Có một chuyện từng xảy ra khi Bass còn bé.
Bởi vì cậu trưởng thành beo béo, da trắng mắt to, khuôn mặt mũm mỉm trắng trẻo nhiều thịt, sợ người lạ còn dễ thẹn thùng.
Mẹ cậu, bà Allie lại thích mặc cho cậu những bộ quần áo màu hồng dễ thương, lúc học ở nhà trẻ, cậu luôn là ‘cô bé’ mà những bé trai khác muốn ngồi chung, hoặc có ý bắt nạt kéo bím tóc nhất.
Mỗi ngày đi học Bass đều bị bắt nạt đến khóc, dẫn đến Bass bé nhỏ rất sợ đi học, cảm thấy được cửa lớp là miệng quái thú ăn thịt người, đang không thể chờ được nữa muốn đem cậu nuốt xuống!
May là, thầy giáo trong lớp đối với cậu cậu rất tốt, thỉnh thoảng mua kẹo cho cậu ăn, ôm cậu kể chuyện cổ tích.
Thầy giáo chính là siêu nhân đánh bại quái vật bóng tối, Bass rất thích và ỷ lại thầy giáo đó. Bởi vì chỉ cần thầy giáo ở lớp, những người bạn nhỏ kia sẽ không dám bắt nạt cậu, cho nên Bass luôn khát khao lúc nào cũng dính ở trên đùi thầy giáo.
Có một ngày trời mưa, trời tối om om sương mù mông lung, thỉnh thoảng có tiếng sấm rền vang lên trong tầng mây.
Các bạn nhỏ khác đều đã được đón về, chỉ còn lại bé Bass giống như cục kẹo bông nhỏ, cậu và thầy giáo cùng ở trong phòng học dán đầy tranh của những bạn học khác.
Nghe được thầy giáo ôn hòa đáp lại người trong điện thoại, mà trong điện thoại lại truyền đến giọng nói đầy lo lắng áy náy của mẹ Allie, bà nói bà có việc tạm thời không thể đến đón con được, xin nhờ thầy chăm sóc Bass thêm một lát.
Thầy giáo đồng ý, đồng thời hứa rằng gã sẽ đích thân đưa Bass về nhà, bảo bà cứ bận việc của mình là được.
Đầu dây bên kia là tiếng cảm ơn liên tục đầy vui mừng của mẹ.
Sau đó gã thầy cúp điện thoại, tới bên tường mở tất cả các đèn, khóa cửa phòng, kéo rèm lên cửa sổ lại, cuối cùng quay trở lại đứng trước mặt cậu nhóc ’cục kẹo sữa’, phản chiếu bản thân trong đôi mắt to tinh khiết ấy.
Gã ngồi xổm người xuống hôn trán Bass, cười hỏi: “Bé Kẹo thân yêu, con có thích thầy không?”
Trong thời đại mà Bass sống, mọi người đều thích gọi những người thân thiết với mình là thân yêu, mẹ Bass hay gọi yêu cậu là ‘’Bé Kẹo thân yêu’’, quả thực sến đến muốn chết, cho nên Bass đã sớm quen với cách gọi như thế rồi.
“Thích ạ.” Bass ngại ngùng cười, mặt nhỏ đỏ bừng.
Thầy giáo cũng đang cười, sau đó gã vừa cười vừa cởi khóa quần của cậu ra……
Tiếng sấm ngoài cửa sổ to hơn, gió mạnh mang theo nước mưa vỗ trên kính cửa sổ, từ kẽ hở song sắt lùa vào phát ra tiếng gào thét.
Rèm nặng nề lấm lem vài vết bẩn lay động, những bức vẽ nguệch ngoạc trên tường phát ra tiếng kêu phành phạch.
Bé Bass cắn chặt thịt trên tay của mình, sợ đến cả người đều run lẩy bẩy, thậm chí có dấu hiệu muốn co giật té xỉu.
Thầy giáo của cậu thay đổi, gã không còn ôn hòa không còn bao dung, tàn nhẫn lột lớp da người bên ngoài để lộ ra bộ mặt hung ác của ác ma bên trong, rách ra sắc mặt máu tanh!
Bass run rẩy không biết phản kháng thế nào, trời long đất lở chỉ biết khóc thút thít, trong lòng cậu đang kêu: Cứu con cứu con xin cứu con…
Sau đó cửa phòng bị ai đó một đạp đá văng!
Bố của Bass cao to mạnh mẽ giơ nắm đấm to bằng đầu Bass, đập cho gã thầy gầy yếu ngất trên đất, sau đó ôm chặt lấy Bass bị sợ hãi!
Ông vẫn không yên tâm để con trai mình lại trường trong thời tiết này, vì vậy bố của Bass đã để vợ mình bận rộn trước, còn mình đội mưa chạy đến đây, ngay khi rèm cửa bị gió thôi lên, ông mơ hồ nhìn thấy được cảnh tượng gã thầy gầy gò đang nắm chặt con trai mình sờ soạng…
Bass cũng là trong cái rủi có cái may.
Chóp mũi ngửi được mùi mồ hôi lạnh lẽo hung hãn trên người của bố, còn có mùi thuốc lá mà cậu đã từng không thích, hơi ấm bao bọc lấy cậu, mang đến cảm giác vô cùng an toàn.
Cơ thể Bass co quắp rất lâu, mới hô lên một câu:
“Meo –!”
Bố ơi –!
Jofar:…
Tiếng kêu thê thảm đến mức làm cho người ta cảm thấy được có người đang giết mèo làm cho động tác cầm mèo của Jofar cứng đờ, nét cười trên khóe môi theo thói quen có tà khí bại hoại khẽ đọng lại thành một đống băng.
Bass bị đuổi bắt doạ thảm còn chưa lấy lại tinh thần, cậu nhắm mắt vùng vẫy “Meo meo (bố ơi bố ơi)” khiến cho Jofar không thể không đặt cậu xuống đất, sau đó kiểm tra trên người vật nhỏ bướng bỉnh đáng thương có vết thương hay không.
Kết quả Bass vừa bị đặt xuống liền thất kinh hồn vía chui lại vào trong ngực người đàn ông có mùi quen thuộc, bốn móc câu dưới chân duỗi ra do căng thẳng, nhanh chóng móc chặt lấy vải trắng trước ngực Jofar, đầu nhỏ còn hung hăng vùi vào mặt vải, tựa như muốn tìm một hang nhỏ có thể để cậu có thể trốn vào.
Bị vuốt mèo đâm vào da thịt. Jofar trầm mặt tốn sức kéo nó ra, bàn tay nắm lấy hai chân trước của cậu.
Y nhìn cậu.
Mèo đen kêu meo meo thê thảm, mũi nhỏ lành lạnh ướt nhẹp đầy nước mũi, đôi mắt ngấn lệ, lỗ tai do sợ hãi bất an mà cụp về phía sau, đuôi cũng kẹp dưới bụng, liều mạng giãy dụa.
Nói thật, dáng vẻ thê thảm này làm cho vị vua Pharaoh vừa anh tuấn vừa tàn nhẫn lại không biết thương hại là gì này mềm mại trong một chốc.
Jofar không phát hiện bất kỳ vết thương nào trên người vật nhỏ: “Ngươi bình tĩnh lại đi.” Y giơ mèo lên ngang tầm mắt, nhàn nhạt nói với cậu.
Bass (giương nanh múa vuốt): “Meo meo meo meo!” Bố ơi bố ơi –!
Jofar: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Bass (tan nát cõi lòng): “Meo meo meo meo!” Bố ơi bố ơi bố ơi–!
Jofar: “Ngươi đừng kêu nữa.”
Bass (thê thê thảm thảm): ” Meo meo meo meo!” Oa oa, bố ơi bố–!
Jofar:…
Gương mặt anh tuấn của Pharaoh đen kịt, ôm mèo vào trong ngực, đồng thời thề rằng nếu nó còn kêu nữa thì mình sẽ trở thành Pharaoh, à không, là người Ai Cập đầu tiên cắn đứt lưỡi mèo.
Bass đã bị doạ thành tên ngốc chui vào cổ Jofar, chỗ kia có khe hở để vén vải lên.
Khi đệm thịt chạm được vào da dẻ mềm mại ấm áp, ngửi được mùi cường hãn mà trầm ổn thuộc về người đàn ông.
Đùng!
Tựa như trúng phép thuật, Bass lập tức bình tĩnh yên tâm giống như năm đó.
Cậu run cầm cập co lại thành một cục bông nhỏ, hút lấy hơi ấm từ cổ của người đàn ông.
Mũi mèo lành lạnh ươn ướt mang đến xúc cảm ngưa ngứa mà mềm mại, không ngừng chạm nhẹ.
Như mèo con tìm sữa, hận không thể khiến người ta ra sức yêu chiều nó, khiến cho tâm trạng người đàn ông cao quý nhất Ai Cập sung sướng.
Cổ và khuôn mặt là bộ phận yếu nhất của con người, từ khi còn nhỏ, Jofar đã không để cho bất kỳ ai đụng đến nơi này, bao gồm cả mẫu hậu của y.
Bass không biết việc có thể được chạm cổ và khuôn mặt Pharaoh là vinh hạnh lớn lao khác biệt như thế nào. Jofar cũng không ngăn cản cậu, trái lại dùng ngón tay trắng nõn thon dài chọt chọt Bass, ngay lúc Bass căng thẳng muốn xù lông, Jofar cười khẽ, bàn tay vuốt từ đầu đến đuôi của cậu.
Jofar biết vì sao vật nhỏ này lại sợ.
Là y ra lệnh dọn sạch vườn thú, sau khi y bất mãn rời đi, bỗng nhiên nhớ đến câu ‘’Thần Mèo chờ lên ngôi đang ở tạm trong vườn thú’’ mà Nefes từng báo cáo.
Jofar nhớ lại vật nhỏ kiêu ngạo nào đó, đi một nửa liền dừng lại, nhíu mày vội vã khoác vải trắng để tránh dính lông mèo rồi chạy tới.
Sau đó quả thực đụng phải bé con đang chạy trối chết.
“Đừng sợ.” Y không biết đang giải thích với ai: “Có thích khách nước khác xâm nhập vào vườn thú, cho nên mới bị “dọn dẹp”, ngươi là Thần Mèo đáng chờ lên ngôi, không cần phải lo cận vệ sẽ làm hại ngươi, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.”
“Meo?”
—— Thật sao?
Jofar nhẹ nhàng lau vùng lông bị nước mắt làm ướt của mèo đen, gật đầu: “Thật đấy.”
“… À!”
Bass nghe vậy liền ngửa đầu nhìn lông chym vẫn mang dáng vẻ của phụ nữ Ả Rập kia, không nhận rõ được cái mặt, đột nhiên cảm giác thấy đầu y tựa như tỏa ra vòng sáng của Chúa cứu thế, ngực còn có bóng đèn blingbling của Ultraman nữa!
Bass: Từ lông chym bình thường chợt biến thành —- lông chym biết phát sáng luôn!!!