Không Thể Ngờ Trúc Mã Lại Ra Tay Với Tôi!

Lôi Văn Uyên đỡ vai của cậu rồi xoay một vòng, sau đó ôm lấy vai của cậu đi phía trước đi, “Cậu nghĩ cái gì đấy, cậu nói rất đúng, vào đại học rồi, học tập cũng không cần gắt như vậy, có thể thả lỏng, nhưng cũng không thể bỏ bê học tập, thời gian chơi game cũng không thể lâu, nếu như tôi phát hiện cậu chơi hơn hai tiếng thì tôi sẽ có cách chỉnh cậu đấy.”

Nghe được mình có thể chơi game, Khương Hà đều mừng như điên, hoàn toàn không không nghe mấy câu phía sau, cậu toét miệng lộ ra cái răng khểnh, “Biết rồi biết rồi! Ha ha ha ha ha ha ha…… Tôi có thể chơi game rồi!”

Cậu hỏi Nghiêm Niên bên cạnh, “Nghiêm Niên, bây giờ đang có game gì hot thế?”

Nghiêm Niên đẩy mắt kính, áp xuống khiếp sợ trong mắt: “Hiện tại hot nhất chính là Anh Hùng Vinh Quang, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, ngày thường cũng chơi, trở về cậu download một cái, không được thì có thể hỏi tôi.”

“Ok Ok!” Khương Hà vui sướng trả lời.

Nghiêm Niên nghĩ thầm, hai người các cậu thật sự không phải anh em ruột sao, Lôi Văn Uyên thế mà quản lý nghiêm như thế? Cái này hơi vượt qua phạm vi bạn bè rồi, cơ mà ngẫm lại Lôi Văn Uyên cưng chiều Khương Hà như thế, không để cậu ta đụng tay cái gì, lại có hơi có thể tiếp thu, có thể hai người đều đã quen với loại quan hệ này rồi.

Vừa trở về ký túc xá, Khương Hà liền bắt đầu download game, còn chưa down xong thì đã bị Lôi Văn Uyên giật lấy di động, Khương Hà lập tức muốn giật lại: “Lôi Văn Uyên, cậu không thể không giữ lời! Cậu nói có thể chơi mà!”

Lôi Văn Uyên một tay cầm điện thoại giơ cao lên, một tay ôm eo cậu, sợ cậu té ngã, “Không phải không cho cậu chơi, cậu nên ngủ trưa rồi.”

“Sau này tôi không ngủ trưa nữa, bây giờ tôi muốn chơi cơ.” Khương Hà tiếp tục đi giật di động, còn nhảy nhảy lên, nhưng mỗi lần đều bị Lôi Văn Uyên né tránh. Cuối cùng Lôi Văn Uyên phiền, hắn dùng nửa cánh tay bế cậu lên rồi ném cậu lên giường.

“Ngủ trưa một tiếng, không thương lượng.” Khương Hà thích làm ầm ĩ, giữa trưa không ngủ thì 4-5 giờ chiều sẽ không có tinh thần, khi đó còn có tiết đấy, cũng không thể để cậu ngủ gà ngủ gật. Tuy rằng hôm nay không có tiết học, nhưng cũng đã dưỡng thành thói quen, tốt nhất đừng tùy tiện phá vỡ.

Khương Hà còn muốn ầm ĩ, Lôi Văn Uyên nhìn cậu, “Hửm” một tiếng kéo dài âm cuối liền làm cho cậu biết điều, chỉ có thể bất đắc dĩ đi kéo chăn, trong miệng nói: “Thật sự không có thiên lý, cẩn thận tôi méc dì, cho dì dạy dỗ cậu đấy.”

Lôi Văn Uyên không để ý cậu, cầm di động của Khương Hà đi giường của mình, sau đó liền bắt đầu mở a xem, Khương Hà vừa nhắm mắt liền bắt đầu ngủ, Nghiêm Niên thấy một màn như vậy, cũng không hé răng, Lôi Văn Uyên hoàn toàn xem Khương Hà như con vậy, nếu cậu ta lên tiếng thì chính là lo chuyện bao đồng rồi.

Lôi Văn Uyên mở xem lịch sử trò chuyện của Khương Hà, nhìn đến Khương Hà bô bô khen điều kiện ở Bắc Minh tốt cỡ nào trong nhóm nhỏ, khiến cho chúng bạn bè hâm mộ đến chảy nước mắt, có người trong nhóm còn tag Khương Hà hỏi thêm, hỏi Bắc Minh có nhiều gái đẹp không.

Lôi Văn Uyên gửi: Cậu ấy ngủ rồi.

Sông Nước Bao La Hùng Vĩ: Cậu ấy ngủ rồi.

Sông Nước Bao La Hùng Vĩ: Không có.

Trong nhóm rất nhanh có thêm mấy tin nhắn:

Tôi Muốn Nổi Điên: Xin chào anh Lôi, không sao không sao, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.

Tôi Muốn Đi Ngủ: Xin chào anh Lôi.

Tôi Muốn Phất Nhanh: Xin chào anh Lôi.

Tôi Muốn Nấu Cơm: Xin chào anh Lôi.

Sông Nước Bao La Hùng Vĩ: Chào các cậu.

Sau đó trong nhóm không còn ai nhắn nữa, cứ cách một khoảng thời gian, thì sẽ có một “Tôi muốn ××” hiện hình, mọi người đều quen rồi, Lôi Văn Uyên cũng rất quen, chỉ là, nhóm này luôn là dẫn dắt Khương Hà nảy sinh một ít suy nghĩ không tốt, hắn không thích.

Sông Nước Bao La Hùng Vĩ: Dù có vào đại học cũng phải chú tâm học hành,, ngày thường tốt nhất nên thảo luận một ít thứ có liên quan đến học tập đi.

Tôi Muốn Nổi Điên: Dạ, anh Lôi.

Tôi Muốn Nấu Cơm: Dạ, anh Lôi.

Tôi Muốn Đi Ngủ: Dạ, anh Lôi.

Tôi Muốn Phất Nhanh: Dạ, anh Lôi.

Một chuỗi ngoan ngoãn, lúc này Lôi Văn Uyên mới vừa lòng tắt di động, cũng đi ngủ trưa.

Hai giờ chiều, Lôi Văn Uyên đánh thức Khương Hà, tên này đang ngồi ở trên giường dụi mắt, đột nhiên nghĩ đến game của mình, lập tức chạy đến bên cạnh Lôi Văn Uyên, “Anh Lôi, bây giờ có thể trả di động cho tôi chưa?”

Lôi Văn Uyên lấy di động trên bàn cho cậu, nhấn mạnh: “Hai tiếng.” Khương Hà nhìn game đã tải xong trên di động thì không khép được miệng, có lệ nói: “Biết rồi biết rồi.”

Sau đó chạy đến bên cạnh bàn của Nghiêm Niên, “Nghiêm Niên, cậu đang chơi game này sao?”

Nghiêm Niên xem dáng vẻ đôi mắt của cậu tỏa sáng, tràn đầy chờ mong thì gật gật đầu.

Trong lúc hai người chơi trò chơi, Khương Hà thỉnh thoảng hô lên một tiếng, nhưng cũng không mắng chửi người, Nghiêm Niên cũng là người yên tĩnh, thực ra trong ký túc xá cũng không ồn. Lôi Văn Uyên thì gõ gõ máy tính, không biết đang làm gì.

Bốn giờ chiều, Lôi Văn Uyên đúng giờ đi đến phía sau Khương Hà, “Đến giờ rồi.” Hắn nhìn Khương Hà chọc rồi gõ vào xanh xanh đỏ đỏ trên màn hình điện thoại, rất bận rộn, kết quả thoắt cái nhân vật đã chết.

“Á! Tôi lại thua rồi, vì sao chứ! Anh Lôi, cho tôi chơi thêm một ván được không, chỉ một ván thôi, xin cậu đấy……” Khương Hà dùng ra đại pháp làm nũng nhiều năm không xài, kéo cánh tay của Lôi Văn Uyên nhẹ nhàng lắc lắc, trong mắt tràn ngập khát vọng.

Nhưng Lôi Văn Uyên không chút để ý mà từ chối bạn nối khố, “Khương Hà, đại trượng phu nói lời phải giữ lấy lời, đã nói hai tiếng là hai tiếng, nếu cậu chịu thừa nhận mình là con gái, tôi để cậu chơi.”

Hắn biết chính xác điểm đau của Khương Hà, Khương Hà ghét nhất có người nói cậu giống con gái, thực ra khuôn mặt của Khương Hà không nữ tính chút nào, chỉ là quá tinh xảo, mới có thể những người đó lôi ra công kích.

Khương Hà quả nhiên bĩu môi, chần chừ tắt game, nghĩ thầm đây là điện thoại của mình mà, mình muốn chơi khi nào thì chơi chứ, mới không nghe tên bá vương thối Lôi Văn Uyên này.

“Chúng ta đi siêu thị mua chút đồ đi.” Bọn họ còn cần mua các loại lặt vặt như thau, bột giặt, giấy vệ sinh…, trong trường học có siêu thị lớn, hoàn toàn không cần ra khỏi cổng trường.

Trường học lớn, hai người lại là tân sinh viên, đương nhiên không biết đường, nhưng có hướng dẫn, cho dù siêu thị khá xa, bọn họ cũng không lạc đường.

“Chúng ta cũng mua thêm chút đồ ăn vặt đi, tôi muốn ăn que cay, chỉ mua một gói thôi, cậu xem chúng ta thuận lợi đến trường học, có phải nên chúc mừng một chút hay không? Còn có, trời nóng như vậy, tốt nhất có thể ăn thêm một que kem……” Khương Hà tràn đầy mong đợi nói ra kỳ vọng tốt đẹp của mình.

“Hôm qua cậu mới ăn qua kem, không được.” Lôi Văn Uyên đẩy một cái xe đẩy, lão đại Khương Hà không vui đi theo ở phía sau, ngẫm nghĩ một hồi càng thêm tức giận, khi bỏ một thùng sữa vào xe đẩy Lôi Văn Uyên thì trực tiếp quát một tiếng:

“Tôi ghét nhất là uống sữa tươi, sau này tôi sẽ không bao giờ uống nữa!”

 

Trả lời