Mỗi lần gửi một câu chào hỏi như thế này, Hoắc Vân Trạch đều như là trở về lớp vỏ bọc lịch lãm.
Đáng tiếc hiện tại “bạn gái trên mạng” của hắn hoàn toàn không muốn trả lời hắn.
Giấc mộng xuân kia dài đến kinh người, Tạ Hoài Dung còn đang run rẩy vô cùng đáng thương, khi vải cọ vào da khi mặc quần áo đều giống có dòng điện cực nhỏ xẹt qua.
Cậu mở hai chân trắng nõn, cởi bỏ chiếc quần đang mặc, thay một cái quần lót màu trắng mềm mại.
Sau đó, Tạ Hoài Dung mới mặc quần dài rộng của mình.
Nếu không phải bởi vì Hoắc Vân Trạch gửi hình ảnh đó thì sao cậu có thể nằm mơ kiểu như thế được.
Cậu không có nhiều tiền để nổi giận mà đập luôn di động.
Tạ Hoài Dung đẩy toàn trách nhiệm lên người của Hoắc Vân Trạch, lau đi giọt nước mắt nhỏ trên mi, rũ bỏ hoàn toàn cảm giác áy náy trong lòng, nhẩm lại khẩu quyết tán trai của em gái ngọt ngào mà mình mới nghĩ ra.
Swamp: 【 Còn chưa dậy sao? 】
Tạ Hoài Dung hoãn hoãn, ngón tay dùng sức gõ bàn phím điện tử.
Nhóc Gấu Sữa Đậu: 【 Dậy rồi. 】
Swamp: 【 Cưng nhớ ăn sáng nhé. 】
Tạ Hoài Dung đúng là không thích ăn sáng lắm, cậu tiện tay trả lời cho có lệ, sau đó lấy sổ ghi chép ra rồi nghiêm túc lập một kế hoạch.
Hình tượng trên mạng của nhiều người khác với những gì họ thể hiện trong hiện thực.
Tạ Hoài Dung nắm bút, siết chặt mấy ngón tay gầy gò, viết hai chữ to “Lưu manh”.
Làm bộ lạnh lùng lâu như vậy, Hoắc Vân Trạch nhất định chưa thỏa mãn dục vọng, cho nên lên mạng tìm người đều không kỵ chay mặn.
Nếu cậu muốn câu đối phương, nhất định phải gửi hình ảnh kiểu này cho hắn xem, bắt lấy quyền chủ động.
Dù sao thì đối phương cũng không biết cậu là ai.
Swamp: 【 Chuyển khoản 】
Swamp: 【 Cho bé cưng mua bữa sáng nè. 】
Tạ Hoài Dung còn chưa nghĩ ra mình nên chụp ở chỗ nào chỗ nào cho hắn xem thì suy nghĩ lập tức bị cắt ngang.
Tạ Hoài Dung ngơ ngác nhìn ba số không phía sau con số.
Bữa sáng chỗ nào bán tới cả 1000 thế này……
Hắn hẹn hò với người khác qua mạng như thế này, thời gian lâu một chút, số tiền bị lừa sẽ có thể trở thành tiêu đề của các bản tin luôn đấy..
Tạ Hoài Dung ghét hắn là một chuyện, nhưng không định lừa lừa tiên hắn.
Nhóc Gấu Sữa Đậu: 【 Yêu đương với anh không phải vì tiền 】
Nhóc Gấu Sữa Đậu: 【 Gấu khóc.gif】
Nhóc Gấu Sữa Đậu: 【 Anh chịu nói chuyện với em thì em đã rất vui rồi! 】
Hôm nay có lẽ Hoắc Vân Trạch đều ở bên ngoài cả ngày, có lẽ là bận luyện tập buổi sáng, một lát sau hắn mới trả lời tin nhắn.
Swamp: 【 Thực ra hôm qua anh ngủ không ngon. 】
Hắn chuyển chủ đề quá nhanh, Tạ Hoài Dung lập tức ngây ngốc chưa kịp phản ứng lại.
Nhóc Gấu Sữa Đậu: 【 Hở? 】
Swamp: 【 Bởi vì cả đầu óc đều là cưng thôi. 】
Swamp: 【 Sau khi xem bướm của cưng xong anh đã đi mua quà. 】
Quà?
Không chờ cậu hỏi thêm một câu, đối phương đã gửi một tấm hình.
Ảnh chụp Hoắc Vân Trạch gửi đến là một vật phẩm đặt làm riêng, hình như là làm bằng da rất đắt tiền, tạo hình rất khéo léo.
Nhóc Gấu Sữa Đậu: 【Anh ơi, cái này là thứ gì á? 】
Đối phương trả lời thân mật lại mập mờ ra vẻ nghi hoặc, Tạ Hoài Dung gần như có thể tưởng tượng ra kiểu kéo dài âm điệu buông tuồng của Hoắc Vân Trạch.
Swamp: 【 Hở? Hóa ra bé cưng thoáng như vậy mà cũng không biết sao. 】
Swamp: 【 Vợt da ấy. 】
Swamp: 【 Trên hình chụp âm hộ của cưng, cưng không kiềm được chảy nước, bởi vì quá nhỏ quá non đấy. 】
Sau đó, mông cũng run lên, để lại từng vệt đỏ trên bướm nhỏ non nớt.
Tạ Hoài Dung cắn đầu lưỡi, mặt đỏ lên giống như đánh má hồng, cậu nhìn thấy những lời tục tĩu kia thì liền thở hồng hộc.
Cậu chầm chậm gõ từng chữ một.
Nhóc Gấu Sữa Đậu: 【 Phải không, chắc vậy đấy, em siêu nhiều nước mà. 】
Nói loại chuyện này từ xa, không có gì phải xấu hổ hết.
Cặp kính trên chóp mũi.
Sau khi tai Tạ Hoài Dung đỏ bừng trả lời tin nhắn thì lập tức che màn hình điện thoại lại, cậu mở bình giữ ấm uống một hớp nước lớn, quyết định tạm thời gạt Hoắc Vân Trạch sang một bên.