu được một số lượng nhỏ tín đồ ở Ai Cập.
Đối với việc này, Bass biểu thị: Méo tin!
Mèo có thể tiên đoán?
Ngươi nghĩ nó là anh bạch tuộc kia à, một chút liền dự đoán được đội bóng nào đoạt giải quán quân?!
Chuyện hoang đường này chắc chắn là do nhân dân Ai Cập cổ sùng bái thần linh mù quáng tạo ra rồi.
Mèo không biết nói chuyện, tất cả là do nhân loại tự tưởng tượng mà ra.
Bass xem nó như truyện cười mà thôi.
Cậu nghĩ đến ổ mèo mềm mại trong trí nhớ, xương cốt cả người đều hô to về ổ nằm nghỉ, làm một con cá muối đẹp nhất! Con mèo đen hự hự chạy chậm một đường, đầu lưỡi thè ra thở như chó.
“Mèo ~~~ méo meo ~ ”
Hì hì hi ~ về nhà nha ~ ngủ nướng!
Há há há ~
Ồ?
Đây là mùi vị gì á, thơm quá.
Con mèo đen nhỏ dừng bước cách cửa vườn thú không xa lắm, nghiêng chóp mũi hít hít mấy cái, nghi hoặc vẫy lỗ tai, chóp đuôi phía sau cong lên, chậm rãi lay động.
“Meo.”
—— Mùi này giống như mùi thịt nai hồi trước chị thị nữ đút cho cậu, lẽ nào ngày hôm nay cậu không ở nhà, chị gái lén thiên vị cho con thú khác rồi? Nhưng tại sao nhịp tim trong lồng ngực lại nhanh như vậy? Khó chịu quá.
Bass ngồi xổm trên mặt đất, nhấc hai chân sau lên đạp cằm mấy cái, đôi mắt mèo màu xanh lá cây sáng rực trong đêm tối, nhìn chăm chú vào cổng vườn thú, cái đuôi buông thõng trên mặt đất, chóp đuôi vỗ nhẹ nhịp nhàng..
Khó chịu.
Rất khó chịu.
Không khí xung quanh thay đổi.
Đêm tối đen kịt dâng trào giống như một loại keo đen sền sệt và ngột ngạt, nuốt sống ánh sáng cùng kiến trúc tinh mỹ sau lưng nó, giương nanh múa vuốt trải rộng ra, không ngừng lan tràn về phía bầu trời và xung quanh! Ngay cả những chiếc lá xanh trên bãi cỏ cũng chật vật biến mất vào bên trong. Cuối cùng, từng chút từng chút bao phủ lưng của nó…
Những ngôi sao xinh đẹp trên bầu trời cũng đang lấp lánh.
Từ vẻ đẹp rực rỡ cho đến vô số con mắt chớp mắt bất an được vẽ trên tấm vải đen, lén lút nhòm ngó mọi thứ trên mặt đất.
Gió thổi tới.
Từ hướng vườn thú, thổi tới trên người tiến vào trong lỗ mũi của Bass.
Mùi vị thơm ngon càng thêm rõ ràng, có người thì thầm vào tai mèo đen nhỏ, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc: ‘Ngươi đã quên phán đoán của mình với tư cách là một con người rồi sao? Mùi vị thơm ngon trong mắt mèo là cái gì? Đối với ngươi sẽ là cái gì? Hả?
Là máu.
Là rất nhiều máu, từ máu của nhân loại hoặc là hươu mới bị giết.
Mà vườn thú không có nhiều hươu như vậy, thức ăn cho sư tử bình thường đều dùng linh dương và các loài khác, Bass biến thành một con mèo có thể dễ dàng xác định mùi đó là gì bằng khứu giác.
Chỉ có mùi máu tươi của hươu là tương tự với máu người nhất, nếu như không phải hươu thì chính là người.
Vườn thú có người chết… Hơn nữa, còn là rất nhiều người!
Bass meo một tiếng dài, sau đó đứng lên lần nữa, mắt mèo xanh trong lạnh xuống, đệm thịt hoa mai chậm rãi đi vào trong một cách lặng lẽ.
Chòm râu rung rung, dùng khứu giác khám phá xung quanh, nhịp điệu mềm mại, nện bước tao nhã mà thận trọng, xương vai tùy theo chập trùng, bộ lông đen bóng khúc xạ ánh sáng lung linh như nước chảy, đuôi giữ thăng bằng phía sau.
Vừa đi, vừa hòa mình vào đêm đen, đánh giá quanh quanh.
Mèo, là kẻ săn mồi nhỏ.
Người nhà của nữ thần Mặt Trăng.
Bass nhảy lên ngọn cây trong vườn thú, không có ai nhận thấy nó.
Nó cúi đầu, mắt mèo phản chiếu tất cả mọi chuyện phía dưới.
Nhóm chị gái từng chăm sóc cậu đã chết hết, trên cổ thi thể các cô có một vết cắt dữ tợn, cuộn tròn trên mặt đất, giống như những quả cà chua thối bị cắt đôi, bắt đầu từ cổ chảy ra một dòng ‘nước’ đỏ tươi.
Nhóm hung thủ mặc giáp vàng áo lót vải đỏ, thân hình cao lớn cường tráng, vẻ mặt lạnh lùng, trong tay cầm kiếm nhuốm máu, lặng lẽ kéo các thi thể lại với nhau, những chiếc lồng nhốt thú cũng bị đẩy ra, sau đó bọn họ ném dao găm vào các con động vật ở trong lồng.
Con dao chắc hẳn đã được tẩm nọc độc, mãnh thú rít gào thị uy nhưng chốc lát sau liền sùi bọt mép, ngã xuống đất không dậy nổi.
Bass từng đám người kia.
Bọn họ là cận vệ của Pharaoh, coi Pharaoh là thần linh, cuồng nhiệt sùng bái.
Ngoại trừ lệnh của vua, không ai có thể ra lệnh cho bọn họ, bao gồm cả đại thần quan.
Cho nên bọn họ sẽ xuất hiện ở đây, chỉ có một nguyên nhân: Đây là lệnh của Pharaoh.
Lý do thì sao?
Có lẽ hoàn toàn không có.
Bass đã sớm nghe qua Pharaoh vui buồn bất thường, khát máu tàn nhẫn, không chừng tình cảnh trước mắt chỉ là do đối phương nhất thời nổi hứng, dự định dọn sạch vườn thú để nuôi một ít thú cưng mới!
“Meo — ”
Lông cả người Bass xù lên, đôi mắt xanh trong sắc bén nhìn chăm chú đám người phía dưới!
Bọn họ nói: “Xử lý xong hết chưa?”
Một người trong đó cầm thứ gì đó giống như một bảng danh sách, gật đầu: “Ừ, nhưng ở trang cuối cùng có viết một con mèo, là con mèo được chọn đang chờ bệ hạ làm lễ đăng quang, tạm thời nuôi dưỡng ở vườn thú, mèo… không thuộc phạm vi dọn dẹp nhỉ.”
Người Ai Cập yêu thích mèo, còn có bộ luật liên quan đến mèo, mèo thuộc về tài sản của Pharaoh, không được tự tiện mang ra khỏi Ai Cập, người bình thường cũng không có quyền hành quyết mèo.
“Chúng ta là có nên xin chỉ thị của bệ hạ không?”
“Ừm, ngươi nói đúng.” Người đàn ông dẫn đầu gật đầu, nói: “Bắt nó, ta lập tức đi mời bệ hạ đến.”
“Vâng.”
Bass ngồi xổm ở trên cây, nhìn người đàn ông cầm vội vã rời đi, những cận vệ còn lại giơ đuốc bắt đầu tìm mèo, bởi vì hầu như nhà nào cũng nuôi mèo nên họ biết rất rõ thói quen của mèo, bắt đầu từ góc tối, cho đến cành cây có thể gánh chịu cân nặng của mèo cũng không buông tha.
Ánh sáng từ ngọn đuốc chẳng mấy chốc đã chiếu tới.
Đôi mắt của Bass không thể kiểm soát khúc xạ ánh sáng, cận vệ lập tức phát hiện ra cậu: “Ở đây!” Người đàn ông cao lớn chạy tới với tốc độ cực kỳ nhanh, một chân đạp trên vách tường, xoay hông trên không, cả người nhào lên cây như con thằn lằn lớn!
Bàn tay to tựa như cái qujat hương bồ đánh úp lại! Bass không ngờ thân thủ đối phương tốt như vậy, động tác thuần thục như thế, sợ đến xù cả lông lưng lên, “Meo méo!” Nhảy dựng lên bỏ chạy.
“Meo!”
– – Ta không muốn chết! Cứu mạng!
Trong đầu đều là tràn đầy hình ảnh cái chết dữ tợn của mấy thị nữ và thú hoang sùi bọt mép co giật, Bass nhảy vèo vèo vào trong tán lá, chui loạn xạ lung ta lung tung, cành lá bén nhọn quất lên mặt nó rất đau, không mở mắt nổi.
Bass không dám quay đầu lại, cậu vừa mới sống lại, cậu không muốn chết như thế!
…
Bụi cỏ xung quanh sột soạt, người đàn ông quấn vải trắng đang bước nhanh trên đường đến vườn thú đột nhiên dừng lại, từ lỗ thủng được cắt ra, lông mi dày đặc màu bạch kim xốc lên, hai mắt băng lam âm trầm mà sắc bén nhìn chằm chằm một nơi.
Vẫn còn thích khách à?
Ha ha, rất có can đảm, Jofar lạnh lùng nhếch khóe môi, nhìn xuống bụi cỏ, bàn tay trắng nõn tự nhiên rủ xuống. Chuẩn bị giết chết kẻ ngu xuẩn thấp hèn kia bất cứ lúc nào.
Bụi cỏ vang lên tiếng sột xoạt một phút chốc, cuối cùng.
“Méo!” một tiếng —
Jofar lông mày nhíu lại: Méo?
Một cục banh đen từ bên trong bay ra ngoài, “Méo méo” lăn ùng ục ùng ục mấy vòng, va đầu vào mắt cá mang giầy bện của y, có lẽ là bị đụng choáng, vật nhỏ dang rộng tứ chi, lộ ra phần thịt mềm mại, cái bụng tròn trịa, hoàn toàn bại lộ ra ở dưới chân chủ nhân của Ai Cập, Pharaoh.
“Hizzzz ”
Bàn chân nóng lên, còn truyền đến xúc cảm đến cực kỳ mềm mại.
Jofar:…
Jofar im lặng một giây, sau đó ngồi xổm xuống nhéo lông cổ của vị ‘thích khách’ đầu tiên có thể còn sống khi gần chân Pharaoh, lộ ra cái bụng tròn trịa và bốn móng vuốt bất lực lủng lẳng của thích khách nhỏ, đầu mèo còn lắc trước lắc sau, hiển nhiên còn chưa phân rõ đông nam tây bắc gì ráo.
Bass: Méo~ choáng quá ~ sao, là sao kìa, bay bay quanh đầu ta.
“Phụt.” Y nhìn cậu bật cười, ” Nhào vào trong ngựa à? Bé yêu, ta thích sự nhiệt tình này của ngươi đấy.”