Vân Ánh cầm khăn giấy lau miệng cho Thúc Hàm Thanh, có chút đáng tiếc nói: “Lãng phí quá.”
Thúc Hàm Thanh lấy khăn giấy từ tay cô, nhìn mọi người cầm ly nước ở cách đó không xa, chỉ có Mộ Diệp và Vinh Hoa không uống, còn lại đều đã uống cả rồi, cậu hỏi ngài cốt truyện: “Nếu ăn luôn hai quả trống mái thì sẽ thế nào.”
Ngài cốt truyện: “…… Chuyện chưa xuất hiện, tôi không biết.”
“Khi nào quả này mới có tác dụng.”
“Nửa giờ sau.”
Chờ khi bọn họ hành động lần nữa, Thúc Hàm Thanh cấp tốc giao Vân Ánh cho đám người Tang Mại, sau đó nói với Mộ Diệp: “Ba chúng ta cùng đi đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất đi, bên ngoài cũng không có xác sống, tôi cảm thấy rất có thể chúng đã đi xuống dưới rồi.”
Vinh Hoa không biết gì bị thêm vào đội ba người: “…………”
Mộ Diệp đi ở phía trước, dùng dị năng ném vài ngọn lửa, nơi nơi này bỏ hoang đã lâu, hệ thống chiếu sáng cũng sớm bị vứt bỏ, nhìn đồ vật cũng có chút miễn cưỡng, Thúc Hàm Thanh quay đầu nhìn Vinh Hoa, bảo hắn nhanh lên.
Vinh Hoa miễn cương tiến lên, đột nhiên một xác sống lao ra từ một căn phòng chứa đồ bỏ hoang, Thúc Hàm Thanh và Mộ Diệp còn chưa phản ứng gì, những nhánh dây leo to bằng cổ tay đột nhiên chui từ dưới đất lên, trong đó còn mơ hồ lóe lên ánh sáng màu xanh, quấn chặt lấy xác sống dữ tợn vặn gãy cổ và xương cốt của nó, nhưng cho dù là như thế, nó vẫn có thể giãy giụa một cách quỷ dị.
Rõ ràng trước đó không lâu, dị năng của Vinh Hoa vẫn là màu cam, Thúc Hàm Thanh cảm thán quả nhiên là thiên tài số 1 trong sách, tốc độ tăng cấp dị năng cũng phải làm người ganh đến đỏ cả mắt, Vinh Hoa rút dao găm cạy đầu xác sống lấy tinh hạch ra, hình ảnh rất tàn bạo.
Lần đầu làm chuyện này rất là đau đầu, nhưng sau khi làm nhiều thì ai cũng thạo như cạy gáo dừa ở Hải Nam mấy năm.
Tinh hạch kia có độ tinh khiết rất cao, Thúc Hàm Thanh cũng muốn lấy thêm mấy viên để dự trữ, vừa nhấc đầu liền thấy Vinh Hoa nhìn chằm chằm cậu.
Thúc Hàm Thanh nghĩ thầm có lẽ nào tác dụng của quả kia lên rồi sao, cậu phải nhanh nhốt hai người này lại mới được.
Vinh Hoa nhíu mày: “…… Cho tôi nước rửa đi, buồn nôn quá.”
Thúc Hàm Thanh ném một quả bóng nước qua, cậu vừa xoay đầu thì thấy Mộ Diệp đang lần vòng chuỗi hạt, môi khẽ nhúc nhích, chắc hắn đang siêu độ cho con xác sống kia, hắn chưa bao giờ tự tay lấy tinh hạch, hình như đều là Thúc Hàm Thanh và các đồng đội khác thuận tay cạy cho hắn, Thúc Hàm Thanh cảm thấy đúng là Vinh Hoa rất lợi hại, có thể làm cho người đã bước nửa bước vào con đường tu Phật từ bỏ tín ngưỡng động lòng phàm, thật sự đúng là một tồn tại còn hơn cả thần minh.
Nơi này nhất định không chỉ một con, Thúc Hàm Thanh rút dao găm từ trong giày ra, quả nhiên không bao lâu, bọn họ nghe thấy được tiếng bước chân hỗn loạn thuộc về xác sống ở chỗ rẽ.
Thúc Hàm Thanh vọt lên trước một bước, trên người đãm xác sống đó vẫn còn ký hiệu của căn cứ phòng thí nghiệm, sức lực của chúng nó không nhỏ, dễ dàng thoát được dây xích bằng nước, dị năng của cậu vốn không có nhiều lực sát thương, chỉ có thể từ bỏ lựa chọn đánh giáp lá cà, vất vả lắm mới đào được một viên tinh hạch, nắm trong lòng bàn tay quay đầu lại.
Trên mặt đất đã sớm nằm mấy con xác sống.
Vinh Hoa đào tinh hạch cho Mộ Diệp, ném cho hắn.
Mộ Diệp: “Cám ơn.”
Thúc Hàm Thanh ném cho mỗi người một quả bóng nước, chỉ thấy có một phòng thí nghiệm cách đó không xa.
Mộ Diệp lại đưa tinh hạch trong tay cho Thúc Hàm Thanh: “Cho cậu.”
Thúc Hàm Thanh theo bản năng mà nhìn về phía Vinh Hoa, nghĩ thầm cậu ta sẽ không giận chứ, cậu vừa định nói không cần, Vinh Hoa như là tiếp thu được ánh mắt của cậu, sau đó trên tay cậu lại có thêm một viên tinh hạch.
Thúc Hàm Thanh ngây ngẩn cả người: “…… Cậu cũng đưa tinh hạch cho tôi làm gì?”
Vinh Hoa như là có chút bực bội: “Vậy anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
Thúc Hàm Thanh: “Không cần, cậu lấy về đi.”
Vinh Hoa hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi về phía trước, hắn có chút giận, Mộ Diệp cho Thúc Hàm Thanh tinh hạch, cậu cũng không phản ứng mạnh như vậy, chỉ có hung dữ với hắn.
Trong tất cả mọi người chỉ hung dữ với mỗi mình hắn mà thôi.
Thúc Hàm Thanh đưa tinh hạch cho Mộ Diệp: “Anh cũng lấy lại đi.”
Mộ Diệp nói: “Hàm Thanh, cậu giữ giùm tôi trước được không? Bây giờ tôi không có chỗ để.”
Thúc Hàm Thanh nhìn hắn rồi bỏ vào trong túi, nói được rồi, trở về sẽ đưa lại cho hắn, bên kia Vinh Hoa chỉ là thử đẩy phòng thí nghiệm, không ngờ mở ra được, cánh cửa rất nặng nề, Thúc Hàm Thanh nhìn thời gian hiện tại cũng gần được rồi, sau khi Mộ Diệp đi vào thì cậu cứ chờ ở cửa là được.
Thúc Hàm Thanh chưa tiến vào, cậu nhìn cửa kia rồi nói với ngài cốt truyện: “Anh nói xem phải thế nào mới làm cánh cửa này xảy ra trục trặc đây?”
Ngài cốt truyện nói: “Trong sách chính là vì để ngăn thủy triều xác sống nên bọn họ mới đóng cửa lại, lúc muốn mở ra thì lại không mở được.”
Thế là Thúc Hàm Thanh tiến lên ra sức đóng cửa lại, lúc đẩy ra quả nhiên không mở ra được, cậu lấy ống thép chặn ngang qua cửa ép vào tay cầm, vì đảm bảo, Thúc Hàm Thanh còn dùng luôn hai ống, cậu phủi phủi tay, nói với Ngài cốt truyện: “Tôi đi lấy thêm mấy viên tinh hạch, đợi lát nữa sẽ cứu bọn họ ra.”
Cậu vừa đi đến bên kia, quả nhiên trên đường có lác đác mấy cái xác sống, cậu nắm tinh hạch ở trong tay, bọt nước ngưng kết thành nhũ băng cứng chắc, thoáng cái đâm thẳng vào ngực xác sống.
Xác sống thảm thiết nghẹn ngào, nước miếng không tự chủ được chảy ra từ khóe miệng, da thịt trên người đã sớm hóp lại, vì cơ thể bị phá rách, mùi hư thối bốc ra làm cho Thúc Hàm Thanh thiếu chút nữa đã nôn ra.
Với đợt tấn công dữ dội như vậy, vừa rồi bản thân của cậu cũng bị đẩy đụng vào vách tường, mu bàn tay bị trầy xước, ánh sáng tinh hạch trong tay nhanh chóng biến mất.
Thúc Hàm Thanh ném tinh hạch đã biến thành đá phế thải trong tay xuống, cậu vừa mới chuẩn bị lấy thêm mấy viên tinh hạch thì cách đó không xa có động tĩnh lớn hơn, Thúc Hàm Thanh đột nhiên nhớ tới thủy triều xác sống mà ngài cốt truyện mới nói vừa nãy.
Dị năng và tinh lực của con người là có hạn, nhưng xác sống không sợ đau cũng không sợ chết, vô cùng vô tận.
Cậu cảm thấy sởn tóc gáy, sao phòng thí nghiệm có thể để một đợt sóng xác sống chạy thoát như thế, đường đi phía trước bị chặn, cậu nhanh chóng lui về sau, sau đó móc ra tinh hạch mà Mộ Diệp gửi ở chỗ cậu khi nãy, dùng dị năng không ngừng tìm kiếm giá đỡ và dụng cụ thí nghiệm, tạm thời chặn những đám xác sống.
Thúc Hàm Thanh có chút nôn nóng ném đi một viên tinh hạch đã cạn năng lượng, phía trước không còn đường, chỉ có một cầu thang bằng sắt lẻ loi, cậu leo lên thì thấy một cánh cửa, nhưng chỉ có một chỗ nhỏ để đặt chân, ngay lúc cậu sốt ruột mở cánh cửa kia ra thì đã có xác sống bò qua chướng ngại vật lao đến bên này.
Dưới tình thế cấp bách cậu chỉ có thể phá hủy cầu thang sắt lung lay sắp đổ này.
Ngay lúc này, bộ đàm ghim bên hông vang lên, là Vân Ánh đang hỏi bọn họ ở đâu, chỗ bọn họ đã xảy ra một chút vấn đề.
Thúc Hàm Thanh cũng có thể biết chút vấn đề nhỏ kia là cái gì, không biết có phải vì uống nước trái cây hay không, hiện tại cả người cậu cũng có hơi nóng.
Thúc Hàm Thanh vội vàng nhắn lại nói cậu đang gặp thủy triều xác sống, Mộ Diệp cùng Vinh Hoa không cẩn thận bị nhốt ở……
Ba chữ phòng thí nghiệm còn chưa nói xong, thì đã có xác sống đi đến bên dưới phát ra tiếng gào rống về phía cậu, bộ đàm rơi xuống, nhanh chóng thành mảnh nhỏ trong miệng xác sống.
Thúc Hàm Thanh hoàn toàn trợn tròn mắt, cậu vặn mạnh tay nắm cửa, cuối cùng cũng mở được, cậu do dự một chút rồi đi vào trong, may mà bên trong có một cửa sổ để ánh sáng lọt vào, có một ít giá đỡ, phía trên phủ một lớp bụi, khi cậu bước vào thì giẫm lên một chỗ.
“Trống không?”
Cậu tìm tới công cụ cạy sàn gỗ ra, sau đó ném thứ gì đó xuống, không cao, cậu hỏi ngài cốt truyện nói: “Ở dưới là nơi nào?”
Ngài cốt truyện không biết vì sao có chút im lặng.
Vì thế cậu suy nghĩ cách hỏi khác: “Tôi nhảy xuống có chết không?”
Ngài cốt truyện nói: “Không đâu, nhưng mà……”
Lời nói chưa dứt, Thúc Hàm Thanh đã rơi xuống đất, sau đó cậu nhìn thấy phía xa có một chút sáng mờ nhạt..
Cậu nắm dao găm ở trong tay, chờ khi đi qua thì cậu thấy Mộ Diệp và Vinh Hoa mỗi người ngồi ở một góc, xung quanh có mấy đống lửa lửa.
Ở giữa có dấu vết đánh nhau, cậu vừa xuất hiện, hai người đồng thời nhìn về phía cậu, Thúc Hàm Thanh cả người cứng đờ, tại sao cậu lại cảm thấy Mộ Diệp và Vinh Hoa đều có mùi thơm, làm cho cậu rất muốn đến gần bọn họ.
Mộ Diệp đứng lên: “…… Hàm Thanh, sao cậu lại ở đây, cậu thơm quá……”
Hắn vừa nói vừa đến gần Thúc Hàm Thanh, Vinh Hoa cũng đã đi tới, tính cách của hắn vốn dĩ chính là mặt liệt lạnh nhạt, giờ phút này nhìn ra vất vả lắm mới có thể duy trì được, trong mắt có mê mang và lưu luyến si mê, Thúc Hàm Thanh vừa bị bọn họ chạm vào một cái thì liền lùi về sau mấy bước.
Vinh Hoa và Mộ Diệp cũng đột nhiên tỉnh táo, dây leo bên cạnh Vinh Hoa đột nhiên tấn công Mộ Diệp, sau đó bị ngọn lửa của Mộ Diệp đốt thành tro.
Thúc Hàm Thanh gần như đứng không vững, cậu vỗ mặt của mình, muốn tản đi nhiệt độ trên người.
“Không phải, sao bọn họ lại đánh nhau, càng đánh càng yêu hả?”
Ngài cốt truyện: “…… Tình cảm của nhân loại các cậu thật là khó hiểu quá đi.”
Nã nhau một trận như thế, hai người dường như hồi tỉnh trong một thời gian ngắn, chia ra đứng hai bên, Mộ Diệp trong tay không ngừng lần chuỗi hạt trong tay, còn Vinh Hoa thì tức muốn hộc máu mà điều khiển dây leo cuốn lấy chân của mình.
“Quả kia có vấn đề, Hàm Thanh, cậu thế nào?”
Ngay khi Mộ Diệp muốn chạm vào Thúc Hàm Thanh, sợi dây leo to bằng cổ tay cuốn cả người của Thúc Hàm Thanh đi, Mộ Diệp thấy tình thế siết chặt chuỗi hạt, Thúc Hàm Thanh nghĩ thầm tôi cũng ăn quả kia mà, cho nên tình hình bây giờ là sao đây.
Dây leo tựa như có sinh mệnh, chui vào vạt áo và cổ áo của Thúc Hàm Thanh, làm cơ thể của cậu không khỏi run rẩy, Thúc Hàm Thanh đỏ bừng mặt nói: “Vinh Hoa! Lấy ra đi!”
Ngọn lửa của Mộ Diệp xẹt qua chóp mũi của Vinh Hoa, dây leo đứt làm đôi ở trước mặt Thúc Hàm Thanh, chỉ nghe hắn nhìn Vinh Hoa nhẹ giọng nói: “Tôi đang nhìn chằm chằm cậu đấy.”
Cuối cùng là ba người mỗi người chiếm một góc, bộ đàm của bọn họ tìm được chút tín hiệu ở khe hở đó, Vân Ánh nói những người khác tự nhiên vừa ôm vừa hôn đến mức cô không dám nhìn thẳng, cô sẽ trở về tìm viện binh đến cứu bọn họ.
Thúc Hàm Thanh nhận thấy Vinh Hoa đang ngo ngoe rục rịch thì dội nước vào mặt hắn, trên đỉnh đầu của hắn nở ra một đóa hoa nhỏ màu trắng, dây leo xanh non mềm mại không ngừng quấn lấy bắp chân của Thúc Hàm Thanh, Mộ Diệp nhắm mắt lần chuỗi hạt, vẻ mặt chính trực, ngón tay hắn thon dài trắng nõn, Thúc Hàm Thanh nhìn mà không khỏi nghĩ tới đến cảnh tượng ướt át được miêu tả trong sách.
Đó là hình ảnh chuỗi hạt quấn quanh đầu ngón tay khi làm loại chuyện kia của Mộ Diệp, xem hạt châu như dương vật để trêu đùa người ta, thậm chí là nhét vào.